Trong cung lại đầy rẫy những nữ nhân tươi đẹp như hoa. Dù Hoàng thượng có cảm kích ân cứu mạng ngày xưa đến đâu, thì dần dần cũng không thể chống lại sự mềm mại của các mỹ nhân khác.
Theo quy định, mỗi mùng một và ngày rằm hàng tháng, Hoàng thượng đều đến cung Hoàng hậu.
Cho đến khi một mỹ nhân mới được tiến cống từ Tây Vực với vòng eo nhỏ và hông tròn đầy đặn quyến rũ xuất hiện, Hoàng thượng liền mê mẩn ngay, bị thân hình thon thả ấy làm cho xiêu lòng.
Ngài ban nàng làm Liễu Quý nhân, ngày ngày đều nghỉ lại chỗ nàng.
Rằm tháng trước, Hoàng thượng cùng nàng ngắm trăng uống rượu, uống đến say mèm, sau đó ngài nghỉ lại chỗ nàng một đêm, hưởng thụ mây mưa cùng mỹ nhân, vô cùng vui vẻ.
Bên này, Hoàng hậu đã chuẩn bị bữa tối từ mấy tuần trước nhưng lại bị lạnh nhạt cả đêm.
Sáng hôm sau Hoàng thượng nhớ ra thì vội vã đến cung Hoàng hậu để dỗ dành.
Hoàng hậu vẫn dịu dàng, nở nụ cười, nói rằng Hoàng thượng nghĩ quá nhiều rồi.
Là chủ của cả hậu cung, nàng phải thông cảm cho nỗi vất vả của Hoàng thượng khi lo việc triều chính, có được phi tần khiến Hoàng thượng vui vẻ, đó cũng là hạnh phúc lớn cho quốc gia.
Hoàng thượng lập tức vui mừng, ban thưởng đủ loại trân bảo cho Hoàng hậu.
Nhưng không lâu sau, Liễu Quý nhân chết đuối trong hồ sen, thi thể bị ngâm đến nỗi trương phình khó nhận dạng.
Hoàng thượng tức giận, Hoàng hậu cũng tức giận không kém.
Nàng lên tiếng chất vấn rằng phi tần nào lòng dạ rắn rết, thấy Liễu Quý nhân được sủng ái nên ra tay hãm hại nàng như vậy. Sau đó nàng còn kéo áo Hoàng thượng khóc suốt nửa ngày, nói rằng với tư cách là Hoàng hậu, trong hậu cung lại xảy ra chuyện như vậy, nàng phải đích thân điều tra rõ ràng.
Cuối cùng tra ra cung của Uyển phi, người được sủng ái khác trong cung, có nút áo của bộ y phục Liễu phi mặc lúc chết.
Hoàng hậu phẫn nộ, nhân lúc Hoàng thượng còn chưa hạ triều, liền định tội vị sủng phi ấy, ban nàng vào lãnh cung.
Đêm đó, vị phi ấy đã dùng một dải lụa trắng, tự kết liễu mình trên xà nhà trong lãnh cung.
Hoàng hậu khi báo cáo lại, nói rằng nàng tự biết tội lỗi sâu nặng, đã viết huyết thư để lấy cái chết tạ tội.
Nàng dâng lên lá huyết thư nhận tội đó, lập tức làm tiêu tan sự nghi ngờ của Hoàng thượng.
Lại thêm một vị đại thần vội vã dâng lên nữ nhi như hoa như ngọc, mới mười sáu tuổi của mình, thế là Hoàng thượng lại có sủng phi mới.
Từ đó về sau, Hoàng thượng không còn nhắc đến Liễu Quý phi và Uyển phi chết oan kia nữa.
Mà những chuyện ấy, đều là Lục hoàng tử hiện nay, Tạ Vân Thư nói cho ta biết.
Bởi vì ta đã từng cứu mạng Tạ Vân Thư.
4
Ngày hôm đó, ta đang trên đường đến chỗ của tú nương để học nghề.
Lúc đi ngang qua con ngõ vắng, ta thấy một bóng người đang ngồi thụp phía sau thùng nước.
Vì lòng hiếu kỳ của tuổi trẻ, ta tiến lại gần thì phát hiện đó là một thiếu niên mặc áo gấm.
Thiếu niên ấy mồ hôi ướt đẫm gương mặt, thần sắc đầy đau đớn mà dùng tay ôm lấy ngực, trước ngực một vệt máu lớn.
Thì ra là hắn bị thương rất nặng, có lẽ đã lâu không được chữa trị nên hiện tại mặt đỏ bừng như bị sốt cao.
