Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại GẢ CHO CHÀNG NGỐC NHÀ BÊN Chương 1 GẢ CHO CHÀNG NGỐC NHÀ BÊN

Chương 1 GẢ CHO CHÀNG NGỐC NHÀ BÊN

7:11 sáng – 10/11/2024

Cha của chàng ngốc đến nhà ta cầu thân, phụ thân ta liền cầm gậy lên muốn đuổi người.

Ngay lúc đó, trước mắt ta hiện lên một dòng chữ.

[Tiểu tỷ tỷ, chỉ sau hai hồi nữa thôi, chàng ngốc này sẽ khôi phục thần trí, trở thành một Nhiếp Chính Vương dưới một người mà trên vạn người! Mau nắm lấy cơ hội!]

Ta nhìn chàng ngốc trước mặt đang chảy dãi, không nói lời nào mà chắn trước mặt hắn.

“Cha, con đồng ý gả.”

01

“Con cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Ngươi nhìn xem tên ngốc này là hạng gì mà dám mơ tưởng đến khuê nữ nhà ta! Cút ra ngoài cho ta!”

Lúc này, gậy của phụ thân đã giơ lên, nhằm vào chàng ngốc và cha của hắn mà đánh tới.

Trước mắt ta lại hiện lên một dòng chữ.

[Tiểu tỷ tỷ, chỉ sau hai hồi nữa thôi là chàng ngốc sẽ khôi phục thần trí! Tương lai hắn sẽ là Nhiếp Chính Vương đứng dưới một người mà trên vạn người đấy!]

[Mau ôm đùi đi, tiểu tỷ tỷ!]

Nhiếp Chính Vương? Là hắn? Một kẻ ngốc ư?

Ta nhìn chàng ngốc trước mặt, đang ôm một viên kẹo cắn đến chảy cả nước miếng, lặng người suy nghĩ.

Ngăn lại, hay là không ngăn đây?

“Cha!”

Trong giây phút nguy cấp, ta lao mình ra trước mặt chàng ngốc, ngăn cha lại.

Cha ta siết chặt cây gậy, giận đến đỏ mặt tía tai: “Con làm gì vậy! Mau tránh ra!”

Nhà ta trọng nữ khinh nam, ta lại là khuê nữ duy nhất, từ nhỏ đã được cả nhà thương yêu hết mực.

Năm đó mất mùa, phụ thân từng nghĩ bán huynh trưởng ta, chứ chưa từng nghĩ để ta chịu đói.

Giờ đây, chàng ngốc nổi tiếng khắp vùng đến cầu thân, quả thực khiến cha ta giận đến phát điên.

Nhưng cha ta không ngờ, ta lại gật đầu đồng ý.

“Con nói gì? Có phải bị lừa đá vào đầu hay sao mà lại đồng ý gả cho tên ngốc này?”

Cha ta trợn tròn mắt, giận đến mức môi run lên, nhưng lại không nỡ quát ta một câu.

Chỉ có một tay nắm chặt cây gậy, như thể muốn một gậy đánh chết hai cha con đến nhà cầu thân này.

Ta thở dài, nhìn dòng chữ nhấp nháy trước mắt, kiên định gật đầu.

“Cha, chớ khinh thường người thiếu niên ngốc nghếch, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, con tin rằng tên tiểu tử ngốc này… à không, là phu quân tương lai của con, nhất định sẽ lập nên sự nghiệp lớn!”

“Con… con… ta…”

Cha ta nghẹn lời một hồi, đến mức không nói ra được chữ nào, tức đến hôn mê bất tỉnh.

Dòng chữ nói, sau khi cha ta từ chối hôn sự với chàng ngốc, ta đã lọt vào mắt tên ác bá trong làng tên Lý Bàn.

Lý Bàn dựa vào quyền thế gia đình ép cha ta gả ta cho hắn.

Sau khi thành thân, ngày ngày ta đều bị hắn hành hạ, chẳng những ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, mà mỗi ngày còn phải hầu hạ mẹ chồng độc ác.

Về sau, Lý Bàn cưới thê tử mới về nhà, liền nhốt ta vào hầm tối, không thấy ánh mặt trời.

