Khi ta nghe tiếng động tìm đến Dạ Trần Uyên, huynh ấy đã bị dược tính thiêu đốt đến đỏ cả đôi mắt, chỉ còn chút tỉnh táo cuối cùng.
Ánh mắt huynh ấy nhìn ta, vừa bừng bừng khao khát theo bản năng, nhưng phần nhiều là sự kiềm chế mãnh liệt.
Vừa đặt tay lên cổ tay huynh ấy để bắt mạch, ta đã bị huynh ấy gạt ra mạnh mẽ.
“Không sao đâu… Ta không chết được, muội đừng bận tâm.”
Dường như sắp không cầm cự nổi, huynh nhìn ta bằng ánh mắt gần như van nài, “Cầu xin muội… hãy mau rời đi.”
Nhưng làm sao ta có thể đi?
Dược mà huynh ấy trúng phải, cực kỳ hiểm độc.
Tuy không đến nỗi chết, nhưng nếu trong vòng nửa canh giờ không có âm khí giúp giảm nhiệt, huynh sẽ mất hết nội lực, khó mà luyện lại được.
Đối với người trong võ lâm, kết cục như vậy chẳng khác nào mất hết tiền đồ, trở thành phế nhân.
Trong lòng ta đã có quyết định, không còn do dự, liền khẽ trút bỏ lớp y phục.
Dạ Trần Uyên lại nhắm chặt mắt.
“Không được… Tuyết Ương… Muội không thể… Ta còn chưa, chưa cầu hôn muội…”
Huynh ấy còn muốn từ chối, nhưng ta không muốn nghe thêm.
“Câm miệng.” Ta vòng tay qua vai huynh ấy, hôn lên môi huynh, “Muội là thầy lang, phải nghe lời muội.”
Suốt chặng đường này, huynh ấy đã đỡ cho ta không biết bao nhiêu nguy hiểm.
Chỉ riêng điều này, ta không thể trơ mắt nhìn huynh ấy rơi vào kết cục mất hết võ công.
Huống chi, trong lòng ta cũng có tư tình riêng.
Toàn thân Dạ Trần Uyên run rẩy, nhưng vẫn cố gắng không đáp lại ta.
“Huynh không muốn sao?” Ta thì thầm bên tai huynh ấy, “Muội nguyện ý.”
Như thể đã cắt đứt sợi dây ràng buộc cuối cùng.
Hoặc có lẽ dược tính đã phát tác đến cực điểm.
Huynh ấy nóng lòng lật người đè lên ta.
Sự kiềm chế cuối cùng của huynh ấy chỉ là, dù đang phải cố kìm nén khao khát mãnh liệt của thân thể, vẫn cố gắng tiến từng bước chậm rãi, sợ làm đau ta.
Càng làm cho ta khó nhẫn nhịn hơn.
“Mau lên…” Ta không nhịn được thúc giục.
Từ khi huynh ấy trúng dược, nửa canh giờ đã sắp trôi qua, nếu không vào thẳng vấn đề…
Rất nhanh, ta liền hối hận vì đã nói hai chữ ấy.
Huynh ấy rõ ràng đã hiểu sai ý của ta.
Ta như một chiếc thuyền con lạc vào biển sâu, bị những đợt sóng lớn xô đẩy cuốn đi, dường như chẳng bao giờ dừng lại.
Sóng triều cuộn lên từng đợt từng đợt…
Trước khi con thuyền nhỏ hoàn toàn bị sóng lớn đánh tan, ý thức duy nhất còn lại trong ta là, đã bao nhiêu nửa canh giờ trôi qua rồi?
Hoàn toàn, không còn nhớ nữa…
18
Sở Dịch bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Ngực hắn như bị chèn ép bởi một mớ cỏ khô, khiến huynh khó thở.
Hắn vừa trải qua một cơn ác mộng.
Hắn mơ thấy vị hôn thê của mình, tiểu cô nương từ nhỏ đã đi theo phía sau hắn gọi hắn là đại sư huynh bằng giọng điệu ngọt ngào, lúc này đang ở bên cạnh một nam nhân khác, vừa cười vừa tình tứ, ánh mắt đầy mê đắm.
Kể từ khi biết tin đồn rằng nữ hiệp trong cặp uyên ương hiệp lữ vang danh giang hồ gần đây chính là Mộc Tuyết Ương, cảnh tượng ấy thường xuyên hiện lên trong giấc mơ của hắn.
Thậm chí ban ngày cũng lởn vởn trong tâm trí, khiến hắn vô cớ dấy lên lửa giận, như muốn hủy diệt mọi thứ.
