Mẫu thân ta biết thuật sửa dung, từng được lệnh vào cung để sửa lại dung nhan cho hoàng hậu, người có một vết sẹo trên mặt.
Quả nhiên, dưới tay nghề cao siêu của mẫu thân, vết sẹo ấy đã biến mất hoàn toàn.
Lúc lui xuống, mẫu thân vô ý làm rơi một sợi tóc xanh nơi thái dương của hoàng hậu, lập tức quỳ xuống xin tha tội.
Hoàng hậu lúc đó không nói gì, thậm chí còn thưởng cho mẫu thân ta một trăm lượng vàng.
Thế nhưng, khi mẫu thân vừa rời khỏi cung, người đã bị vài bóng đen đánh ngất và làm nhục suốt đêm.
Chúng lột đi lớp da mặt của mẫu thân, bỏ mặc người trần truồng mà ném ra chợ đông đúc kẻ qua lại.
Khi ta biết chuyện, vội vàng đến nơi thì mẫu thân đã không còn hơi thở.
Cùng năm đó, hoàng hậu nhờ nhan sắc tuyệt mỹ mà được thánh thượng sủng ái, hạ sinh một hoàng tử.
Vài năm sau, một đợt tuyển tú mới bắt đầu.
Không ai để ý rằng, tiểu nữ sắp bệnh chết của Tuần phủ Quảng Lăng lại bỗng nhiên khỏe mạnh, vào cung dự tuyển.
1
Ngày đầu tiên vào cung, các tân phi tần đến diện kiến hoàng hậu.
Hoàng hậu ngồi ở vị trí chủ tọa với nụ cười rạng rỡ, từng cử chỉ đều toát lên vẻ hiền từ, dịu dàng.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve con mèo trong lòng, kiên nhẫn lắng nghe bà quản sự bên cạnh giới thiệu vị trí của chúng ta.
Đến lượt ta, bà quản sự giới thiệu rằng ta là con gái của Tuần phủ Quảng Lăng, tên là Tần Diệu Xuân, được hoàng thượng phong làm Nhuyễn quý nhân.
Nụ cười trên gương mặt hoàng hậu thoáng chùng xuống, bàn tay đang vuốt con mèo cũng khựng lại. Nhưng rất nhanh, nàng lại cười dịu dàng hơn, gọi ta bước lên trước.
Ta từ từ bước tới, quỳ gối dưới phượng tọa của nàng, cúi đầu e thẹn.
Hoàng hậu nâng cằm ta lên bằng đôi tay đeo hộ giáp bằng vàng, là lời khen ngợi nhưng giọng nói lại pha chút lạnh lẽo:
“Quả là một mỹ nhân khiến người ta yêu mến! Đôi mắt phượng đào hoa này thật đa tình, chẳng trách hoàng thượng lại đặc biệt phong cho ngươi danh hiệu Nhuyễn quý nhân.”
“Nếu bản cung là hoàng thượng, chắc chắn cũng sẽ bị câu hồn mất phách.”
“Nào, ban thưởng.”
Ngay sau đó, đại cung nữ Cánh Nguyệt bên cạnh hoàng hậu bước đến trước mặt ta, mở ra một chiếc hộp trang trí tinh xảo:
“Hoàng hậu nương nương nhân từ, đặc biệt ban thưởng vòng tay khảm ngọc Lam Điền, còn không mau tạ ơn.”
Ta giả vờ kinh ngạc, vội vàng dập đầu tạ ơn.
Hoàng hậu nhìn ta bằng ánh mắt sắc lạnh, nửa cười nửa không.
Ta biết rằng nàng muốn ta đeo nó vào ngay, nếu không mùi xạ hương trong chiếc vòng tay khảm vàng kia sẽ chẳng phải là vô ích sao?
Thấy ta ngoan ngoãn đeo chiếc vòng vào và quỳ xuống tạ ơn, Hoàng hậu lúc này mới hài lòng gật đầu.
Khi định cho ta lui xuống, ta bình tĩnh gọi cung nữ Thanh Trúc bên cạnh. Nàng hai tay nâng lên một cái khay tráng kim, nhẹ nhàng đưa cho ta.
