Tôi là áp trại phu nhân của tên đầu lĩnh băng đảng thổ phỉ trên núi.
Năm mười tám tuổi, vào một đêm tuyết rơi trắng trời, tôi đang đi vệ sinh phía sau nhà, quần còn chưa kịp kéo lên đã bị bắt cóc lên núi.
Tên bắt cóc đó dí k h ẩ u s ú n g lạnh lẽo vào đầu tôi, bảo tôi phải ngoan ngoãn nghe lời hắn.
Tôi không nói không rằng, chỉ lật người một cái đem hắn đè xuống dưới người mình.
“Ít nói nhảm đi, mau chóng làm cho xong chính sự đã!”
Lợi dụng lúc hắn còn choáng váng , tôi nhanh chóng chộp lấy mặt hắn mà hôn vài ngụm.
Tam gia kinh ngạc đến độ lắp bắp:
“Cái… cái gì cơ?”
Về sau, ai ai cũng biết – Tam gia xuống núi bắt về một con hổ cái…
1
Năm tôi mười tám tuổi, mẹ bảo tôi trời tối thì đừng ra ngoài, sẽ bị quỷ bắt đi đấy. Nhưng tôi lại là đứa không tin mấy chuyện mê tín đó nên nghe tai này lọt sang tai kia.
Hôm đó, giữa trời tuyết lớn ở Đông Bắc, tôi vừa kéo quần xuống để đi vệ sinh, chỉ là chưa kịp kéo quần lên thì sau gáy tôi đau nhói, hai mắt tối sầm lại.
Khi tỉnh lại, tôi thấy mình ở trong một hang động, bị người ta lấy súng dí thẳng vào đầu.
Ngọn lửa bên cạnh phát ra tiếng “tí tách”, làm cho đêm tuyết này thêm phần tĩnh mịch.
“Khôn hồn thì yên lặng đi, tôi để ý cô đấy!”
Từ nhỏ tôi đã là một cô gái ương bướng, dù biết bản thân sắp đâm đầu vào chỗ chết cũng không chịu khuất phục.
Gió lạnh âm ba mươi độ cứ rít qua từng đợt, tôi chỉ cảm thấy trên người từng trận lạnh run đến mức răng va vào nhau cầm cập.
Tôi liếc nhìn người đàn ông khoác chiếc áo choàng da sói ngồi đằng kia. Đôi mắt của hắn rất đẹp, sâu thẳm, dường như không có đáy.
Đây chính là tên cướp đầu lĩnh khét tiếng ở Quảng Đông. Sơn trại của hắn tọa tại ngọn núi Sơn Điêu. Người ta còn cung kính gọi hắn một tiếng là ‘Tam Gia’.
Lúc nhỏ đã là 1 người Sợ hãi ,tên” Cui Tam Gia “,khi ấy tôi đã từng thấy chân dung của hắn trong làng.
Nhà họ Cui có 7 người anh em , hắn đứng thứ ba, nên được gọi là “Tam Gia”.
Khi còn nhỏ, hắn xuất thân nghèo khó, mới chín tuổi đã ra đời kiếm sống.
Sau đó, hắn gia nhập băng cướp, và trở thành thủ lĩnh.
2
Tôi liếc nhìn hắn với vẻ không quan tâm.
“Tam Gia, chẳng lẽ ngài không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào sao?”
Có lẽ vì hắn bị lộ thân phận hoặc bị bất ngờ trước lời nói táo bạo của tôi, hắn đờ đẫn một hồi, dùi cui trong tay cũng rơi xuống.
Đang chuẩn bị choàng chiếc áo choàng da sói lên người tôi.
Thấy vậy, tôi nhanh như chớp tung một đòn “rồng lượn”, đè hắn xuống dưới.
Những Hoa Tuyết từ bên ngoài hang động thỉnh thoảng bay vào, lạnh đến mức tôi run lên cầm cập.
Tôi nắm chặt lấy áo choàng của hắn:
“Ít nói nhảm! Nhanh lên!”
Trời lạnh quá, chậm chút nữa là tôi sẽ bị cảm lạnh mất!
Trước giờ chỉ thấy hình ảnh của hắn qua bức chân dung.
Đến khi gặp hắn ngoài đời, tôi mới ngạc nhiên nhận ra bức chân dung chỉ lột tả được ba phần khí chất của hắn.
Nhân lúc hắn còn ngơ ngác, tôi va mạnh vào mặt hắn ta vài cái
Cơ hội không đợi người, mất là mất luôn.
Về sau quay về làng, tôi không thể khoe khoang với bạn bè cùng trang Lứa?
Tên cướp khét tiếng Đông Bắc – Tọa Sơn Điêu đã bị tôi cưỡi một lần!
“Ý… ý cô là gì?”
Những hành động của tôi khiến hắn bối rối không ngừng.
“Đừng nói nữa, hôn em đi!”
Tôi giống như một con khỉ tinh nghịch nhảy nhót khắp nơi.
Ngọn lửa bên cạnh phát ra những tiếng “tanh tách ” giòn giã. Gió lạnh phương Bắc rít lên ào ào bên ngoài.
Một cô gái trong trắng như tôi đã cùng Tam Gia trải qua một đêm tuyết lãng mạn dưới tấm áo choàng da sói.
Đó là lần đầu tiên của tôi.
Mẹ dạy rằng con gái phải giữ gìn trinh tiết.
