Ngày phụ thân ta đỗ thám hoa, mẫu thân dẫn ta lên kinh thành.
Khi cả nhà đoàn tụ, bỗng một nhóm cường đạo xông đến, phụ thân vì bảo vệ mẫu thân và ta mà bị chém trọng thương rồi qua đời.
Ta và mẫu thân khóc thảm thiết, đau đớn đến xé gan xé ruột.
Cùng lúc ấy, trên lầu các của Thiên Kim Đài, công chúa cười khẽ, dịu dàng nói: “Quả là một kẻ si tình hiếm thấy, thật đáng tiếc.”
Nàng ta đem chân tình của phụ thân ta ra đặt cược, thua mất trăm lượng bạc, nhưng lại chẳng chút bận tâm.
Sau này, ta vào phủ công chúa làm cung nữ thân cận của nàng ta, trở thành cung nữ được nàng ta sủng ái nhất.
Ta dùng chân tình làm trò như cách nàng ta dạy ta, để rồi mở cho nàng ta một vở kịch, trong đó nàng ta là nhân vật chính.
01
Trong phủ công chúa, trước bàn trang điểm.
Thiếu nữ có dung mạo tựa hoa yêu kiều ngáp dài, nhàn nhạt nói: “Thiên Kim Đài lại sắp mở rồi, lần này các ngươi có ý tưởng gì hay không?”
Người nói chính là Gia Vận công chúa, con gái út của đương kim Hoàng đế và Hoàng hậu, được sủng ái từ nhỏ.
Nàng ta nhàn rỗi đọc nhiều thoại bản, tin chắc rằng nho sinh thì bạc tình, kép hát thì vô nghĩa.
Lần này, nhân vật bị đặt lên bàn cược chính là Nguỵ nhị công tử và hoa khôi Thanh Âm của Hồng Sở Lầu.
Đây là cuộc cá cược bí mật, chỉ những người tham gia mới biết, còn mục tiêu được giữ kín tuyệt đối, kể cả Nguỵ công tử dù là vương tôn quý tộc cũng không ngoại lệ.
Ta cúi đầu chải tóc cho công chúa, bên cạnh, đại cung nữ khác là Nguyệt Thiền khẽ liếc mắt cười, nói: “Điện hạ, nô tỳ nghe nói Thanh Âm cô nương dù là hoa khôi nhưng chưa từng tiếp khách, là thanh quan.
“Nhưng dù sao đã bước chân vào kỹ viện, làm gì còn trong sạch?
“Nếu để Nguỵ công tử tận mắt thấy nàng ta tiếp khách mà vẫn nguyện chuộc thân, chẳng phải chứng minh tình ý của họ thật sâu đậm sao?”
Nghe vậy, ta lập tức ngẩng lên nhìn Nguyệt Thiền với vẻ mặt bình thản.
Nguyệt Thiền liếc nhìn ta, chẳng mảy may quan tâm.
Gia Vận công chúa nhướng mày, rõ ràng có chút động lòng, nhưng vẫn quay sang hỏi ta: “Thu Ảnh, ngươi nghĩ sao?”
Ta thu lại ánh nhìn, điềm đạm đáp: “Nô tỳ cho rằng không ổn.”
Lời này vừa dứt, Nguyệt Thiền cười khẩy, vốn đã tranh giành với ta từ lâu, bèn bật lên:
“Thu Ảnh, sao lại không ổn? Chẳng lẽ ngươi lại đồng cảm với một kỹ nữ sao?”
Ta chẳng buồn nhìn nàng ta, chỉ thong thả nói với Gia Vận: “Điện hạ, hai chữ tình ý là phải tấn công vào lòng người.
“Dù Nguỵ công tửlà con nhà quyền quý, nhưng nô tỳ đã cho người tìm hiểu, hắn là người rõ ràng yêu ghét, không câu nệ chuyện trong sạch của nữ nhân.
“Hắn từng công khai nói rằng người hắn mến mộ là Thanh Âm cô nương, chứ không phải thân xác nàng.
“Chi bằng công chúa lấy danh nghĩa người nhà họ Ngụy, gửi ngân phiếu cho nàng ấy, bảo nàng ấy rời xa Nguỵ công tử và đưa nàng rời khỏi kinh thành trong đêm.