Không màng nam nữ khác biệt, ta lập tức chạm nhẹ vào trán hắn.
Quả nhiên, nhiệt độ trên trán của hắn nóng như lửa!
Ta vội vàng tìm thầy thuốc gần nhất, bảo ông mang theo hòm thuốc đến ngay.
Thầy thuốc nói thiếu niên này bị thương quá nặng, cần phải thay thuốc liên tục trong vòng hai tuần.
Vậy nên, ta vội vã chạy về báo với mẫu thân. Mẫu thân mượn được xe bò thì vội cùng ta chạy tới kéo hắn về nhà chăm sóc.
Nhờ sự chăm sóc của ta và mẫu thân, cuối cùng thiếu niên ấy cũng khỏe lại.
Cho đến một ngày, hắn rời đi mà không nói lời nào, chỉ để lại một miếng ngọc bội và một mẩu giấy.
Trên giấy viết rằng, đa tạ ân cứu mạng. Nếu sau này cần sự giúp đỡ, cứ cầm ngọc bội đến Xuân Phong tửu lâu tìm một người tên là Triệu Bá, Triệu Bá sẽ đưa ta đến gặp hắn.
Vì vậy, vào ngày mẫu thân ta mất, ta đã nghĩ đến miếng ngọc bội ấy.
Dựa vào trí nhớ, ta đã bới tìm trong đống tro tàn suốt một ngày một đêm, cuối cùng cũng tìm được miếng ngọc bội.
Ta khóc cả nửa ngày, chôn cất mẫu thân xong xuôi rồi đi đến Xuân Phong tửu lâu.
Mất rất nhiều công sức mới gặp được Triệu Bá, may mắn là ông ấy đã đưa ta đến gặp hắn .
Đến lúc này ta mới biết, hắn thế mà lại là Lục hoàng tử trong hoàng cung.
Sau khi xác nhận sinh mẫu của hắn không phải là Hoàng hậu, hắn và Hoàng hậu cũng không thân thiết, lúc đó ta mới an lòng mà kể lại cho hắn nghe chuyện mẫu thân ta bị Hoàng hậu hậ nhục rồi sát hại, chết trong thảm cảnh.
Ta khấu đầu cầu xin, xin hắn xem có cách nào giúp ta vào cung để báo thù hay không.
Hắn suy nghĩ một lúc lâu, rồi đỡ ta đang quỳ dưới đất nước mắt ròng ròng đứng dậy.
Hắn nói rằng, hắn có thể giúp ta vào cung, nhưng, hắm cũng cần ta giúp hắn một việc.
5
Thì ra hắn là hoàng tử duy nhất trong cung.
Hoàng thượng không có nhiều con nối dõi, ngoài các công chúa, các hoàng tử khác hoặc là sinh ra đã chết yểu, hoặc là không sống qua nổi ba tuổi.
Chỉ có một mình hắn là hoàng tử, nhờ mẫu phi của hắn dốc hết sức giao hắn cho Thái hậu chăm sóc, mới lớn được đến như vậy.
Nhưng mẫu phi của hắn lại đột ngột qua đời. Nguyên nhân cái chết lại là vì hãm hại phi tần trong cung, bị giam vào lãnh cung, do cảm thấy tội lỗi mà tự treo cổ.
Mẫu phi của hắn , chính là Uyển phi nương nương đã treo cổ chết trong lãnh cung kia.
Người khác có thể không biết, nhung hắn thì hiểu quá rõ mẫu phi của mình.
Người tính tình nhu nhược, không phải người hay đố kỵ như bà ấy, tuyệt đối không thể làm ra những chuyện như vậy, cũng không thể tự tử.
Hắn phái người âm thầm điều tra rất lâu mới phát hiện đó là âm mưu của Hoàng hậu.
Hoàng hậu bề ngoài luôn tỏ ra dịu dàng, đức hạnh, nhưng sau lưng không biết đã hại bao nhiêu mạng người.
Khi điều tra hắn mới biết rằng, tất cả những đứa trẻ trong cung hoặc là chết yểu trong bụng mẹ, hoặc không sống qua vài tuổi, đều là do Hoàng hậu gây ra.
Điều đó có nghĩa, Hoàng hậu tuyệt đối không cho phép các phi tần khác sinh hạ hoàng tử.
Sinh mẫu của hắn, Uyển phi, chắc hẳn đã nhận ra điều gì đó, nên sau khi mang thai đã dọn thẳng vào cung của Thái hậu.
