Tỷ tỷ của ta vào cung làm nương nương rồi.
Để bù đắp cho vị lang quân trúc mã của mình, tỷ tỷ ban hôn, đem ta gả cho hắn.
Nhưng mà, ta đã có người trong lòng rồi.
Chàng tuy chỉ là một thương nhân hèn mọn, nhưng luôn tìm kiếm những món đồ thú vị khắp nơi để làm ta vui.
Đối với ta, chàng là người tốt nhất trên thế gian này.
1
Người tốt nhất trên thế gian, Tạ Kim An, đã chết rồi.
Khi chết, tay chàng vẫn còn nắm chặt một viên ngọc trai to bằng quả trứng chim bồ câu.
Ngày hôm trước, chàng còn vui vẻ nói với ta:
“Viên ngọc trai này hiếm có khó tìm, ta không nỡ bán. Thanh Mặc, ta sẽ tìm một thợ chế tác làm một món trang sức tặng nàng.”
Hôm nay, khi ta gặp lại chàng, chàng đã trở thành một thi thể lạnh lẽo, nằm im không nói không cười gì với ta nữa.
Ngỗ tác nói rằng, chàng uống rượu quá nhiều rồi say mèm, ngã bên vệ đường không ai biết, cứ thế qua đêm dưới trời tuyết lớn rồi chết cóng.
Nhưng ta biết, người từ trước đến nay chưa từng động đến một giọt rượu như chàng thì làm sao mà có thể uống đến mức mất đi nhận thức như vậy được.
Có người đã giết chàng, nhưng ta không có chứng cứ.
Tạ Kim An không thân không thích, sống cô độc bao năm qua, nên người có thể báo thù cho chàng chỉ có mình ta.
Ta lấy viên ngọc trai từ tay chàng, mua một cỗ quan tài và an táng chàng.
Không có khâm liệm, không có tang phục, không có nhạc buồn, cũng chẳng ai đến viếng.
Cẩm Nhi đứng sau lưng thúc giục, bảo rằng thời gian đã sắp đến.
Ta gom những tờ tiền giấy trong tay lại, đốt hết một lần rồi đứng dậy đi về phủ, mặc kệ người hầu trong phủ tất tả trang điểm, giúp ta đội mũ phượng áo cưới, sau đó nhét vào tay ta một quả tần bà rồi bảo hỷ nương dắt ta ra khỏi cửa.
Lúc này đội ngũ rước dâu của Lâu Dự đã chờ sẵn ở ngoài cửa. Phụ thân và mẫu thân trao ta vào tay Lâu Dự, tạ lỗi với hắn:
“Lục Đới quá mức tùy hứng rồi, mong ngài đừng để bụng.”
Lục Đới chính là tỷ tỷ song sinh của ta.
Tỷ ấy yêu Lâu Dự, nhưng trong một lần quân thượng lễ Phật đã cố ý lộ mặt để được quân thượng nhìn thấy, rồi được ngài triệu vào cung làm nương nương.
Tỷ tỷ mọi việc thuận lợi, lắc mình lên cành cao làm phượng hoàng. Sau khi vào cung, quân thượng độc sủng mỗi mình nàng. Chỉ trong ba tháng mà nàng đã được thăng từ Chiêu Nghi lên quý phi. Lúc này, nàng ta mới nhớ đến chàng lang quân thanh mai trúc mã của mình mà sinh lòng áy náy.
Vì vậy, nàng ta đã ban hôn người có dung mạo giống hệt nàng là ta đây, cho Lâu Dự.
Phụ thân và mẫu thân cảm thấy ấm ức thay cho Lâu Dự, nhưng họ chưa từng nghĩ rằng, nếu Lâu Dự không muốn, hắn hoàn toàn có thể từ chối. Chỉ có ta và Tạ Kim An là nạn nhân của trò hề này.
“Miễn là nương nương vui vẻ.”
Lâu Dự nói xong câu này thì thẳng tay đẩy ta vào kiệu hoa.
Buổi tối, khi khách đã rời đi, ngọn nến đỏ lung lay, Lâu Dự vén khăn trùm đầu của ta lên, nhìn khuôn mặt trang điểm tinh xảo của ta mà thoáng chốc sững sờ.