“Sau đó, hãy báo tin cho công tử.
“Nếu đối mặt sự phản bội mà hắn vẫn đuổi theo đến tận cùng, chẳng phải càng thú vị hơn sao?”
Lời vừa dứt.
Gia Vận trầm ngâm một lúc, chợt bật cười lớn: “Thật tuyệt diệu! Hắn một lòng muốn cho nàng danh phận, lại tưởng rằng nàng tham tiền mà rời bỏ, vậy thì chính là thử thách tình ý giữa hai người! Chuyện này cứ thế mà làm!”
Nói rồi, nàng ta quay lại, nhét một chiếc trâm tinh xảo vào tay ta: “Thu Ảnh, ngươi quả là tấm lòng tinh tế nhất, hãy thay bổn cung chải đầu đi.”
Thấy vậy, Nguyệt Thiền tức tối liếc nhìn ta một cái, hậm hực nói: “Nô tỳ đi truyền lệnh dâng món” rồi bước ra ngoài.
Ta mỉm cười đáp lại, tay siết chặt chiếc trâm, ánh mắt dừng lại nơi chiếc cổ trắng ngần của công chúa, đáy mắt u ám.
02
Ta từng có một gia đình không giàu có nhưng hạnh phúc.
Phụ thân ta là phụ tử trong trường tư, người rất có tài năng, nhưng vì gia cảnh khó khăn nên đã từ bỏ ý định lên kinh ứng thí.
Sau khi gặp mẫu thân, phụ thân càng bỏ qua sách vở, chuyển sang cầm cuốc ra đồng.
Nhưng rốt cuộc, người vẫn là một văn nhân, không thể gánh vác nặng nhọc, mỗi lần đi làm về, lòng bàn tay người chi chít vết phồng rộp, người giấu không cho mẫu thân thấy, chỉ gọi ta lấy kim thêu để chọc vỡ những vết rộp ấy. Ta vừa kinh ngạc vừa lo sợ, hỏi: “Phụ thân, có đau lắm không ạ?”
Người nam nhân dung mạo thanh tú, mặt không đổi sắc mà chọc vỡ vết phồng rộp, nhẹ nhàng nói: “Phụ thân là nam tử, sao lại sợ chút đau đớn này? Nhưng mẫu thân con nhát gan, đừng nói cho bà ấy biết.”
Ta chớp mắt, cố ý hỏi lại: “Vậy con cũng nhát gan, sao phụ thân lại nói với con?”
Phụ thân: “…”
Người đột nhiên trở nên bận rộn, lau sạch kim thêu rồi đặt về chỗ cũ, khẽ ho một tiếng: “Con đã lớn rồi, không thể cứ nhát gan như vậy.”
Ta cười toe toét: “Vâng, phụ thân chỉ sợ mẫu thân đau lòng thôi, còn con thì đau hay không cũng được!”
“Con bé này!” Phụ thân trừng mắt, sao còn không hiểu ý trêu ghẹo của ta, tức giận nhưng xấu hổ, vừa quay đầu lại thì thấy mẫu thân đang khẽ hé đầu nhìn qua, đôi tai đỏ ửng giấu dưới mái tóc đen.
Ta cười rồi chạy đi xa.
Phụ thân không giỏi ăn nói, nhưng tính tình ôn hậu, thật thà, đến mức sau khi làm hỏng hai mẫu ruộng liên tiếp, cuối cùng bị mẫu thân đuổi đi học lại.
Mẫu thân ta là người hiền nhất trong làng, lại nhân hậu, nên luôn có dân làng giúp đỡ.
Chỉ có điều nhà ta nghèo một cách ổn định.
Cho đến kỳ thi mùa xuân ba năm trước, phụ thân lên kinh ứng thí, đến ngày công bố kết quả, trong làng có người đến báo tin vui, vẻ mặt đầy hớn hở: “Đỗ rồi! Lâm phu tử đỗ thám hoa rồi! Nương con hai người cũng coi như khổ tận cam lai rồi!”
Nghe tin vui ấy, mẫu thân không kìm được niềm vui, vội vàng thu xếp hành lý, mang theo ta lên kinh.