Nhờ vậy, sau khi may mắn ra đời, hắn được nuôi dưỡng bên cạnh Thái hậu nên mới thoát được kiếp nạn này.
Mẫu phi của hắn đã bị Hoàng hậu nhắm đến từ lâu, nhân cơ hội cái chết của Liễu Quý phi, cuối cùng Hoàng hậu cũng tìm được cách ra tay.
Bị vu oan, thậm chí bị người ta siết cổ đến chết, rồi dựng hiện trường như thể tự vẫn, cuối cùng oan uổng mà mất mạng.
Sự thật là, Cúc Nguyệt, người thana cận nhất bên cạnh Hoàng hậu đã nhân lúc Hoàng thượng đến thăm một phi tần khác mà ra tay đẩy Liễu Quý phi xuống nước vào đêm đó.
Trước khi Liễu Quý phi rơi xuống nước, Cúc Nguyệt còn cố tình xé một mảnh vải trên người nàng, bí mật sai cung nhân giấu mảnh vải đó vào trong cung của Uyển phi.
Mục đích của Hoàng hậu là giết chết Uyển phi, sau đó ngang nhiên nuôi dưỡng Lục hoàng tử.
Thái hậu đã lớn tuổi, Hoàng thượng thì ngày ngày chỉ lo sủng ái các phi tần, căn bản không có thời gian để ý đến hắn.
Thế là hắn trở thành nghĩa tử của Hoàng hậu.
Hoàng hậu tính toán rất kỹ, chỉ cần Lục hoàng tử lên ngôi thì nàng ta sẽ trở thành Hoàng thái hậu.
Nhưng sau khi sẹo của nàng ta được mẫu thân ta chữa lành thì rất nhanh đã có thai.
Hoàng hậu còn triệu vào cung những người đại phu giỏi nhất về phụ khoa trên khắp thiên hạ, cuối cùng xác nhận rằng đó là một hoàng tử.
Sau đó sự việc diễn ra đúng như ta biết, con trai của Hoàng hậu bình an chào đời, cũng xảy ra cảnh Lục hoàng tử bị ám sát.
Hắn nói, hiện tại hắn chỉ có thể tạm thời ở bên Thái hậu, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình, nhẫn nhịn chờ thời cơ. Nhưng Hoàng hậu nhất định sẽ không thể để hắn sống.
Hắn và Hoàng hậu, chỉ có thể một người sống. Vậy nên vô tình mà hữu ý, ta và hắn đã có chung một kẻ thù là Hoàng hậu.
Cơ hội duy nhất để tiếp cận Hoàng hậu ở khoảng cách gần, chỉ có thể là vào cung.
Nếu trở thành một cung nữ bình thường, cơ hội gặp và nói chuyện với Hoàng hậu là quá mong manh.
Còn một tháng nữa sẽ bắt đầu đợt tuyển tú mới. Vậy là, dân nữ nghèo khó Thẩm Băng, dưới sự sắp đặt của Lục hoàng tử đã trở thành tiểu nữ nhi của tuần phủ Quảng Lăng, Tần Diệu Xuân.
6
Ngự hoa viên.
Hôm nay, Hoàng hậu nương nương quả nhiên mặc bộ cẩm đoạn “Lăng Ba Tú.”
Tuy nhiên, Hoàng hậu thực sự rất cẩn thận.
Cả tấm gấm chỉ cắt lấy phần thêu phượng hoàng đem may thành áo ngoài, mặc ở phía ngoài cùng.
Dưới ánh nắng chiếu rọi, mỗi bước nàng ta di chuyển, phượng hoàng lại biến đổi thành màu sắc khác nhau. Kết hợp với bộ phượng trâm hoa lệ, cao quý, cả thân hình nàng ta như một con phượng hoàng phát sáng, tựa như tiên nữ hạ phàm.
Chúng nhân đều sững sờ, không ngờ cẩm đoạn lại có kỹ thuật thêu như vậy.
Ta thầm cười nhạt, điều đó là đương nhiên.
Tấm gấm này tốn của ta trọn vẹn hai tuần, sử dụng kỹ thuật thêu phức tạp nhất, đảm bảo rằng dưới ánh sáng, các sợi chỉ bạc và chỉ vàng ở bất kỳ góc độ nào cũng có thể phát sáng rực rỡ. Tất nhiên, toàn bộ ngân lượng đều do Lục hoàng tử Tạ Vân Thư chi trả.
Thấy chúng nhân tấm tắc khen ngợi, Hoàng hậu Giang Vân Lam cũng vui vẻ.