“Đến lúc uống rượu giao bôi rồi.”
Ta nhẹ nhàng nhắc nhở.
Đôi mắt Lâu Dự đột nhiên lạnh lẽo, hắn từ trên cao nhìn xuống ta, nói:
“Thanh Mặc, nàng nên biết, trong lòng ta đã có người khác rồi. Nhưng dù sao ta đã cưới nàng rồi, ta cũng sẽ cho nàng danh phận xứng đáng của Tướng quân phu nhân. Chỉ cần nàng ngoan ngoãn hiểu chuyện, ta có thể cho nàng mọi thứ, trừ tình yêu.”
Hắn thật sự rất yêu tỷ tỷ, đến cả rượu giao bôi cũng không muốn uống cùng ta.
“Nhưng đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta.”
Ta cúi đầu nhỏ giọng nhắc nhở, thế là hắn lập tức nổi giận.
“Ta có việc cần xử lý trong thư phòng, nàng cứ ngủ đi, sáng mai nhớ dậy sớm cùng ta vào cung thỉnh an nương nương.”
Nói xong hắn liền phất tay áo rời đi.
Ta nhìn theo bóng lưng chàng khuất xa, đứng dậy đóng cửa phòng, bước tới bàn rượu giao bôi.
“Kim An, đến lúc uống rượu giao bôi rồi.”
Ta nhấc một chén rượu, đổ xuống đất, sau đó uống cạn chén còn lại.
Ai muốn uống rượu giao bôi với Lâu Dự chứ, ta chỉ muốn uống cùng Tạ Kim An của ta thôi…
Sáng sớm hôm sau, Lâu Dự vội vã đến hối thúc ta rửa mặt.
“Sắp vào cung thỉnh an nương nương tạ ơn, đừng để lỡ giờ lành.”
“Vâng.” Ta ngoan ngoãn đáp.
Trên đường đi, Lâu Dự ngồi cùng xe ngựa với ta, nhưng thân hắn cách xa ta cả một khoảng.
Chẳng mấy chốc, xe ngựa dừng lại trước cổng hoàng cung, chúng ta phải đi bộ đến cung của Thẩm Lục Đới.
Lâu Dự chân dài nên đi rất nhanh, ta phải chạy bước nhỏ theo sau mới đuổi kịp. Đi được một đoạn, trên trán ta đã lấm tấm mồ hôi.
Vào đến Ngọc Hoàn Cung, Lâu Dự như chợt nhận ra ta mệt mỏi mà dừng lại, sau đó lấy khăn tay của mình ra, ân cần lau mồ hôi trên trán ta. Ta vừa định tránh đi thì bỗng nhiên qua khóe mắt, ta thấy khuôn mặt vốn đang rạng rỡ của tỷ tỷ ngay lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt cau có trông rất khó chịu.
2
Thỉnh an, tạ ơn, được ban ngồi.
Ta như một con rối gỗ, chỉ biết ngây người nhìn phu quân của mình và tỷ tỷ ngay trước mặt ta mà tình tứ trêu đùa nhau.
Lục Quý phi nói ta là muội muội duy nhất của nàng, dặn dò Lâu tướng quân phải đối đãi tốt với ta.
Lâu tướng quân nói ta thực ngoan ngoãn, đáng yêu, cảm tạ Quý phi đã ban cho hắn một mối hôn nhân tốt đẹp như vậy.
Lục Quý phi liền tức giận, không cẩn thận nên bị sặc nước trà. Lâu tướng quân thương xót nàng, giọng điệu dịu dàng nói rằng Quý phi hiểu rõ tấm lòng hắn, hà tất phải làm khổ bản thân.
Lục Quý phi lại rưng rưng nước mắt, nói nam nhân phải lập gia đình, nàng không thể để Lâu gia tuyệt hậu.
Lâu tướng quân an ủi nàng, nói rằng hắn đã thành gia theo ý nàng rồi, bảo nàng không cần áy náy nữa.
Lục Quý phi cuối cùng cũng hài lòng, bảo Lâu tướng quân tự mình trở về, nàng muốn giữ muội muội lại trò chuyện.
