Phu quân của ta, sau khi chinh chiến Đông Hải, đã mang về một nàng giao nhân đang mang thai.
Nàng ta nói: “Hài nhi trong bụng ta là con của Tướng quân, tỷ tỷ có bằng lòng chung phu quân cùng ta không?”
Ta không muốn chung phu quân với nàng.
Đêm ấy, nàng chết chìm dưới hồ, hai mẹ con cùng mất mạng.
Kể từ đó, phu quân lạnh nhạt với ta suốt năm năm.
Về sau, khi ta mang thai, phu quân chính tay ép ta uống thuốc phá thai, thờ ơ nhìn máu chảy thấm đỏ áo váy của ta.
Khi mở mắt ra, ta đã trọng sinh về ngày phu quân khải hoàn trở về.
Không đợi giao nhân mở miệng, ta chủ động nói với phu quân: “Thiếp đã mang thai, hài nhi trong bụng là của Thái tử. Xin phu quân hãy đuổi ta đi.”
Lúc ấy, trên đầu phu quân như phủ một màu xanh biếc.
Tin đồn truyền đến tai Thái tử, hắn nổi giận đùng đùng: “Thẩm Yên Phi, ta đã từng chạm vào người khi nào?”
1
“Yên nhi, hãy chờ thêm chút nữa, vi phu sắp có thể báo thù cho nàng rồi.”
Ta núp sau cửa thư phòng, nhìn thấy phu quân của ta, Kỳ Lôi, vuốt ve một bức họa.
Trong tranh là một nàng giao nhân với dung nhan tuyệt sắc, đuôi cá lấp lánh ánh sáng.
Nàng ấy tên là Dung Yên.
Năm năm trước, khi phu quân ta khải hoàn trở về từ Đông Hải, hắn đã mang nàng về như chiến lợi phẩm.
Lần đầu tiên ta gặp nàng, bụng nàng đã hơi nhô lên, nàng đã mang thai.
Hoàng đế hỏi Kