Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại PHU QUÂN TA ĐEM VỀ MỘT GIAO NHÂN Chương 2 PHU QUÂN TA ĐEM VỀ MỘT GIAO NHÂN

Chương 2 PHU QUÂN TA ĐEM VỀ MỘT GIAO NHÂN

11:02 sáng – 07/11/2024

Giờ đây, ta chỉ thản nhiên nói: “Nếu giao nhân do Kỳ Lôi mang về, thì đứa bé trong bụng nàng tám chín phần là của hắn.”

Sở Diễn Thiên ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của ta: “Thông minh lắm, nhưng nàng không ghen sao?”

Ta vừa đun trà vừa cười nhẹ: “Ghen tuông gì chứ? Thiên hạ này có vô số nam nhân, không có hắn thì ta đổi người khác.”

“Nàng không đùa đấy chứ?” Sở Diễn Thiên chỉnh lại vạt áo, nghiêm túc hỏi: “Nàng muốn đổi kiểu gì?”

Ở kiếp trước, trong năm năm ta bị Kỳ Lôi lạnh nhạt, Sở Diễn Thiên đã nhiều lần nói với ta: “Yên Phi, thiên hạ này có hàng ngàn hàng vạn nam nhân, nếu không được thì đổi. Chỉ cần nàng nguyện ý tái giá cùng ta, ta sẽ dâng cả thiên hạ cho nàng, tuyệt đối không làm tổn thương nàng, càng không nhìn đến nữ nhân khác.”

5

Kiếp trước, ta không chọn Sở Diễn Thiên vì ta yêu thích dáng vẻ uy phong lẫm liệt của một vị Tướng quân như Kỳ Lôi.

Sở Diễn Thiên tuy có dung mạo tuấn tú, vóc dáng cao ráo, ngoại hình đúng với hình mẫu ta mà ta thích, nhưng nếu so sánh với sự quyết đoán và mạnh mẽ của Kỳ Lôi, ngài ấy vẫn thiếu đi nét nam tính.

Nhưng giờ đây, tâm trạng ta đã thay đổi, nhìn Sở Diễn Thiên, ta mới nhận ra ngài ấy thật sự dễ nhìn hơn nhiều so với Kỳ Lôi.

Dáng vẻ của ngài ấy có thể bị ta tùy ý trêu chọc, nắm bắt trong lòng bàn tay.

Ta ngoắc tay về phía Sở Diễn Thiên: “Ngài lại gần đây một chút.”

Sở Diễn Thiên theo phản xạ tiến lại gần ta.

Lợi dụng lúc ngài ấy chưa kịp phản ứng, ta ngửa đầu lên, nhanh chóng hôn nhẹ lên môi ngài ấy.

Sở Diễn Thiên sững sờ, tai đỏ bừng.

Ngài ấy lúng túng mím môi, nhìn ta chằm chằm: “Thẩm Yên Phi, nàng là nữ nhân đã có phu quân, sao có thể, sao có thể làm chuyện thất lễ như vậy?”

Ta mỉm cười, không hề để tâm: “Ừ, ta không giữ đạo, vậy ngài có muốn hôn thêm không?”

Trong lòng Sở Diễn Thiên diễn ra một cuộc đấu tranh mãnh liệt.

Nhìn nét mặt ngài ấy, ta có thể đoán được sự giằng xé trong lòng ngài ấy lúc này.

Một giọng nói vang lên trong đầu ngài ấy: “Ta là Thái tử, sao có thể hôn nữ nhân đã có phu quân được chứ? Nếu chuyện này lan ra ngoài, danh tiếng của ta sẽ tan tành!”

Nhưng có một giọng nói khác lại gào thét: “Hỏng thì hỏng, ai bảo nàng là người mà ta yêu nhất? Hôn thì hôn thôi!”

Cuối cùng, giọng nói thứ hai đã thắng.

Sở Diễn Thiên kéo ta vào lòng, áp môi hắn lên môi ta.

A hoàn Thu Diệp định mang trà vào, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, toàn thân như bị sét đánh trúng, đứng ngây ra tại chỗ.

Phải một lúc sau nàng ấy mới tỉnh lại, vội vàng che mặt lặng lẽ lui ra.

Son môi của ta đã bị Sở Diễn Thiên hôn trôi hết, ngài ấy chỉ buông ta ra khi ta sắp không thở nổi.