Chúng ta chia xa đã nhiều ngày, mang theo biết bao nỗi nhớ, cuối cùng cũng tới ngoại thành kinh đô. Trước khi đến đây, ta đã nghe nhiều người kể về kinh thành phồn hoa thế nào, trong lòng đã sẵn dự định muốn phụ thân mua cho mình xiêm y mới, mua kẹo hồ lô, ăn bánh ngọt ngọt.
Nhưng mọi mong đợi ấy, mọi dự định ấy bỗng chốc bị phá tan ngay khi ta và phụ thân vừa gặp nhau bên ngoài cổng thành!
Cha nương ta chỉ kịp ôm nhau trong chốc lát, chưa kịp nói một lời, thì đột nhiên xuất hiện một đám kẻ xấu dữ tợn, chúng nhìn mẫu thân với nụ cười dâm đãng, đưa tay định túm lấy bà, vừa cười nham hiểm vừa trêu ghẹo:
“Từ đâu tới thế, đại mỹ nhân! Này, nhóc con, biết điều thì mau biến đi!”
Mẫu thân hoảng hốt ôm chặt lấy ta, che chắn cho ta khỏi đám người hung ác ấy.
Phụ thân tay không tấc sắt, nhưng vẫn không để đám người ấy lại gần chúng ta dù chỉ một bước. Nhìn thấy có kẻ cầm đao xông đến chém ta và mẫu thân, không chút do dự, người liền lao tới đoạt đao bằng tay không, nhưng lại bị một nhát chém trúng ngực, ngã quỵ xuống đất.
Dù bị đá liên tiếp, người vẫn ôm chặt lấy chân tên côn đồ, khóe miệng không ngừng rỉ máu, nói: “Ta là thám hoa triều đình, các ngươi… dám cả gan bức hại thê nhi của ta sao…”
“Thám hoa?” Biết được thân phận của phụ thân, đám côn đồ ấy mặt liền biến sắc, vội vã buông chúng ta ra rồi bỏ chạy.
Phụ thân thở phào một hơi, mẫu thân quỵ xuống, nhào đến bên cạnh người, gào khóc đến khản giọng: “Chi Hành!”
Bàn tay đẫm máu của phụ thân chỉ về hướng cổng thành, cố gắng nói với chúng ta:
“Mau vào thành… Hoàng thượng đã ban phủ đệ cho ta… ở đó, ta có để lại ít bạc…”
Nói xong, người vĩnh viễn khép lại đôi mắt, ta và mẫu thân khóc đến xé ruột gan, mấy lần ngất lịm đi.
Khi ấy ta không hiểu.
Tại sao một gia đình hạnh phúc lại tan vỡ chỉ sau một đêm?
Sau này, ta điều tra rõ chân tướng, mới biết rằng hôm đó là ngày Thiên Kim Đài mở cửa đặt cược.
Cuộc cược là về việc liệu thám hoa được ái mộ bởi Thượng thư tiểu thư có chịu rời bỏ thê tử ban đầu hay không.
Công chúa là người đứng ra mở sòng, còn vương tôn quý tộc đặt cược, vì vậy mà họ cố ý phái người đến làm nhục mẹ con ta, muốn thử lòng trung của phụ thân ta, chẳng ngờ lại khiến phụ thân chết thảm.
Cuộc cược này.
Công chúa thua mất trăm lượng bạc, chỉ cười một tiếng cho qua, nhưng đã khiến nhà ta tan cửa nát nhà.
Ta làm sao không hận?
Nhưng mà—
Ta ngẩng lên, nhìn vào gương, bóng người quyền quý cao sang phản chiếu lại, lòng ngập tràn hận thù sôi sục, dần dần nhen nhóm một chút chờ mong.
Nếu ván cược này đặt lên người nàng ta, chẳng phải sẽ là một màn vô cùng đặc sắc sao?
03
Sau khi hầu hạ Gia Vận công chúa dùng bữa xong, ta quay về phòng, chờ đợi màn kịch lớn đêm nay.
Ba năm ta vào phủ, nhờ khả năng ăn nói khéo léo và đầu óc tinh tế mà trở thành một trong hai đại cung nữ thân cận bên cạnh Gia Vận công chúa.
Một người là Nguyệt Thiền, một người là ta.
Vì thế, phòng ta trong phủ công chúa cũng thuộc loại tốt, đồ đạc chỉnh tề, không vương chút bụi.