Cha và huynh trưởng ta cảm thấy không ổn, đến nhà Lý Bàn đòi công bằng cho ta, nhưng Lý Bàn sợ sự việc bại lộ, liền lừa cha ta ra bờ sông và đẩy một người đang sống sờ sờ xuống sông đến chết đuối.

Giữa mùa đông giá rét, cha ta bị dòng nước lạnh thấu xương cuốn trôi, thi thể không tìm thấy!

Còn huynh trưởng ta cũng bị hắn đánh đến tàn phế, chẳng bao lâu sau thì qua đời.

Tẩu tử ta không chịu nổi đả kích, đã treo cổ tự vẫn.

Mà tất cả những khởi nguồn cho bi kịch này lại là do đường muội nhà thúc phụ ta gây nên!

Nàng ta ghen tị vì ta là nữ nhi nhưng từ nhỏ được cưng chiều, bèn cố ý dẫn dụ Lý Bàn trông thấy ta.

Tên Lý Bàn ấy là kẻ háo sắc, vừa thấy dung mạo xinh đẹp của ta liền nhắm trúng ta, không chỉ hại chết phụ huynh ta, mà còn thành công ăn mòn sản nghiệp nhà ta.

Còn đường muội kia, sau khi hại chết ta thì xoay người gả cho thợ rèn trong thôn, sống cuộc đời sung túc hạnh phúc.

Thấy nội dung trên dòng chữ, một luồng lạnh lẽo chạy dọc đến đỉnh đầu.

Và đường muội xấu xa của ta, lúc này đang đứng ngoài sân nhà ta, ánh mắt đầy vẻ độc ác nhìn ta!

Nếu những gì trên dòng chữ này là thật, vậy thì ta phải nghĩ cách ngăn chặn tất cả mọi chuyện này xảy ra!

02

Chàng ngốc tên là Bùi Triệt, nghe tên đã thấy phú quý.

Thợ săn và nhi tử ngây ngô của mình đến thôn ta từ năm năm trước, do sống ở nơi hẻo lánh, ít giao du với bên ngoài nên không mấy quen thuộc với người dân trong thôn.

Lần này thợ săn đến cửa cầu thân cũng chỉ vì chàng ngốc vừa gặp đã trúng tiếng sét ái tình, cứ nằng nặc đòi cưới ta.

Thợ săn mới đành mang sính lễ đến nhà cầu thân.

Phụ thân ta mở miệng đòi thợ săn mười lượng bạc, hai con thỏ rừng và mười đấu gạo.

Trong cái thời buổi vừa mới trải qua nạn đói kém này, nhà tầm thường nửa năm được ăn một bữa thịt đã là may mắn lắm rồi, chứ đừng nói gì đến gạo trắng lúa mạch hay thịt thỏ rừng.

Ngay khi phụ thân vừa nói xong, dòng chữ trước mắt ta lại hiện lên.

[Tiểu tỷ tỷ, nhà thợ săn không thiếu tiền! Hãy mạnh dạn mà đòi hỏi!]

[Hôn nhân là việc quan trọng cả đời nữ nhi, sính lễ là công lao phụ thân nuôi dưỡng nàng khôn lớn! Cũng là lúc chàng ngốc bày tỏ thành ý.]

[Lầu trên nói bậy bạ gì đó…]

Dòng chữ cãi nhau ầm ĩ.

Ta dứt khoát không để ý, xoay người nhìn cha con nhà thợ săn và chàng ngốc.

Dù y phục trên người chàng ngốc sạch sẽ, nhưng giặt đến ngả màu, đôi giày dưới chân cũng không vừa, ngón chân như muốn thò ra ngoài.

Ta thu ánh mắt lại, chậm rãi nói.

“Sính lễ thêm hai tấm vải.”

Lập tức, mọi người trong nhà đều nhìn về phía ta.

Phụ thân ta càng cẩn thận kéo tay áo ta, khẽ khuyên: “Khuê nữ, hơi quá rồi đấy. Vải vóc là vật hiếm mà…”

“Đúng đấy muội tử, nhà nông chúng ta phải biết điều.”

Huynh trưởng vừa dứt lời, liền bị ta lườm một cái, không dám nói thêm.

Người cha thợ săn sợ ta đổi ý, lập tức kéo tay Bùi Triệt đặt vào tay ta, vẻ mặt thành khẩn nói: “Sính lễ cứ theo ý con. Mong rằng sau này con sẽ thật tâm đối đãi với nó.”

“Người yên tâm, Bùi Triệt từ nay chính là người của ta.”

03

Ngày ta xuất giá, mười dặm tám làng đều đến xem trò cười của ta.

Một cô nương tốt, dẫu không khấm khá thì gả cho nông dân cũng hơn là gả cho một kẻ ngốc. Huống chi ta lại là bảo bối trong nhà.

Khi ta được Bùi Triệt dẫn lên kiệu hoa, qua lớp khăn voan, ta thấy đường muội đang đứng giữa đám đông, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt nhìn ta, như đã thấy trước cảnh đời thê thảm của ta.

Ta hừ lạnh một tiếng, kéo tay Bùi Triệt cùng lên kiệu hoa.

Dù là hôn lễ trong làng, nhưng nhà thợ săn cũng đãi hẳn năm, sáu mâm rượu tiệc.

Bùi Triệt không uống được rượu, liền nhờ huynh trưởng ta thay mặt.

Còn hắn thì sớm đã cùng ta tiến vào động phòng.

[Phải nói rằng, tuy chàng ngốc đầu óc không tốt, nhưng gương mặt này thật dễ nhìn! Thật muốn gả!]

[Xin đấy lầu bên trên, người ta động phòng hoa chúc, ngươi chen vào làm gì.]

Nhìn dòng chữ trước mắt, mặt ta đỏ bừng như lửa đốt.

Chẳng lẽ đêm động phòng hoa chúc lại bị các nàng ấy xem trực tiếp sao?

Ngay lúc ta đang bối rối, chàng ngốc bỗng thổi tắt nến, trong phòng lập tức tối đen như mực.

Dòng chữ trước mắt ta cũng biến mất.

Ta không khỏi ngạc nhiên nhìn về phía Bùi: “Chàng thật sự ngốc sao?”

Bùi Triệt lập tức tự tin vỗ ngực, nói với ta: “Không ngốc. Kiều nương, không ngốc.”

“…”

Trong lòng ta dâng lên chút nghi ngờ, Bùi Triệt có dáng vẻ phong độ như vậy, sao lại là một kẻ ngốc được?

Chẳng lẽ hắn lại giả vờ ngốc?

Để thử hắn, ta ôm chăn ném xuống đất: “Ngoan, tối nay chàng ngủ ở đây.”

“Được.”

Bùi Triệt ngoan ngoãn ôm chăn, thu mình vào trong đó, chỉ để lộ đôi mắt nhìn ta.

Hiện đang là đầu đông, đêm đã lạnh buốt, hơi thở ra đều là làn khói trắng.

Bùi Triệt cuộn trong chăn, ánh mắt ngước nhìn ta, dáng vẻ vừa đáng thương vừa buồn cười.

Ta không nhịn được chọc hắn: “Lạnh không?”

“Lạnh.”

“Lạnh sao còn ngủ dưới đất?”

Trong đôi mắt to tròn của hắn đầy vẻ mơ hồ: “Cha nói, phải nghe lời Kiều nương.”

Ta dở khóc dở cười, nghĩ đến trời đông giá rét, sợ làm chàng ngốc bị lạnh cóng, nên kéo hắn lên giường.

Lại cẩn thận đắp kín chăn, sau đó ta dặn dò: “Sau này không được ngủ dưới đất nữa.”

Bùi Triệt ngạc nhiên hỏi: “Lời Kiều nương cũng không được sao?”

“Dù là thiên vương lão tử nói cũng không được.”

“Ồ.”

Khi đó, ta vẫn chưa ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.

Chỉ đơn thuần là không nỡ để chàng ngốc phải chịu lạnh mà thôi.

Nhưng không ngờ rằng, vừa leo lên giường, chàng ngốc đã ôm lấy ta.

“Kiều nương, nàng thật thơm…”

“Câm miệng! Ngủ!”