Sở Dịch vẫn nhớ rõ mình đã thất vọng như thế nào trong ngày kế nhiệm chức chưởng môn.
Hắn đã đợi suốt cả ngày, nhưng không hề thấy bóng dáng của Mộc Tuyết Ương.
Trước buổi lễ, nàng không xuất hiện.
Trong lúc diễn ra lễ, nàng không xuất hiện.
Sau buổi lễ, nàng vẫn không xuất hiện.
Rõ ràng hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để khi nàng xuất hiện, sẽ lập tức xin lỗi nàng.
Hắn còn định, trước mặt các môn phái chính đạo trong giang hồ tại lễ kế nhiệm, sẽ cầu hôn nàng một lần nữa.
Hắn đã nghĩ xong cả ngày cưới.
Nhưng nàng mãi không xuất hiện.
Ngày hôm ấy, Sở Dịch đã chờ đợi, từ lúc mặt trời lặn đến khi trăng lên đỉnh trời. Cho đến khi tiếng canh giờ tý vang lên, hắn cũng không đợi được bóng hình ấy.
Lần đầu tiên, hắn cảm thấy có lẽ mình đã bị bỏ rơi.
Không! Không thể nào! Tuyết Ương làm sao có thể bỏ rơi hắn?
Rõ ràng nàng yêu hắn sâu đậm, điều này hắn luôn biết rõ mà.
Thanh mai trúc mã, nàng đâu nỡ rời xa hắn!
Chắc chắn là có chuyện gì ngoài ý muốn, làm nàng trễ nải hành trình.
Giang hồ hiểm ác, chắc chắn nàng bị mắc kẹt ở đâu đó.
Nàng nhất định đang chờ hắn đến đón nàng về nhà.
Đêm đó, hắn đã ra lệnh đầu tiên với tư cách là tân chưởng môn.
Bất cứ nơi nào có ảnh hưởng của Bích Vân Tông, đều phải tìm kiếm tung tích của Mộc Tuyết Ương.
Hắn lo lắng chờ đợi suốt mấy tháng, cuối cùng nhận được chút tin tức.
Tin tức về cặp uyên ương hiệp lữ.
Phản ứng đầu tiên của Sở Dịch là không tin.
Sao có thể được? Tuyết Ương sao có thể cùng nam nhân khác vướng mắc với nhau, chắc chắn thông tin này có sai sót.
Nhưng khi chứng cứ được đưa đến, hắn không thể không tin.
Dung mạo khác biệt, nhưng dáng hình lại đặc biệt giống. Hơn nữa, nữ hiệp ấy có y thuật cao siêu, có người còn nhận ra rằng khi nàng luyện võ, nàng sử dụng chính là kiếm pháp Bích Vân…
Sở Dịch không thể tìm được bất kỳ lý do nào để tự lừa dối bản thân.
Hắn chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, đến khi tỉnh táo lại, bàn tay đã rướm máu.
Hắn vô thức bóp nát ấn tín chưởng môn trong tay.
Thì ra, trong những ngày tháng huynh luôn mong ngóng nàng quay về, nàng lại luôn ở bên cạnh nam nhân khác…
Đêm ấy hắn mất kiểm soát mà nổi giận.
“Đi điều tra, tra cho rõ.” Hắn gầm lên, “Ta muốn biết ngay hành tung của bọn họ.”
Hành tung của uyên ương hiệp lữ cũng không khó tìm.
Sau khi xác định phương hướng, hắn không thể ngồi yên, mang theo người mà đuổi theo.
Tiểu sư muội nghịch ngợm, hắn sẽ đích thân đón nàng về.
Trên đường đuổi theo, hắn nghe kể không ít về những chuyện nghĩa hiệp của đôi uyên ương hiệp lữ.
Rất nhiều người nói rằng, dù họ rất ăn ý, nhưng giữa họ lại giống như bạn bè hơn là tình lữ.
Điều này khiến lòng Sở Dịch yên tâm đôi chút.
Tuyết Ương vẫn chỉ là đang giận dỗi, có lẽ nàng cố ý tìm một nam nhân đồng hành để chọc tức hắn.
Nhưng dù có giận thế nào, hành động như vậy cũng không thể chấp nhận được.
Bắt nàng về, nhất định phải trừng phạt cho ra trò.
Sở Dịch thu lại dòng suy nghĩ, nhìn bầu trời còn tối mờ.
Trời sắp sáng rồi.
Đi thêm một ngày nữa là sẽ có thể gặp nàng.
Trái tim hắn khẽ run rẩy, nói trừng phạt gì đó cũng chỉ là lời nói suông.
Khoảnh khắc gặp lại nàng, hắn chỉ muốn ôm chặt lấy nàng, hôn nàng, nói cho nàng biết: hắn đã hiểu rõ lòng mình.