Ta nhận lấy, hai tay giơ cao lên dâng lên hoàng hậu:
“Từ lâu thần thiếp đã nghe danh hoàng hậu nương nương nhân đức khắp thiên hạ, có được quốc mẫu như vậy là đại hạnh cho chúng thần thiếp.”
“Nay thần thiếp đặc biệt kính dâng lên hoàng hậu nương nương một tấm lụa thêu ‘Lăng Ba’. Nếu nương nương cho Thượng Y Cục may thành cung trang, chắc chắn sẽ khiến hoàng thượng vui mừng khôn xiết.”
Nói xong, ta ra hiệu cho Thanh Trúc. Nàng mở tấm lụa “Lăng Ba”, mọi người xung quanh nhìn thấy đều kinh ngạc và xuýt xoa.
Chỉ thấy tấm lụa óng ánh, theo ánh sáng thay đổi, phượng hoàng trên đó cũng biến đổi màu sắc. Mỗi bước đi, y phục đều lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Đôi mắt hoàng hậu thoáng qua tia thích thú, nàng ta gật đầu với Cánh Nguyệt.
Cánh Nguyệt liền lấy ra một cây kim bạc, thử xem có độc hay không. Sau đó nàng ta cầm ra sau điện để các vị cô cô kiểm tra thêm lần nữa, xác nhận không có độc, bèn gật đầu khen ngợi ta có tâm, sau đó để chúng ta lui xuống.
Vừa trở về cung của mình, ta liền nhận được mật thư của Lục hoàng tử.
Đọc xong, khóe miệng ta khẽ nhếch lên.
Ta tiện tay ném lá thư vào chậu than, mật thư trong khoảnh khắc hóa thành tro bụi.
Ta không phải là con gái của Tuần phủ Quảng Lăng, nữ nhi của ông ấy đã sớm qua đời rồi.
Còn công phu thêu thùa này, cũng là do mẫu thân dạy ta mà có.
2
Mẫu thân không phải là thân mẫu của ta. Ta là đứa trẻ mà người nhặt được bên ngoài Phật đường.
Mẫu thân nói người đi dâng hương cầu phúc, trên đường về nhà đã thấy ta khóc oa oa bên ngoài.
Lúc ấy trời đang giữa đông, gió thổi rét cắt da cắt thịt, nước đóng thành băng, thế nhưng trên người ta chỉ có một mảnh vải rách, cả người còn phủ một lớp tuyết.
Bấy giờ người qua lại tấp nập, ai nấy đều đi cầu Bồ Tát phù hộ cho mình thế nhưng lại chẳng một ai bước lên khi nhìn thấy một đứa bé sắp chết cóng.
Cuối cùng, mẫu thân động lòng trắc ẩn, không nỡ để ta chết rét giữa trời băng đất tuyết bèn ôm ta về nhà.
Mẫu thân họ Thẩm, vì ta sinh ra giữa mùa băng giá nên đặt tên ta là Thẩm Băng.
Phu quân của người là một tiểu tướng quân, nhưng tiếc thay ngã xuống sa trường, da ngựa bọc thây.
Trong nhà chỉ còn lại người và mẹ chồng đã mất của người, là một bà lão quanh năm đau bệnh, uống thuốc như cơm bữa.
Mẫu thân ta rất giỏi thuật sửa dung.
Mọi vết sẹo dưới bàn tay tài hoa và phương thuốc bí truyền của người đều biến mất, trở lại làn da như ban đầu.
Bởi vậy, việc làm ăn của mẫu thân rất tốt. Dù là ngư dân chẳng may ngã vỡ mặt hay cô nương ở chốn lầu xanh bị khách đánh hủy dung nhan,chỉ cần đến chỗ mẫu thân, nhất định sẽ hài lòng rời đi.
Danh tiếng của người ngày càng lan xa, và mọi số tiền kiếm được, người đều dành cho mẹ chồng và ta.
Mẫu thân luôn mặc vải thô, nhưng lại mua cho ta vải vóc hợp thời, trang điểm cho ta thật xinh đẹp.
Người nói rằng nữ nhi đều yêu thích cái đẹp, phải ăn mặc chỉn chu mới không bị nam nhân khinh thường, sau này có thể tìm được lang quân tốt.