Nhưng khi ta bước vào phòng, đột nhiên đứng khựng lại.
Ánh mắt đảo một vòng, đồ đạc của ta đã bị lục lọi qua.
Chuyện này chỉ có một người dám làm.
Đó chính là Nguyệt Thiền.
Từ nhỏ đã theo hầu Gia Vận, Nguyệt Thiền không hề hài lòng với sự coi trọng mà Gia Vận dành cho ta, luôn một lòng muốn đẩy ta ra ngoài. Nàng ta mang lòng địch ý sâu đậm, nhiều lần nghi ngờ ta đến gần công chúa với mục đích khó lường.
Trực giác của nàng ta rất nhạy bén, nhưng may thay, ta cẩn thận chưa để lộ sơ hở nào.
Đến tối.
Chúng ta cùng nhau lên đường đến Thiên Kim Đài.
Bên trong đã có không ít công tử thiếu gia đến đặt cược.
Thấy công chúa đội nón trúc bước vào, bọn họ đều hiểu ý, cung kính cúi chào, Gia Vận chẳng liếc nhìn bọn họ, chỉ dẫn ta và Nguyệt Thiền vào phòng riêng.
Thiên Kim Đài khi đêm xuống vẫn rực rỡ ánh đèn, náo nhiệt không ngừng.
Tầng dưới cùng, đám cờ bạc điên cuồng đặt cược, thua đến đỏ mắt.
Tầng trên lại là nơi người ta nhàn nhã thưởng trà, tỏ vẻ phong nhã.
Người từ phủ công chúa phái đi đã quay về, báo rằng Thanh Âm cô nương đã được đưa đi ngay trong đêm.
Nhưng Nguỵ công tử vẫn chưa hay biết gì.
Ta đứng bên cửa sổ, qua khe hở nhỏ có thể nhìn thấy cảnh tượng ở Hồng Sở Lầu.
Hồng Sở Lầu vốn là chốn vui chơi yêu thích của vương tôn quý tộc, về đêm luôn có những gương mặt quen thuộc xuất hiện.
Nhưng chỉ có một người.
Khi nhìn rõ người đó, Gia Vận đột nhiên ném mạnh chén trà.
“Choang!” một tiếng vang lên sắc lạnh.
Mọi người đều giật mình.
Nguyệt Thiền lập tức bước tới, khi thấy Mạnh tiểu Hầu gia đứng bên cạnh Nguỵ công tử, sắc mặt nàng ta liền biến đổi, kinh ngạc thốt lên: “Sao Mạnh tiểu Hầu gia lại đi cùng Nguỵ công tử?”
Nhưng giờ muốn hỏi thì cũng không còn kịp nữa.
Thanh Âm mất tích, có người truyền tin rằng nàng cầm bạc của nhà họ Ngụy rồi bỏ trốn.
Nguỵ Công tử là người cố chấp, lập tức phóng ngựa truy đuổi ra khỏi thành, làm náo loạn cả kinh thành.
“A, ta thắng rồi!”
Chẳng rõ ai là người đầu tiên hô lên.
Tiếp đó, Thiên Kim Đài trở nên náo nhiệt.
Gia Vận công chúa lại thua mất trăm lượng bạc, nhưng nàng ta cũng chẳng để ý, chỉ ra lệnh: “Thu Ảnh, đi mời Mạnh tiểu Hầu gia lên đây ngồi một chút!”
“Dạ.”
Ta xuống lầu, đi thẳng đến Hồng Sở Lầu.
Mạnh Vân Thư vẫn đứng đó, nhíu mày, vẻ mặt khó dò.
Khi thấy ta, ánh mắt hắn ta dần chuyển từ nghi hoặc sang giận dữ: “Lại là nàng ấy làm?”
Ta kính cẩn cúi chào, cúi đầu cung kính đáp: “Công chúa thua bạc, tâm trạng không vui, mời ngài lên Thiên Kim Đài ngồi một chút.”
“Đúng là chuyện vô lý!”
Hắn ta giận dữ phất tay áo, sải bước hướng về Thiên Kim Đài.
Ta theo sau hắn ta, trong một khoảnh khắc khi không ai nhìn thấy, chậm rãi nở một nụ cười.