Sau khi gia tộc bị tịch thu, ta từ một tiểu thư cao quý, ta đã bị đẩy xuống làm kỹ nữ.
Vốn định để cuộc đời tàn lụi tại đây, nhưng lại được Dư Uyên bảo hộ, hắn tặng ta một miếng ngọc bội, hứa hẹn cả đời không bỏ rơi ta.
Ta ngỡ rằng mình có thể từ đó thoát khỏi vũng bùn.
Nào ngờ, sau một đêm xuân tình, hắn lập tức thay lòng, tìm người mới.
“Chơi vui thôi mà, ngọc bội đó đầy ngoài đường, không đáng mấy đồng bạc.”
Thì ra, lòng tốt ấy chỉ là một trò săn đuổi con mồi của hắn, nhưng về sau, hắn lại hối hận, hóa trang thành người khác đến tìm ta, cầu xin:
“Chúng ta về nhà được không?”
01
Ta vốn là thiên kim tiểu thư của một gia đình danh giá.
Học thơ ca, lễ nghĩa, quản lý gia sự, chỉ chờ đến tuổi cập kê sẽ gả vào một gia tộc môn đăng hộ đối làm chủ mẫu.
Nhưng nửa năm trước, phụ thân ta chọn sai phe, gia sản bị tịch thu.
Nam nhân trong nhà thì người bị xử tử, kẻ bị lưu đày.
Mấy vị phu nhân treo dải lụa trắng lên xà nhà, cũng theo nhau mà đi.
Còn lại những kẻ sợ chết như ta, bị đẩy vào tầng lớp hạ tiện, làm quan kỹ.
Ban đầu, cuộc sống vô cùng khổ cực.
Tú bà nghĩ đủ trò để hành hạ chúng ta.
Miệng không ngừng rao giảng: “Từ nay, các ngươi đều là kẻ hạ tiện, không còn ai cao quý, học cách hầu hạ nam nhân quan trọng hơn bất cứ điều gì!”
Tú bà vung roi tre trong tay, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng đánh vào lòng bàn tay chúng ta.
Dù bị đánh đau đến đâu, ta cũng chỉ có thể cắn răng không dám kêu than.
02
Tú bà xóa họ tên của chúng ta, chỉ để lại tên gọi.
Một người trong nhóm cố trèo tường bỏ trốn giữa đêm, nhưng bị bắt trở lại ngay trong đêm đó.
Tú bà bắt tất cả chúng ta ra chứng kiến.
Mụ nói: “Dám trốn thì đây là kết cục.”
Tỷ muội bị bắt về đó, bị đánh đến mức thoi thóp, khắp người đầy máu.
Mụ tú bà đứng trước mặt chúng ta mà ra lệnh: “Lôi nó vào căn phòng bên cạnh cửa sau, chuyên hầu hạ những tên vô lại không có nổi vài đồng, một ngày phải tiếp mười mấy, hai mươi tên.”
Người tỷ muội đó không sống nổi quá ba ngày.
Xác nàng bị ném cho lũ chó hoang ăn.
“Vào cửa Thanh Duyên Các này, dù nằm ngang hay dọc, các ngươi cũng không thoát khỏi tay ta.” Mụ tú bà vừa nói, khuôn mặt vừa lộ vẻ hung tợn.
Ta lớn tuổi hơn, không giống như mấy cô nương trẻ đã vào đây từ nhỏ.
Mụ tú bà cũng có cách đặc biệt để “dạy bảo” ta.
Đó là phạt “ngồi chum.”
Miệng chum không rộng, nhiều nhất cũng chỉ bằng một nắm tay.
Mụ tú bà không cho ta dang chân, tư thế ngồi càng phải nghiêm chỉnh.
Khi ngồi lên, để giữ thăng bằng, đôi chân ta phải dùng sức kẹp chặt, nếu không sẽ ngã.
Ngồi như vậy suốt cả ngày, luyện tập kéo dài đến mấy tháng trời.
Ban đầu ngồi không vững, chưa được nửa canh giờ đã ngã xuống, mặt úp xuống đất, đập mạnh đến bầm dập, tay cũng trầy xước.
Ngay ngày đầu tiên, thịt đùi đã bị ép lõm xuống.
