Nhưng ta có thể làm gì đây?
Giờ nàng là sủng phi của hoàng đế, trượng phu và cha mẹ ta đều một lòng phụng sự nàng. Nếu ta không làm họ hài lòng, họ sẽ đối xử với ta như cách mà họ đã giết chết Tạ Kim An.
Ta vẫn chưa báo thù cho Kim Lang, ta không thể chết.
Ngày tháng trôi qua trong sự cẩn trọng của ta, cho đến đêm giao thừa.
Thái Tổ Hoàng đế của triều đình định ra quy định rằng vào đêm giao thừa hằng năm, trong cung sẽ tổ chức cung yến, mời quần thần và gia quyến đến dự.
Hiện tại ta là chính thất của Lâu tướng quân, đương nhiên cũng được mời.
Trong cung yến, nam nữ phân tách riêng biệt, bên này là chỗ của các nữ quyến, ngồi ở vị trí chủ tọa không phải là Thẩm Lục Đới, mà là Ôn Thái Hậu.
Ôn Thái Hậu năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, không phải là thân mẫu của quân thượng mà là cô mẫu của ngài.
Quân thượng năm nay bốn mươi tuổi, chỉ nhỏ hơn Ôn Thái Hậu vài tuổi.
Mẫu phi của quân thượng năm xưa mang muội muội ruột của mình đi theo bên cạnh để nuôi dạy, định tìm cho bà một con đường tốt.
Không ngờ muội muội vừa đến tuổi cập kê thì thân mẫu của quân thượng đột ngột qua đời vì bệnh, muội muội kia lập tức thay thế vị trí của bà, trở thành kế hậu. Mười năm sau, kế hậu trở thành Thái hậu.
Những chuyện này, từ triều đình đến dân chúng đều biết rõ.
Ta nhìn các nữ quyến hết lời nịnh nọt Ôn Thái Hậu và Lục Quý phi, cố ý đặt bát canh ở mép bàn. Khi cung nữ mang thức ăn lên, ta làm bộ nghiêng người né tránh, vô tình chạm vào bát canh, nước canh gà nóng hổi đổ lên người ta, khiến ta giật mình kêu lên một tiếng.
Mọi người đều quay lại nhìn, cung nữ phục vụ hoảng hốt quỳ xuống liên tục xin tha tội.
Thượng thư Phu nhân quan tâm hỏi:
“Có bị bỏng nặng không? Mau cùng cung nữ đi thoa thuốc trị bỏng và thay y phục đi!”
Ta cắn môi, khẽ lắc đầu, nhìn về phía Thẩm Lục Đới.
Ôn Thái Hậu lên tiếng:
“Nhìn tỷ tỷ của ngươi làm gì, bỏng nước nóng không phải là chuyện đùa, mau theo cung nữ đi xử lý đi. Cung nữ hầu hạ không chu đáo, lát nữa tự nhiên có người trừng phạt, ngươi cứ yên tâm.”
“Hồi bẩm Thái hậu nương nương, thần phụ lần đầu tham dự cung yến, không biết quy củ trong cung, một mình không dám đi thay y phục, muốn thỉnh cầu tỷ tỷ đi cùng.”
Ta co rút cổ lại rồi lí nhí đáp lời, dáng vẻ sợ sệt đó trông như một kẻ vô dụng nhút nhát.
Thẩm Lục Đới nhíu mày, những mệnh phụ khác khuyên ta mau chóng đi cùng cung nữ cũng im bặt.
Họ nghĩ ta sợ có người mưu hại, rồi liên lụy đến tỷ tỷ của ta là Lục Quý phi.
Ôn Thái Hậu sắc mặt trầm xuống. Bà chỉ vào lão ma ma bên cạnh mình, nói với ta:
“Đây là Lâm Thu, là người thân cận bên cạnh ai gia, để bà ấy dẫn ngươi đi, ngươi yên tâm rồi chứ.”
“Hoàng cung này không ăn thịt người đâu.”
Ôn Thái Hậu đã nổi giận.