Từ đầu đến cuối, chẳng ai nhìn đến ta, cũng chẳng ai hỏi ta có muốn ở lại hay không.
Sau khi Lâu Dự rời đi, Thẩm Lục Đới tiến lại gần, trước mặt các cung nữ, nàng kéo áo ta ra, nhìn một lượt rồi cười lạnh, dùng ngón tay nâng cằm ta lên, buộc ta phải nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Thẩm Thanh Mặc, Thẩm gia nợ Lâu Dự một thê tử nên mới cho ngươi hưởng cái lợi này. Nếu không thì một ngôi sao chổi như ngươi làm gì có tư cách làm Tướng Quân phu nhân! Tốt nhất là nên an phận ngoan ngoãn, nếu ngươi giở trò, ta sẽ không tha cho ngươi!”
Nhìn vào gương mặt kiêu căng cùng khinh bỉ của nàng, ta khẽ nói:
“Nương nương, đêm qua Lâu tướng quân không uống rượu giao bôi, chàng chỉ coi ta như muội muội.”
Câu nói này khiến Thẩm Lục Đới vui thích, nàng khẽ cười nhạo:
“Muội muội gì chứ, sớm muộn gì ngươi cũng phải sinh cho A Dự một đứa con, để nối dõi cho Lâu gia chứ.”
“Đều nghe theo nương nương, chỉ cần nương nương không muốn, sẽ không ai sinh con cho Lâu tướng quân.”
Ta tỏ vẻ hèn mọn đáp.
Thẩm Lục Đới cuối cùng cũng hài lòng, sai người mang một đĩa trứng đỏ cho ta.
Theo tục lệ tổ tiên ngàn đời qua , tân nương phải trải qua đêm động phòng hoa chúc, sáng hôm sau mới được ăn trứng đỏ.
Đêm qua ta một mình thủ phòng trống, điều này ta biết, nàng cũng biết. Nhưng như vậy thì sao chứ…
Tay ta dừng lại một chút, rồi bóc một quả trứng đỏ, từ từ ăn từng miếng nhỏ.
Thẩm Lục Đới cười mãn nguyện, nàng thích nhất là bộ dạng khiêm nhường dễ bảo này của ta.
3
Ta rất biết điều, và Lâu Dự cũng rất hài lòng với sự biết điều của ta. Hắn không gần gũi với ta mà giao toàn bộ công việc trong phủ cho ta quản lý.
Ta có thể gọi là chính thất của hắn, nhưng chẳng khác gì một quản gia chịu khó chịu khổ trong phủ.
Ta không than phiền gì, dù sao những công việc này, ta cũng đã quen làm khi còn ở Thẩm gia.
Tỷ tỷ lại thường xuyên triệu ta vào cung, hỏi xem ta đã cùng Lâu Dự viên phòng chưa. Khi nhận được câu trả lời phủ định, nàng sẽ “tiếc nuối” mà nói với ta:
“Lâu Dự rất tốt, nếu muội có thể khiến chàng yêu muội, muội sẽ biết chàng trên phương diện đó mạnh mẽ nhường nào. Muội là thê tử của chàng mà không được hưởng, thật đáng thương.”
Trên mặt nàng viết đầy sự đắc ý.
Ta hạ mình đáp:
“Muội không sánh được với tỷ tỷ, vốn dĩ không xứng với Lâu tướng quân.”
Tỷ tỷ nghe vậy liền cười thích thú, sau đó còn khiêu khích ta:
“Thanh Mặc, muội phải cố gắng lên, muội là chính thất mà ta chọn cho Lâu tướng, so với những nữ nhân khác muội có lợi thế hơn.”
“Trong lòng Lâu tướng quân đã có người, dù muội có cố gắng cũng vô ích.”
Ta giả vờ chán nản u buồn trả lời.
Tỷ tỷ nghe thế càng vui mừng, ban cho ta một số son phấn để dùng lúc hầu hạ nam nhân, bảo ta mang về.
Ta tất nhiên biết, nàng muốn khoe khoang rằng trượng phu của ta chung thủy với nàng biết bao, ta cũng biết, nàng đang sỉ nhục ta.