Vài ngày sau, những vết bầm tím loang lổ, khi rời khỏi chum, chân run rẩy, bước đi không vững.
Lên lầu phải bò bằng cả tay chân.
Mụ tú bà đến bóp mạnh, tỏ vẻ không hài lòng, bảo: “Chưa đủ chặt, còn phải luyện thêm.”
Ta nắm chặt tay, chống vào lưng cố gắng chịu đựng, không dám kêu đau.
Cho đến khi phần thịt ở đùi gần như thối rữa, mụ tú bà mới vỗ nhẹ, lại bóp thử vài cái, gật đầu: “Coi như tạm dùng được.”
Mụ ta ra vẻ từ bi ban cho một lọ thuốc: “Đừng chỉ nhớ bôi bên dưới, mặt xấu thì ta chẳng bán được giá cao đâu.”
Ta làm theo lời mụ, nhưng vết thương chẳng lành, mặt cũng lở loét. Về sau mới phát hiện, có kẻ trộn nước bẩn vào thuốc.
Nhìn quanh phòng, ta thấy vài người tránh ánh mắt ta, còn có mấy người khoanh tay, kiêu ngạo cười nhạo.
Chỉ một lọ thuốc thôi mà họ cũng không buông tha.
Thuốc không thể dùng tiếp, vết thương cũng chẳng khá hơn.
Ta chỉ còn cách bán rẻ chiếc trâm mà mẫu thân để lại trước khi qua đời. Dùng tiền đổi thuốc mới, vết thương mới không tiếp tục mưng mủ.
Ta hiểu rằng, ở nơi ăn thịt người này, ta khó mà sống sót. Thế nên, ta quyết tâm tìm một người tốt, đưa ta rời khỏi đây.
03
Nhờ biết đàn, mụ tú bà tạm thời cho phép ta không phải tiếp khách.
Nhìn vào gương, đôi môi đỏ hồng, khuôn mặt còn trong sáng, ta hiểu rằng mụ tú bà sẽ không dễ bỏ qua miếng mồi béo bở này.
Một hôm, sau khi đàn xong, vừa quay về phòng, mụ tú bà đã đứng chờ sẵn.
Mụ cười mỉm, nắm lấy tay ta, vuốt ve làn da, ánh mắt sắc bén lướt qua khuôn mặt ta: “Hôm nay có vài vị khách hào phóng.”
Ta không nói gì, cúi đầu nhìn xuống chân.
Mụ túm lấy thịt mềm trên tay ta, véo mạnh: “Kéo dài tới giờ, còn muốn trốn? Mau đi!”
Ta không thể không đi.
Người trước đó từ chối đã bị ép uống rượu pha thuốc, ném vào giữa đám nam nhân, bị hành hạ đến chết rồi vứt ra bãi tha ma.
Chịu đựng một chút rồi sẽ qua thôi.
Những vị công tử đến hôm ấy đều khôi ngô tuấn tú, tiền thưởng cũng là bạc ròng thượng hạng.
Trong số đó có một người nổi bật, mặc áo bào đen, khí chất rạng ngời không thể che giấu.
Họ thì thầm nhìn về phía ta, làm cử chỉ ra hiệu.
Ta nhếch môi, miễn cưỡng bước đến bàn ứng phó.
Một người trong số họ đùa cợt hỏi: “Cô nương thật sự không bán thân sao?”
Câu hỏi ấy lại khiến ta thở phào nhẹ nhõm: “Đúng vậy.”
Bỗng một gã lỗ mãng vươn tay kéo ta lại, vòng tay qua vai, khuôn mặt nhờn nhợt sát vào ta: “Gia có tiền, ở lại cùng gia một đêm, bạc thưởng không thiếu.”
Xung quanh ồn ào cổ vũ, còn có mấy kẻ bưng ly rượu, ép ta uống. Người mặc áo đen uống rượu, ánh mắt lại chăm chú nhìn về phía này.
Dưới ánh mắt lạnh lùng của mụ tú bà, ta không dám phản kháng, chỉ có thể co người né tránh: “Không…”
Tên háo sắc ấy nắm chặt cổ tay ta, cản lại mọi sự kháng cự, khiến áo của ta bị xé toạc, lộ ra nửa bờ vai.