Thẩm Lục Đới lườm ta:
“Còn không mau tạ ơn Thái hậu nương nương, rồi theo Lâm Thu ma ma đi!”
Ta sợ hãi khúm núm tạ ơn, cúi đầu đi theo Lâm Thu ma ma.
Lâm Thu đưa ta vào một cung điện trống không người, khoanh tay, mắt lim dim, nói:
“Đến đây rồi, Tướng quân phu nhân, ngài tự mình thoa thuốc và thay y phục, hay là để lão nô hầu hạ ngài?”
Miệng bà nói là hầu hạ ta, nhưng đứng cách xa mười bước, chẳng có ý định lại gần.
Bà là người hầu thân cận bên cạnh Thái hậu, đừng nói là ta, dù Thẩm Lục Đới tự mình đến đây cũng không có tư cách sai khiến bà làm gì.
“Không dám phiền đến ma ma, để ta tự làm.”
Ta không vội thoa thuốc hay thay y phục, mà đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt Lâm Thu ma ma .
Lâm Thu giật mình, nghiêm giọng hỏi:
“Tướng quân phu nhân định làm gì vậy?”
“Ma ma đã là người thân cận bên cạnh Thái hậu nương nương, vậy chắc hẳn biết về đứa trẻ của nương nương hai mươi năm trước.”
Ta ngẩng đầu nhìn bà ấy, mắt đỏ hoe:
“Tên của chàng là Tạ Kim An, một tháng trước chết rét trong gió tuyết. Ta không thể báo thù cho chàng nên hôm nay mới liều lĩnh như vậy, chỉ cầu xin Thái hậu gặp mặt, nghe ta giãi bày nỗi oan khuất.”
“Tướng quân phu nhân, ngươi biết mình đang nói gì không? Ngươi là thê tử của Lâu tướng quân, thế mà lại chạy đến đây để kêu oan cho một nam nhân khác!”
Sắc mặt Lâm Thu ma ma trở nên lạnh lùng.
“Lâm Thu ma ma, Tạ Kim An bị nhét vào bao tải, bị đánh đến ngất đi rồi vứt vào tuyết để chàng chết cóng trong tiết trời lạnh giá.”
Ta nói, giọng có phần uất nghẹn:
“Trước khi chết, chàng còn gọi mẫu thân.”
Lâm Thu ma ma không nghe nổi nữa, lảo đảo quay người, vội vàng chạy ra ngoài.
“Ngươi ở đây không được chạy lung tung, ta sẽ đi mời Thái hậu đến.”
Đợi Lâm Thu rời đi, ta mới đứng dậy, thoa thuốc trị bỏng và thay y phục. Y phục vừa thay xong, Thái hậu đã được Lâm Thu ma ma mời đến.
“Những điều ngươi nói là thật sao?”
Bà nghiêm nghị nhìn ta.
“Thần phụ không dám nói dối.”
Ta cúi đầu nghiêm chỉnh đáp.
“Ai gia năm xưa quả thực có một đứa con, nhưng nó đã rơi xuống hồ trong ngự hoa viên mà chết đuối.”
Ôn Thái Hậu trầm giọng nói:
“Ngươi dựa vào điều gì mà khẳng định Tạ Kim An là con của ai gia?”
“Là Tạ Kim An nói với thần phụ. Chàng là cô nhi, từ nhỏ chỉ có một lão ma ma chăm sóc, sau khi lão ma ma qua đời, bà ấy nói với chàng rằng chàng chính là con trai của Ôn Thái Hậu.”
“Vậy tại sao nó chưa từng đến tìm ai gia?”
Mặt Thái hậu không để lộ chút cảm xúc nào.
“Chàng không muốn gây phiền hà cho Thái hậu.” Ta đáp.
“Vậy ngươi và hắn quen biết nhau thế nào? Vì sao hắn lại tin tưởng ngươi đến mức kể cho ngươi nghe bí mật này?”
