Chương 14
Cơn giận của Hoàng đế kết thúc cuộc nói chuyện, Cửu công chúa giống như cây cà bị sương đánh, nhanh chóng rời khỏi Cần Chính Điện cùng ta.
“Tất cả là tại ngươi! Nhất quyết bắt ta phải bẽ mặt! Bây giờ phụ hoàng lại càng ghét ta hơn rồi!”
Vừa ra khỏi Cần Chính Điện, Cửu công chúa đã nổi cáu mắng ta.
“Điện hạ, ta bảo ngài tiến cống phương thuốc này cho Hoàng thượng là để Hoàng thượng biết rằng đây là phương thuốc của ngài. Sau này, khi phương thuốc cứu được bách tính kinh thành, công lao của ngài sẽ không bị ai mạo nhận.”
Cửu công chúa dừng lại, quay đầu nhìn ta: “Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
“Tất nhiên là ra ngoài cung cứu dân chúng.”
Trước cổng Vĩnh Định ở phía nam thành, ta thuê người dựng lên một gian nhà tạm, rồi đến dược phòng dặn người hầu sắc một nồi thuốc lớn theo phương thuốc mang ra.
Cửu công chúa bịt mũi miệng bằng khăn lụa dày, đứng cách xa đám đông, như thể sợ phải tiếp xúc với thứ gì đó dơ bẩn.
Ta dựng một tấm biển với dòng chữ “Trị liệu dịch bệnh”.
Dần dần, có vài dân chúng dừng chân trước gian nhà tạm.
Một nam nhân gầy gò, da mặt vàng vọt lên tiếng: “Không phải là ta không tin công chúa, chỉ là sức khỏe của vợ ta đã quá yếu. Thuốc nào cũng có ba phần độc, nếu uống sai thuốc, nàng ấy thật sự không chịu nổi.”
“Đúng vậy.”
“Công chúa có nói thế nào, nhưng người chưa từng mắc dịch bệnh, làm sao chứng minh được phương thuốc này hiệu nghiệm?”
“Đúng rồi, công chúa được ăn sung mặc sướng, làm sao biết được nỗi khổ của chúng ta?”
Đám đông nổ ra tiếng chất vấn gay gắt, mọi người đều nhìn chúng ta với ánh mắt nghi ngờ xen lẫn oán giận.
Cửu công chúa không yên lòng nhìn ta, ta lặng lẽ nắm tay nàng để động viên.
Nàng cắn răng, bước vào gian nhà tạm và dứt khoát kéo xuống lớp khăn lụa che mũi miệng.
Đám đông lập tức im lặng.
Nàng múc một bát thuốc từ nồi “ừng ực” uống hết sạch: “Chư vị, dịch bệnh này e rằng đã theo đường hô hấp vào cơ thể ta. Nếu thuốc này vô dụng, ta sẽ cùng chết với các người!”
Lời nàng nói khiến bách tính không còn nghi ngờ nữa, trong đám đông có người đầu tiên tiến lên xin thuốc.
Một người, hai người… số người đến xin thuốc ngày một nhiều, chúng ta bận rộn mãi cho đến lúc mặt trời lặn mới tiễn người cuối cùng ra về.
Cửu công chúa vừa xoa lưng vừa được Thanh Chi dìu lên xe ngựa.
Dưới ánh trăng, xe ngựa chở chúng ta về hoàng cung, nhưng lại bị chặn lại ở cổng cung.
“Cửu công chúa, chủ nhân ra lệnh, trước khi dịch bệnh kết thúc, không cho người trở lại cung.”
Cửu công chúa đẩy cửa xe ra một cách giận dữ: “Lệnh của ai?!”
“Lệnh của ta!”
Cánh cổng cung từ từ mở ra, Kim Dương công chúa ngồi kiệu, ánh mắt ngạo mạn nhìn chúng ta. Mũi miệng nàng bịt kín bằng lớp lụa dày, trên tay còn ôm một lò xông hương lá ngải.
Kim Dương là nhi nữ ruột của Hoàng hậu, muội muội ruột của Thái tử, vốn luôn ngang ngược trong cung và thích ức hiếp Cửu công chúa.
“Hiện tại bên ngoài dịch bệnh lan tràn, ngươi vừa đi một vòng rồi trở về, đừng bảo là muốn mang dịch bệnh vào cung chứ?”
Nói xong, Kim Dương công chúa che miệng mũi, nhìn chúng ta với ánh mắt đầy ghét bỏ.
“Ngươi nói bậy! Ta ra ngoài là để phát thuốc cho bách tính!” Cửu công chúa tức giận đáp trả.
Kim Dương công chúa cười khẩy: “Phương thuốc của ngươi đã bị viện phán của Thái y viện nói là không đúng bệnh, ngươi định làm trò gì nữa? Mau cút đi! Ở đây không chào đón ngươi!”
