“Ta cũng muốn trong cuộc đời ngắn ngủi này, được ngắm nhìn nhiều cảnh sắc khác nhau. Tuyết Ương, ta và muội không phải đi trên hai con đường khác biệt. Chúng ta, mãi mãi cùng một đường.”
Ta nghe thấy trái tim mình điên cuồng nhảy nhót.
Dạ Trần Uyên nhẹ nhàng cầm tay ta, ánh mắt dịu dàng mà nghiêm túc: “Tuyết Ương, muội có nguyện ý để giang hồ này xuất hiện một đôi uyên ương hiệp lữ thực sự không?”
Mặt ta đỏ bừng, khẽ gật đầu: “Thật là đáng ghét, mọi thứ đều đã trao cho huynh rồi, còn hỏi một câu khiến người ta ngượng ngùng như vậy.”
Huynh ấy khẽ cười: “Cái miệng này của muội, thật là…”
“Thật là sao!”
Huynh ấy từ từ cúi xuống hôn ta.
“Mềm mại ngọt ngào, hôn mãi không đủ.”
20
Chạy như gió suốt chặng đường, Sở Dịch vẫn không thể đuổi kịp tiểu cô nương của mình.
Khoảnh khắc nhìn thấy uyên ương hiệp lữ, hắn đã biết mình đã muộn.
Hắn đã đến muộn rồi.
Mọi thứ đã chấm hết.
Hai người họ đứng cạnh nhau, trông chẳng khác gì tiên đồng ngọc nữ.
Cô nương từng một lòng một dạ hướng về hắn, giờ đây trong mắt chỉ còn hình bóng của nam nhân khác.
Đối diện với hắn, nàng chỉ nhã nhặn hành lễ, khách khí và xa cách gọi một tiếng: “Chưởng môn.”
Hắn cảm thấy tim mình như bị một bàn tay vô hình xé rách thành hai mảnh.
Đã vậy, nam nhân kia còn cố tình gây sự: “Tiểu Tuyết Nhi, sao muội lại khách khí với Sơe chưởng môn như vậy? Muội quên rằng hai người đã kết nghĩa huynh muội rồi sao? Phải gọi một tiếng A huynh mới phải.”
Thì ra, nửa kia của “uyên ương” chính là Dạ Trần Uyên.
“Ta và Tiểu Tuyết Nhi đã tâm đầu ý hợp, cũng nên cùng nàng gọi chưởng môn Sở một tiếng A huynh.” Dạ Trần Uyên thong thả nói thêm.
Sở Dịch gần như nghiến chặt nắm đấm đến nứt xương.
Hắn thật sự muốn đấm ngã tên nam nhân này.
Nhưng không thể, địa vị của hắn giờ đã khác xưa.
Xử lý không khéo, sẽ thành ân oán giữa hai môn phái.
Sở Dịch dày mặt ở lại thêm mấy ngày.
Hắn vẫn ôm chút hy vọng.
Hắn và Tuyết Ương là thanh mai trúc mã, tình cảm bao nhiêu năm.
Dạ Trần Uyên mới ở bên nàng được bao lâu chứ?
Hắn không tin mình không thể khiến nàng quay lại.
Nhưng càng ở lại, hắn càng tuyệt vọng.
Tuyết Ương và Dạ Trần Uyên gần gũi đến mức hoàn toàn không để tâm đến bất kỳ ai khác.
Mọi hành động cố gắng thu hút sự chú ý của nàng chỉ càng làm hắn trông như một tên hề nhảy nhót.
Sở Dịch tuyệt vọng, không ai hiểu nỗi lòng hắn, chỉ có thể mượn rượu giải sầu.
Trong cơn say khướt, đầu óc hắn trở nên hỗn loạn, nhìn Tuyết Ương và Dạ Trần Uyên tình tứ, lòng đầy oán hận:
“Ta mới là vị hôn phu của muội, Tiểu Tuyết Nhi.”
Ta mới là vị hôn phu của muội!
Chúng ta là thanh mai trúc mã, ta đã tự mình cầu hôn, muội đã đỏ mặt đồng ý.
Tín vật đính ước ta tặng, muội ngày nào cũng cài trên tóc, tại sao muội lại không cần ta nữa?