Hắn rất nhớ nàng.
Và sẽ không bao giờ buông nàng ra nữa.
19
Khi ta tỉnh dậy, Dạ Trần Uyên đang nhẹ nhàng vẽ theo đường nét lông mày, đôi mắt của ta.
Ánh mắt huynh ấy đầy yêu thương si mê.
Thấy ta mở mắt, trong mắt huynh ấy hiện lên một tia thương xót và áy náy: “Ta đã quá đường đột rồi, Tuyết Ương.”
Ta định nói với huynh ấy là không sao, nhưng cổ họng khô khốc, không thốt ra được lời nào, đành vẫy vẫy tay.
Tay cũng… mềm nhũn chẳng còn sức lực.
Đêm qua quả thực là có chút điên cuồng quá đà.
Dạ Trần Uyên đưa ta một bát cháo, lúc ấy ta mới nhận ra rằng, chúng ta đã không còn ở trong khách điếm đó nữa.
Huynh ấy quả là người chu đáo, xong xuôi còn có sức bồng ta rời đi chỗ khác.
Nhìn quanh một lượt, nơi này giống như một tư gia.
“Dạ gia bảo có nhiều sản nghiệp ở các thành trấn,” huynh ấy giải thích.
Cũng không có gì ngạc nhiên.
Gia nghiệp của họ vốn đã trải khắp giang hồ, thậm chí còn có đơn từ triều đình, giàu có cũng là lẽ đương nhiên.
“Hải sâm vi cá, lụa là gấm vóc, nhà cao cửa rộng… ta đều có thể cung ứng cho muội.”
Huynh ấy đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi, mặt còn đỏ lên.
Ta vẫn còn mơ màng, nhất thời không hiểu huynh có ý gì.
“Tuyết Ương.” Huynh ấy nhìn ta sâu sắc, giọng nói nhẹ nhàng đến mức tưởng như có thể nhỏ ra nước, “Ta đã viết thư về nhà, nhờ phụ mẫu cùng đến Bích Vân Tông để xin cưới và cầu thân.”
“Xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế này, đã khiến muội quá thiệt thòi, ta sẽ không trốn tránh trách nhiệm.”
Ta kinh ngạc đến mức quên cả đau họng, buột miệng từ chối: “Ta không gả cho huynh.”
Dạ Trần Uyên sững người, toàn thân run lên, như thể sắp vỡ vụn.
“Chỉ vì tâm của y giả nhân hậu sao?” Huynh ấy lẩm bẩm, mắt dâng lên một làn sương mờ.
Ta không nỡ nhìn huynh ấy buồn bã như vậy, nên quyết định nói thẳng ra:
“Dù y giả có tâm nhân hậu đến đâu, cũng không thể lấy thân mình làm thuốc giải. Ta có chút thích huynh, Dạ Trần Uyên. Có lẽ không chỉ là chút ít. Nhưng ta sẽ không gả cho huynh.
“Huynh biết đấy, tâm nguyện của ta là đi khắp giang hồ, sống một đời tự do tự tại. Ta không muốn dành cả đời còn lại trong một môn phái, lo toan những chuyện vụn vặt.
“Còn huynh là thiếu chủ của Dạ gia, kế thừa gia nghiệp là sứ mệnh không thể tránh khỏi. Con đường của chúng ta không giống nhau. Chuyện đêm qua là do ta tự nguyện, ta sẽ không hối hận, cũng không vì chuyện này mà đặt cả cuộc đời còn lại của mình vào sự nhượng bộ. Huynh cũng không cần quá để tâm.”
Dạ Trần Uyên lặng lẽ nghe ta nói xong, ánh mắt dần trở nên bình thản, thậm chí còn nở một nụ cười.
“Tuyết Ương, dường như ta quên nói cho muội biết rằng, năm xưa mẫu thân ta điều dưỡng ở Bích Vân Tông rất tốt.”
“?”
Ý huynh ấy là sao?
“Mẫu thân và phụ thân ta đã thành công sinh cho ta một muội muội.”
Chuyện này ta hình như có nghe qua đôi chút.
“Muội muội của ta sinh ra đã có thiên phú, ba tuổi biết rèn sắt, bảy tuổi theo mẫu thân học quản lý gia đình, mọi chuyện trong bảo đều được muội áy sắp xếp đâu vào đấy. Muội ấy còn có thể phát dương quang đại sự nghiệp của Dạ gia hơn cả ta. Muội nói xem, ta cớ gì phải tranh giành vị trí gia chủ với muội ấy?”
Ta dần dần hiểu ý của huynh ấy.