Ta hoảng hốt kéo lại áo của mình.
“Buông nàng ra.” Cuối cùng người nam nhân áo đen cũng lên tiếng.
Hắn từ tốn tiến đến, vỗ nhẹ vào tay gã háo sắc kia.
Tên đó không vui, bĩu môi một cái rồi buông tay, ta như được đại xá, cảm giác như gặp được cứu tinh.
Đó là lần đầu ta gặp Dư Uyên.
04
Từ đó, bọn họ thường xuyên lui tới, tên háo sắc kia lúc nào cũng đụng chạm sỗ sàng, quấn lấy ta đòi cùng ta chung đêm xuân.
Nhưng Dư Uyên luôn xuất hiện vào lúc quan trọng, ngăn cản hành động của hắn ta, vừa đúng lúc, không quá nhiều cũng không quá ít.
Tên háo sắc bực bội nhìn Dư Uyên, nhe răng cười nhạo: “Ngươi thật biết lấy ta làm trò cười.”
Dư Uyên chỉ mỉm cười, không đáp lại.
Hắn trở thành khách quen ở nơi này, đến nghe ta đàn, và cũng thưởng cho mụ tú bà không ít tiền.
“Hôm nay ta dẫn nàng ra ngoài dạo chơi.” Dư Uyên vừa nói, vừa ném một thỏi bạc cho mụ tú bà.
“Ôi trời, được, được!” Mụ tú bà mừng rỡ, túm lấy tay áo của ta kéo về phía Dư Uyên, “Hầu hạ Dư công t cho tốt!”
Hiếm khi được ra ngoài hít thở không khí, ánh mắt ta cũng trở nên rạng rỡ.
Phố xá ngoài kia thật đông vui nhộn nhịp.
Ta sợ bị đám đông chen lấn mà lạc mất, nên bám sát bên cạnh Dư Uyên.
Đột nhiên có thứ gì đó “cạch” một tiếng rơi xuống đất, ta cúi xuống nhặt lên.
Là một miếng ngọc bội trắng khắc hình uyên ương.
Trước mắt ta bỗng xuất hiện bóng dáng của hắn, là Dư Uyên.
Hắn đứng đó, ngược sáng, toàn thân phủ một tầng ánh sáng, vẻ mặt dịu dàng, ánh mắt mỉm cười: “Đây là vật tùy thân của ta.”
Ta lập tức cảm thấy miếng ngọc trong tay nóng bừng, vội vàng đưa lại cho hắn: “Không, xin lỗi.”
Nhưng hắn không nhận.
Dư Uyên khẽ vén lọn tóc bên tai ta, dịu dàng nói: “Tiểu Hiểu, ta dẫn nàng đến kinh thành, được chăng?”
Ý ngầm chính là muốn chuộc thân cho ta, hắn đưa tay nắm lấy bàn tay đang cầm miếng ngọc bội của ta.
Ta chỉ cảm thấy hơi ấm từ đầu ngón tay lan khắp tứ chi, trái tim băng giá dường như được sưởi ấm: “Thật sao?”
“Thật!” Hắn nhìn ta đăm đăm, “Miếng ngọc bội này coi như vật định tình, tặng cho nàng.”
Tâm trí ta bị nhấn chìm trong sự dịu dàng của hắn, đến mức không thể suy nghĩ, hồi lâu sau mới bất giác gật đầu.
Nụ cười của hắn càng rạng rỡ hơn, giữa mùa đông mà vẫn ấm áp như gió xuân: “Nàng theo ta đi, ta tuyệt đối không phụ nàng.”
Ta bị lời nói của hắn làm mê hoặc.
Ta cũng cười rạng rỡ: “Được.”
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy eo ta, ta không hề phản kháng.
Từ ngày ấy, ta và hắn ngày càng thân mật hơn, hắn thường mang những món đồ nho nhỏ từ bên ngoài về tặng ta.
Người trong quán đều nói rằng ta đã gặp được một người tốt.
Ta cũng tự cho rằng mình đã tìm được người đáng để phó thác cả cuộc đời.
Ta chẳng có gì giá trị, thứ duy nhất là dung mạo này.
Nhưng ngay cả thứ cuối cùng ấy, hắn cũng đã lừa lấy mất.