Hắn muốn đi hỏi rõ ràng, nhưng Tuyết Ương lại sợ hãi trước trạng thái điên cuồng của hắn mà rút kiếm phòng bị.
“Chúng ta đã giải trừ hôn ước rồi, là chính huynh đề nghị.”
Giọng của nàng thật lạnh lẽo, lạnh như tuyết vậy.
“Muội nói bậy! Ai có thể chứng minh chúng ta đã hủy hôn?”
“Hôn ước của chúng ta, trên dưới môn phái đều rõ. Còn việc hủy hôn? Có ai làm chứng?”
Hắn bắt đầu làm trò vô lý.
“Chưởng môn sư huynh, ta có thể làm chứng.”
“Ta cũng có thể.”
“Còn ta nữa.”
Mấy sư đệ, sư muội đi theo Sở Dịch đến đây để đưa sư tỷ về đều bước ra.
Lúc trước, vì tò mò, họ đã nấp trên cây nghe lén, mọi chuyện đều nghe rõ ràng.
Chứng kiến câu chuyện tình yêu họ ngưỡng mộ từ nhỏ kết thúc trong bi kịch, họ cũng rất tiếc nuối, nên khi Sở Dịch đuổi theo muốn đưa sư tỷ Tuyết Ương trở về, phản ứng đầu tiên của họ là muốn đến giúp hắn khuyên hòa.
Nhưng đến giờ phút này, không ai có thể chịu nổi hành vi mặt dày của Sở Dịch.
Hôn ước tốt đẹp, nói hủy là hủy.
Hủy rồi, lại muốn níu kéo.
Chút khí phách của con người giang hồ cũng không có.
Có một chưởng môn như thế, thật là xấu hổ.
Sớm biết có ngày hôm nay, ban đầu sao lại hủy hôn chứ?
Đúng vậy, bỗng nhiên Sở Dịch cũng có chút hoang mang, tại sao hắn lại hủy hôn nhỉ?
Hắn nhớ lại ngày sư phụ qua đời, khi nghe những người đến viếng bàn tán thì thầm:
“Đại đệ tử đời này của Bích Vân Tông, thật là người giỏi tính toán. Từ nhỏ đã biết chiếm được tình cảm của thiên kim chưởng môn, ngươi xem, chẳng phải giờ đã thành chưởng môn đời tiếp theo sao? Quyền lực và mỹ nhân, đều bị hắn chiếm hết rồi.”
Hắn là một đứa trẻ mồ côi, tâm ma lớn nhất là không biết vì sao mình bị bỏ rơi.
Là vì bản thân có chỗ nào không tốt sao?
Từ khi hiểu chuyện, hắn liền muốn làm mọi thứ tốt nhất.
Mong muốn trở thành người có ích, sẽ không bị người khác dễ dàng bỏ rơi nữa.
Hắn siêng năng học tập, chăm sóc sư đệ sư muội, môn phái có việc gì cũng xông pha lên trước.
Chính vì sự cần mẫn này, hắn mới được sư phụ chọn làm người kế nhiệm từ sớm.
Chính vì sự nhân hậu này, hắn mới khiến cho tiểu cô nương Tuyết Ương đem lòng ngưỡng mộ.
Lời gièm pha của kẻ ghen ghét, đáng lẽ hắn phải lớn tiếng phản bác: “Nói xằng! Tất cả những gì ta có đều là nhờ nỗ lực của bản thân.”
Hoặc, để mọi lời nói gió bay, rồi dùng thực lực của mình để chứng minh tất cả.
Sai lầm lớn nhất là đã giữ lời gièm pha trong lòng, để chúng làm xáo trộn tâm trí mình.
Cuối cùng, mới nói với tiểu cô nương luôn giữ trong tim mình rằng: “Hôn ước của chúng ta, hãy hủy đi.”
Hắn vốn nghĩ, như vậy sẽ chứng tỏ rằng mình chưa từng yêu thích thiên kim của chưởng môn, chưa từng cố ý khiến nàng dành tình cảm cho mình, vị trí chưởng môn này hoàn toàn là nhờ vào năng lực của bản thân…
Cuối cùng chỉ là ngu ngốc.
Sai một bước, thua cả ván cờ.
Thì ra, vào buổi chiều ấy, khi gió cuộn lên mang theo tiếng ve râm ran, tất cả đã không còn kịp nữa.
End