Ta cúi mắt, mũi cay xè, giọng nghẹn lại:
“Năm ta mười ba tuổi, suýt bị bọn lưu manh cưỡng đoạt, là Tạ Kim An đã cứu ta. Chàng là một thương nhân thấp hèn, còn ta là kẻ bị gia đình coi thường. Chúng ta yêu mến nhau, nghĩ rằng có thể kết thành phu thê, nhưng nào ngờ chàng lại bị người ta hại chết ngay trước ngày đại hôn của mình.”
“Thái hậu nương nương.”
Ta nhìn về phía Ôn Thái Hậu, nói:
“Tạ Kim An được ta chôn cất ở rừng hạnh ngoài thành Tây, bở vì chàng rất thích ăn quả hạnh.”
Ôn Thái Hậu nghe xong, im lặng hồi lâu, cuối cùng bà nói:
“Lâu Phu nhân, trời đã không còn sớm, chuyện kể xong thì ngươi hãy về đi. Chuyện hôm nay, không được phép kể cho bất kỳ ai.”
“Vâng.”
Thái hậu không thừa nhận Tạ Kim An. Nhưng ta biết, bà chắc chắn sẽ đến rừng hạnh điều tra, và chỉ cần bà điều tra, bà sẽ trở thành trợ lực cho ta trong việc báo thù.
4
Ba ngày sau, một đứa trẻ mặc áo rách tả tơi gõ lên trống đăng văn, tin tức tuyết tai ở Tĩnh Châu lập tức lan khắp Thịnh Kinh.
Quân thượng giận dữ, ngài không ngờ tri phủ Tĩnh Châu lại to gan đến mức giấu giếm thảm họa kỹ lưỡng đến vậy.
Ôn Thái Hậu tổ chức quyên góp tiền bạc, trang sức từ các tần phi trong hậu cung và các mệnh phụ của bá quan. Bà nhân cơ hội này triệu kiến ta.
Khi ta đến Từ An Cung, Thái hậu đã cho dọn sạch cung nhân, trong đại điện chỉ còn bà và Lâm Thu ma ma. Vừa bước vào, Ôn Thái Hậu đã đỏ mắt ôm chặt lấy ta.
“Đám người buôn bán nô lệ trời đánh! Ai gia nhìn thấy thi thể của Tạ Kim An, vừa nhìn đã nhận ra đó là con của ta.”
Thái hậu nương nương òa khóc:
“Vết bớt dưới lòng bàn chân của nó, hoàn toàn giống với nhi tử của ta.”
Ôn Thái Hậu kể rằng năm xưa tiên đế không muốn có thêm hoàng tử từ nhà họ Ô, nên khi bà sinh ra đứa trẻ, vừa phát hiện là con trai, tiên đế đã ra lệnh dìm đứa trẻ xuống ao. Bà đau đớn tột cùng mà sinh bệnh nặng, suýt chút nữa mất mạng. Đến khi bà định đi theo con xuống âm phủ thì một lão cung nhân tiết lộ rằng, khi đưa lão cung nhân coa tuổi đó hồi hương, họ đã lén cứu đứa trẻ rồi đem ra khỏi cung.
Sau đó, có tin tức truyền đến rằng, đứa trẻ cùng lão cung nhân ấy đã bị bọn buôn người bắt cóc.
Suốt những năm qua, Ôn Thái Hậu không ngừng tìm kiếm đứa trẻ ấy trong thầm lặng.
“Không ngờ, cuối cùng ai gia cũng tìm thấy nó, nhưng nó đã bị người ta hại chết rồi.”
Thái hậu đau đớn khôn nguôi.
Ta cúi đầu, nghiến răng nói:
“Là Lâu Dự và Thẩm Lục Đới hại chết chàng.”
Ánh mắt Ôn Thái Hậu đã bị hận thù lấp đầy, bà nói với ta:
“Mối thù này tất nhiên phải báo, ngươi hãy về trước, đợi ai gia nghĩ ra kế hoạch rồi sẽ báo cho ngươi.”
Ta quỳ trên mặt đất xin cáo từ:
“Chỉ cần có thể báo thù cho Tạ lang, Thanh Mặc sẵn sàng nghe theo lệnh của Thái hậu nương nương.”
“Con của ta, hãy đi đi.”
Ôn Thái Hậu che mặt, phất tay.