Khuôn mặt ngài ấy đỏ bừng, vô cùng phấn khích.

Ta cười chế nhạo: “Thái tử điện hạ, ngài cảm thấy thế nào khi hôn một nữ nhân đã có phu quân?”

“Rất tuyệt.” Sở Diễn Thiên hài lòng, hứng khởi: “Yên Phi, tối nay ta sẽ leo tường đến tìm nàng, hôn nàng trước mặt phu quân nàng, đến lúc đó nàng đừng có mà chối bỏ đấy.”

Trước mặt Kỳ Lôi ư? Được, ai chối là chó!

6

Sau khi Sở Diễn Thiên rời đi chừng nửa canh giờ, Kỳ Lôi đã trở về.

Giao nhân đang nằm trong thùng nước, khi Kỳ Lôi ra lệnh đưa giao nhân vào phòng, nàng dùng tay đẩy nắp thùng nước, để lộ ra nửa gương mặt.

Mắt sáng như sao, răng trắng ngần, làn da trắng như tuyết, sắc đẹp tuyệt mỹ khiến người ta kinh ngạc.

Khi gia nhân đưa nàng vào phòng, ánh mắt nàng nhìn ta chứa bảy phần ngây thơ, ba phần thách thức.

Rõ ràng nàng biết ta là chính thất của Tướng quân.

Kỳ Lôi đi theo sau nàng, cẩn thận dặn dò thuộc hạ chú ý, không để nàng bị va chạm.

Hắn ra lệnh cho a hoàn chuẩn bị nước trong thùng tắm, tạm thời đặt giao nhân vào đó.

Sau khi hắn sắp xếp xong mọi thứ, mới chú ý đến ta, đang ngồi trong sân.

Hắn bước tới, vẻ mặt không có chút vui mừng nào sau bao ngày xa cách, chỉ có sự xa lạ.

Hắn mở miệng: “Yên Phi, giao nhân này tên là Dung Yên, sau này sẽ sống trong phủ. Nàng ấy đang mang thai, nàng phải chăm nàng ấy sóc cẩn thận.”

Kiếp trước, hắn cũng đã nói với ta như vậy.

Lúc đó, ta ghen tuông, cãi nhau một trận lớn với hắn, hai người chúng ta không vui vẻ gì mà rời đi.

Bây giờ, khi hắn nói lại những lời tương tự, ta càng thêm lãnh đạm: “Trong phủ nhiều a hoàn như vậy, cần gì đến ta cũng phải chăm sóc nàng ấy? Nếu phu quân sợ nàng ấy chịu ấm ức, thì tự chăm sóc đi, ta chẳng rảnh rỗi như thế.”

Kỳ Lôi không ngờ ta lại thản nhiên như vậy, thậm chí ta không hề hỏi xem đứa con trong bụng giao nhân là của ai.

Hắn thử dò hỏi: “Nàng thật sự không bận tâm đến sự hiện diện của nàng ấy?”

“Không bận tâm.” 

Ta bước đến bên dòng suối nhỏ trong sân, cúi người nhìn những chú cá chép đang nô đùa trong nước, thản nhiên đáp: “Chẳng qua chỉ là một con cá, phu quân thích thì nuôi thôi.”

“Yên Phi…” Kỳ Lôi còn muốn nói gì đó.

Ta ngáp một cái, rồi quay người bước về phòng: “Ta mệt rồi, ta đi nghỉ một lát.”

7

Sau khi ngủ dậy, khi ta đang rửa mặt thì Thu Diệp tới báo: “Phu nhân, giao nhân kia đang gây rối, nàng ấy chê thùng tắm quá nhỏ, đòi Tướng quân xây cho một hồ sen để bơi, còn muốn dùng vỏ sò để xây một căn nhà cho nàng ở.”

Ta nhíu mày: “Đòi hỏi nhiều nhỉ, Tướng quân đâu rồi?”

Thu Diệp đáp: “Tướng quân đã vào cung yết kiến Hoàng thượng, không biết lần này sẽ xin thưởng thứ gì.”

Không cần đoán cũng biết, chắc chắn là giống như kiếp trước, hắn sẽ xin nước từ hồ Ngự.

Trang điểm xong, ta dẫn Thu Diệp đến gian phòng nơi Dung Yên đang ở.