Nhưng đây lại là người đàn ông mà tôi đã thầm thương trộm nhớ suốt mười năm.
Mẹ còn nói:
“Gặp người mình thích thì đừng bao giờ buông tay,”
Thế là tôi liền tháo dây lưng của hắn ra.
3
Đêm đã khuya.
Tam Gia ôm chặt eo tôi, hỏi tôi: “cô có lạnh không?.
“Sáng mai em còn phải đi học, đến muộn thì thầy sẽ mắng em, Tam Gia tốt nhất là đưa em về thôi.”
“Sao cô nhận ra ta?”
“Ảnh của Tam Gia treo đầy khắp nơi rồi.”
“Cô…”
“Tam Gia muốn hỏi gì sao?”
“Ta thích cô rồi! Cô có nguyện ý về Hắc Phong Trại với ta không?”
“Không muốn.”
“…”
“Vậy thì ta sẽ bắt cô về.”
“Ngài bắt, em lại sẽ chạy.”
“Vậy rốt cuộc cô muốn ta phải làm sao đây! Hôm nay ta xem như đã rơi vào tay cô rồi!”
“Thứ nhất, ngài phải đuổi hết các tiểu thiếp trong trại đi, con cái cũng không được giữ lại.
“Thứ hai, chuẩn bị sính lễ hậu hĩnh cho cha mẹ em, còn phải ba lạy chín vái.”
“Thứ ba là gì?”
“Thứ ba, em muốn là duy nhất của ngài.”
“chốt kèo ! Ai bảo cô xinh đẹp thế này chứ! Ta có phước mới cưới được một mỹ nhân như cô!”
Tìm đỏ mắt khắp nơi, cuối cùng lại dễ dàng đến tay.
Tam Gia nào ngờ cũng đã rơi vào lòng bàn tay của tôi.
Năm tôi tám tôi đã thấy chân dung của ông ở góc phố
Mười tuổi, tôi đã nổi danh ở làng Long Sơn vì tính cách ngổ ngáo.
Trong khi các cô gái khác vẫn còn học thêu thùa, chuẩn bị cho ngày cưới.
Tôi học đàn ông chơi súng, bắn ná chỉ để một ngày nào đó có thể khiến hắn chú ý đến tôi.
Dù tôi là cô nàng nghịch ngợm, nhưng cũng là một mỹ nhân nổi danh ở làng Long Sơn.
Khi tôi sáu tuổi đã có nhiều nhà giàu đến hỏi cưới.
Nhưng mẹ tôi đều từ chối.
Bà nói: “Con gái lớn của ta nhất định sẽ là người vợ duy nhất của gia đình danh giá.”
Trong thời đại mà tiểu thiếp thịnh hành, thậm chí đến đứa ngốc ở đầu làng còn có bốn năm phòng tiểu thiếp.
Nhưng tôi lại đầy kiêu ngạo.
Tôi luyện cho mình một bản lĩnh
Ai mà lấy tôi làm vợ mà dám nạp tiểu thiếp, tôi sẽ bắn tan tành bảo bối của hắn.
4
Sáng hôm sau tuyết đã ngừng rơi.
Tam Gia thổi một tiếng còi.
Một con ngựa lông xoăn, bờm xanh chạy đến.
Hắn đưa tôi lên ngựa, rồi đặt tôi xuống dưới cổng đá của làng Long Sơn.
“Chu Liên Anh, ta đã nhớ kỹ tên em! Em đợi sính lễ của ta đi!”
Hắn choàng chiếc áo khoác lên người tôi, bóng lưng khuất dần, cuốn theo một làn bụi mù mịt.
Ba ngày sau, tiếng vó ngựa vang lên trước cửa nhà tôi.
Tôi biết, Tam Gia đã đến.
Từ sáng sớm, tôi đã mặc bộ váy cưới mà mẹ chuẩn bị sẵn cho tôi.
Tôi không chần chừ mà theo Tọa Sơn Điêu quay về Hắc Phong Trại.
Cả trại Hắc Phong đều biết Tam Gia đã mang về một con hổ cái.
Hắn đuổi hết tất cả tiểu thiếp trong trại,
ngay cả con cái cũng không giữ lại.
Con hổ cái này tuyên bố rằng đứa trẻ trong trại phải là con của Chu Liên Anh cô ta.
Mỗi lần hổ cái gầm lên, Tam Gia run ba lần.
Tam Gia danh tiếng lẫy lừng, nhưng cuối cùng lại bị một người phụ nữ nắm trong lòng bàn tay.
Ai ai cũng muốn thấy mặt người chị dâu mới này, nhưng Tam Gia cứ giấu tôi như bảo bối trong nhà.
Mãi đến đêm động phòng hắn mới vén khăn trùm của tôi.
Tôi là cô dâu duy nhất mà hắn cưới hỏi đàng hoàng.
Là số một.
Từ xưa đến nay, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tên cướp dữ dội ở Đông Bắc cũng không thể cưỡng lại sức quyến rũ của tôi.
Mẹ bảo rằng sau này nếu tôi có chịu oan ức gì thì cứ về nhà.
Nhưng Tam Gia lại quỳ trước tổ tiên thề rằng: “Đời này, nếu ta Cui Hiếu Tông phụ lòng Chu Liên Anh, ta sẽ tự đem đầu đến chịu tội!”
Tôi đứng bên cạnh cười khúc khích, không ngờ một tên cướp lại có lúc nghiêm túc đến vậy.