Thanh Chi tức giận: “Điện hạ! Cửu công chúa điện hạ sống trong cung, nếu giờ ngài không cho chúng ta về, vậy đêm nay Cửu công chúa phải ở đâu?”
“Nàng thích ở đâu thì ở!” Kim Dương công chúa nghĩ ra điều gì đó, cười khinh bỉ. “Ngươi yêu thích chui rúc vào chốn bùn lầy của đám dân nghèo như thế, chi bằng cứ ngủ ở đó! Đúng là dịp để ngươi thử cảm giác sống như mẫu thân nghèo khổ của ngươi!”
Chương 15
Cửu công chúa lập tức đỏ mặt vì xấu hổ, nước mắt dâng đầy nhìn Kim Dương.
Kim Dương đã sỉ nhục đủ, thỏa mãn dẫn tùy tùng rời đi trong vẻ hài lòng.
“Điện hạ, bây giờ không phải là lúc giận dỗi, ngài không cần để tâm đến lời nàng ta nói.”
Ta nhẹ nhàng an ủi nàng, một lúc sau, Cửu công chúa khó nhọc gật đầu rồi quay lại ngồi vào xe.
Đêm đó, chúng ta tìm một khách điếm ở phía nam thành để trú lại, nhằm đảm bảo an toàn cho Cửu công chúa, ta và Thanh Chi thay phiên canh giữ ngoài phòng của nàng cho đến sáng.
Ngày hôm sau, chúng ta lại tiếp tục phát thuốc, lần này có nhiều bách tính đến hơn, một số người hôm qua đến nhận thuốc kể rằng sau khi uống, họ cảm thấy triệu chứng trong người đã thuyên giảm phần nào.
Ta và Cửu công chúa nhìn nhau, ánh mắt lộ vẻ hy vọng và vui mừng.
Số người đến xin thuốc trước gian nhà tạm của chúng ta cũng dần đông hơn.
Hôm sau, trong gian nhà phát thuốc của ta xuất hiện một vị khách không ngờ tới.
“Muội muội bất chấp dịch bệnh, ở đây phát thuốc cho bách tính, quả thực là vất vả.”
Tỷ tỷ ôm một lò hương, được một nhóm nha hoàn và tỳ nữ hộ tống, ung dung bước vào.
Tỷ tỷ phong thái lộng lẫy, đám đông đang xếp hàng phía trước ta tự nhiên nhường đường cho tỷ.
Lúc này ta đang bận rộn, không có thời gian vòng vo với nàng ta.
“Ngươi đến xin thuốc phải không? Xin thuốc thì phải xếp hàng. Người tiếp theo!”
Tỷ tỷ nghe vậy nhưng không hề nhích chân, vẫn mỉm cười nhìn ta.
Ta liền đặt muỗng xuống: “Rốt cuộc ngươi có chuyện gì? Bây giờ khắp kinh thành đang bùng phát dịch bệnh. Ngươi đứng đây cũng muốn lây bệnh sao?”
“Ta có bị bệnh cũng đã có ngự y của Thái y viện chăm sóc, không cần ngươi phải lo. Ta chỉ là thương hại cho những bách tính này. Phương thuốc mà viện phán Thái y viện đã nói là không đúng bệnh, ngươi lại đem cho họ uống, nếu lỡ có ai uống vào mà chết, ai sẽ chịu trách nhiệm?”
Giọng nàng ta không lớn nhưng người xung quanh đều nghe rõ.
Sắc mặt của những người đến xin thuốc lập tức trở nên hoảng sợ và do dự.
Ta nghiêm túc nói: “Thái y viện nghiên cứu cả nửa tháng trời còn không tìm ra được phương thuốc chữa trị! Phương thuốc này hiệu quả hay không, chính những người đã uống biết rõ nhất!”
Lời ta nói khiến bách tính nhớ lại hiệu quả của thuốc, có người gan dạ bước qua tỷ tỷ để xin thuốc.
Thấy vậy, tỷ tỷ tức giận mắng: “Tưởng Miểu Vân! Việc đối phó dịch bệnh vốn là chuyện của Thái tử điện hạ. Các ngươi tự ý chạy ra ngoài cung phát thuốc, là cố ý khiến Thái tử điện hạ bẽ mặt sao?!”
Lời nàng ta vừa dứt, một gáo thuốc lập tức hắt lên mặt nàng.
Ta quay lại, thấy Cửu công chúa đang cầm muỗng thuốc.
“Ngươi đúng là tiện nhân! Thái tử ca ca là Thái tử! Trong lòng ca ca nghĩ cho toàn bộ bách tính Đại Tề! Lần này vì dịch bệnh, ca ca ngày đêm lao tâm lao lực. Ta làm vậy cũng là để san sẻ lo lắng cho ca ca!”
“Ngươi lại nói như thể ca ca là kẻ hẹp hòi! Thái tử ca ca của ta không cần ngươi bôi nhọ như thế!”