Mỗi lần như vậy, ta lại thẹn thùng cúi đầu, trách mẫu thân nghĩ quá xa.
Nói cũng thật lạ, ta bẩm sinh đã giỏi thêu thùa.
Ngón tay lên lên xuống xuống thoăn thoắt, bức tranh hoa điểu liền sống động như thật.
Mẫu thân thấy vậy thì ngạc nhiên đến nỗi không ngậm được miệng, bèn gửi ta đến chỗ thêu tốt nhất trong thành.
Người bảo:
“Cái câu ‘nữ tử vô tài chính là đức’ là do nam nhân bày ra để dỗ nữ nhân mà thôi. Nếu nữ nhân cái gì cũng không biết, chỉ biết phụ thuộc vào nam nhân, như vậy mới rơi vào bẫy mà nam nhân dùng để khống chế nữ nhân.”
Mẫu thân nói nhất định phải biết cách dùng tài năng của mình, ngọc không mài không thành vật quý. Phải gọt giũa sở trường của bản thân, biến mình thành viên ngọc hoàn mỹ nhất.
Vì vậy, mẫu thân đã dốc hết tiền bạc, cho ta học hết thảy kỹ thuật thêu thùa.
Khi danh tiếng của mẫu thân về việc sửa dung nhan truyền đến hoàng cung, người vui mừng không kiềm nổi.
Người ôm ta và nói:
「Băng Nhi à, đây chính là Hoàng hậu nương nương trong cung ban thưởng, thưởng đến một trăm lượng hoàng kim, vậy là năm sau con có học phí rồi đấy.」
「Người bên cạnh Hoàng hậu nương nương nói rằng vết sẹo không lớn, việc khôi phục chắc chắn sẽ nhanh, mẫu thân cũng sẽ sớm được về nhà thôi.」
Ta nghe vậy thì cũng yên tâm hơn nhiều.
Người ta đều nói trong hoàng cung quy củ thật nhiều, ta còn dặn đi dặn lại mẫu thân phải thật cẩn trọng, tuyệt đối không được xúc phạm đến các chủ nhân trong cung.
Mẫu thân vừa thu dọn dụng cụ vừa gật đầu:
「Yên tâm đi, Băng Nhi, mẫu thân đã rõ, trước mặt Hoàng hậu chắc chắn sẽ cẩn thận vạn phần.」
「Huống chi, việc sửa dung nhan này mẫu thân đã làm đến cả ngàn lần, nhất định sẽ khiến Hoàng hậu nương nương hài lòng.」
Chỉ tiếc rằng, mẫu thân và ta đã đánh giá quá thấp lòng dạ hiểm độc của con người, đặc biệt là những người trong cung.
Ta phải dùng đến sức lực của chín trâu hai hổ, vừa khóc vừa kéo xác mẫu thân về nhà.
Nhưng khi trở về, ta chỉ thấy căn nhà của mình đã bị thiêu rụi thành tro bụi, và bà nội ốm yếu của ta cũng đã hóa thành một đống tro tàn.
3
Hoàng hậu vốn không được sủng ái.
Khi Hoàng thượng còn là Thái tử, có người đã ám sát ngài tại buổi tiệc sinh thần của mình.
Lúc thích khách xông đến, Thái tử phi lúc bấy giờ, tức là Hoàng hậu nương nương Giang Vân Lan hiện tại, đã liều mình chắn trước mặt Thái tử.
Nhưng thân thể nàng lại chịu tổn thương, khả năng mang thai rất thấp. Trên má còn bị kiếm đao để lại một vết sẹo dài bằng ngón út.
Khi đó, Thái tử đã tìm đủ loại thuốc thượng hạng chữa trị và xóa sẹo nhưng cũng vô ích. Vết sẹo trên mặt tuy có nhạt đi đôi chút, nhưng rõ ràng trông vẫn đáng sợ.
Vì ân cứu mạng ấy, sau khi lên ngôi, Thái tử phong nàng làm Hoàng hậu. Nhưng tiếc rằng, nàng mãi không sinh được con, lại thêm vết sẹo trên mặt.