Nàng co người, ngâm mình trong thùng tắm.

Nghe thấy tiếng bước chân, nàng thò đầu ra khỏi mặt nước.

Làn da trắng như ngọc, đôi mắt trong veo như chứa nước, dung mạo quả thực quốc sắc thiên hương, khiến người ta không khỏi xót xa.

“Chắc hẳn tỷ là phu nhân của Tướng quân? Ta tên là Dung Yên, chắc Tướng quân đã nhắc đến ta với tỷ.” 

Dung Yên mỉm cười dịu dàng, giọng nói đầy vẻ kiều diễm: “Sau này, mong tỷ chăm sóc cho muội.”

Nếu không phải vì kiếp trước ta đã từng đối đầu với nàng, bị nàng lừa gạt không ít, thì chắc chắn ta cũng sẽ bị vẻ ngoài yếu đuối, vô hại của nàng lừa, nghĩ rằng nàng chỉ là một giao nhân thuần khiết.

Ta đi vòng quanh thùng tắm, ngắm nhìn thân hình uyển chuyển của nàng, mỉm cười nói: “Ta nghe nói giao nhân toàn thân là bảo vật, đuôi cá của muội nếu đem nấu canh chắc sẽ bổ lắm. Muội thích hấp hay nấu canh?”

Dung Yên biến sắc, không còn vẻ bình thản như ban nãy, nàng nghiến răng nói: “Tỷ dám!”

Ta tiến đến bên cạnh nàng, tay nắm lấy tóc nàng: “Có gì mà không dám? Ta nghe nói tóc của giao nhân có thể làm dây đàn, khi gảy lên âm thanh sẽ rất du dương. Với mái tóc dài của muội, ít nhất có thể làm được mười chiếc đàn phải không?”

Nói xong, ta giật mạnh tóc nàng khiến nàng ngửa đầu ra sau, tức giận nói: “Thả ta ra! Tỷ có biết đứa bé trong bụng ta là của ai không?”

Ta cười lạnh: “Cho dù là của phu quân ta thì sao? Chỉ là một con cá thôi mà.”

“Ta nghe nói khi tiểu giao nhân ra đời, nếu cấy vào cơ thể nó một hạt ngọc, sau này đợi tiểu giao nhân lớn lên, lấy ngọc ra bán, một viên có thể bán được nghìn lượng vàng.”

“Đợi tiểu giao nhân trong bụng muội ra đời, ta sẽ cấy cả nghìn viên ngọc vào cơ thể nó, thế thì ta sẽ giàu nứt đố đổ vách.”

“Ha ha ha, thật là hay ho nhỉ.”

Ta cười lớn, khiến Dung Yên run rẩy vì tức giận.

Nàng đang định lớn tiếng với ta thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân gấp gáp.

Chắc hẳn là Kỳ Lôi đã trở về từ hoàng cung.

Dung Yên lập tức bật khóc: “Tỷ tỷ, Yên nhi sai rồi, cầu xin tỷ nương tay, hu hu…”

Giống như kiếp trước, Dung Yên vẫn luôn giỏi diễn kịch.

Cửa bị Kỳ Lôi từ bên ngoài đẩy ra, hắn bước vào với vẻ mặt đầy sát khí, nhìn chằm chằm vào bên trong phòng.

8

Trước khi Kỳ Lôi bước vào phòng, ta đã cầm sẵn một chiếc lược gỗ trong tay.

Kỳ Lôi nghe giọng Dung Yên bên ngoài, chắc chắn đã nghĩ ta đang làm khó nàng. 

Nhưng khi hắn mở cửa bước vào, thứ hắn thấy lại là ta đang đứng phía sau Dung Yên, nhẹ nhàng chải tóc cho nàng.

Ta cười nhẹ: “Sao thế? Chẳng lẽ kéo đau muội sao? Tỷ không cố ý đâu, tại tóc muội lâu không được gội bằng xà phòng nên rối quá mà.”

Một khung cảnh thật hòa hợp.

Ngược lại, những giọt nước mắt trên mặt Dung Yên lại trở nên vô lý và không phù hợp với tình huống này.

Kỳ Lôi thấy ta không làm khó Dung Yên, bèn thu lại sát khí trên khuôn mặt, nhẹ giọng nói: “Thấy hai người như thế này, ta cũng an lòng rồi.”