Lời của Cửu công chúa trái lại khiến tỷ tỷ phải chịu cái tiếng bôi nhọ Thái tử.
Cuối cùng, tỷ tỷ chỉ biết xấu hổ và tức giận rời đi trong nhục nhã.
Trước khi đi, nàng nhìn ta đầy căm hận: “Tưởng Miểu Vân, ngươi cứ chờ đó!”
Sáng sớm hôm sau, một nhóm người khiêng đến trước mặt chúng ta một thi thể.
Người cầm đầu chỉ tay vào chúng ta, hung hăng hét lớn: “Ca ca ta uống thuốc của các ngươi mà chết rồi! Các ngươi phải đền mạng cho ca ca ta!”
Những kẻ đi cùng hắn hét lớn với đám đông đang xếp hàng.
“Còn dám uống thuốc của Cửu công chúa sao, muốn chết sớm à?”
“Đúng vậy, nhà ngươi chưa chết đủ người sao?”
Cửu công chúa tức giận quát: “Các ngươi dựa vào đâu mà nói thuốc của ta hại người?!”
“Ca ca ta nằm đây, chẳng lẽ công chúa điện hạ không nhận ra sao?”
Trong ánh mắt của kẻ cầm đầu, ngoài vẻ hung hăng còn lộ ra một chút đắc ý.
Chưa đợi Cửu công chúa lên tiếng, hắn đã ngồi bệt xuống đất, gào khóc om sòm.
“Các ngươi đã hại chết ca cai ta! Các ngươi phải đền mạng!”
Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.
Trong lòng ta cảm thấy có điều gì đó không đúng, liếc mắt nhìn xung quanh, quả nhiên ở góc đường ta thấy một cỗ xe ngựa quen thuộc.
Đó là xe ngựa của tỷ tỷ.
Đúng như dự đoán, tất cả đều là do tỷ tỷ giở trò.
Chương 16
Ta quát lớn với kẻ đang gào khóc: “Ngươi nói ca cai ngươi uống thuốc của công chúa nên bệnh nặng rồi qua đời, có bằng chứng gì không?!”
Hắn lập tức đứng phắt dậy, kích động la lên: “Ca ca ta hôm qua vẫn khỏe mạnh! Nhưng tối qua sau khi ta cho hắn uống thuốc, nửa đêm hắn liền chết!”
Nói xong, hắn lại ngồi xuống ôm thi thể khóc rống: “Ca ca, ca ca ơi! Huynh cứ thế bỏ lại đệ đệ này mà đi sao? Kẻ hại chết huynh có quyền có thế, chúng ta đấu không lại họ! Đệ xin lỗi huynh!”
Ta nhìn hắn một cách bình tĩnh: “Nếu ngươi nói ca ca ngươi chết vì uống thuốc của chúng ta, vậy hãy để người kiểm chứng. Thanh Chi, đi đến Kỳ Hoàng Thảo Đường ở thành Đông, mời Hồ đại phu đến!”
Chưa đầy nửa canh giờ, Hồ đại phu đã được mời đến.
Ông là một danh y nổi tiếng, thầy thuốc danh tiếng của kinh thành, quan trọng hơn là ông nổi tiếng chính trực, luôn nói đúng sự thật, không bao giờ lừa dối bệnh nhân.
Sau khi kiểm tra thi thể, ông nói: “Người này đúng là chết vì dịch bệnh. Nhưng có uống thuốc của công chúa hay không, thì không thể xác minh được.”
Lời ông vừa dứt, kẻ kia lại ôm thi thể khóc than: “Ca ca ơi, huynh chết thật oan uổng!”
Những kẻ đồng bọn của hắn cũng hùa vào.
“Các ngươi hãy cẩn thận, uống thuốc của Cửu công chúa mà chết cũng chẳng có chứng cứ! Đến lúc đó có khóc cũng chẳng ai giúp được!”
“Đúng vậy, chết rồi có khóc cũng vô ích!”
Ta nhìn thi thể với vẻ nghi ngờ, thấy sắc mặt xám xịt của nó có chút bất thường.
“Khoan đã! Hồ đại phu, xin hỏi người này chết vào thời điểm nào?”
Hồ đại phu đáp ngay: “Người này đã chết từ hai ngày trước.”
Ta nhìn chằm chằm kẻ cầm đầu: “Ngươi không phải nói ca ca ngươi chết tối qua sao?!”
“Hả… hả… là ta nhớ nhầm thôi…”
“Ngươi ngay cả thời điểm ca ca mình chết còn không rõ ràng. Chẳng lẽ từ giờ ngươi muốn khiêng bất kỳ thi thể nào đến đây thì chúng ta cũng phải nhận hết sao?!”
“Không đúng! Người nằm kia không phải là ca ca của ngươi!”
Đúng lúc ta và tên côn đồ đang tranh cãi, có người trong đám đông lên tiếng.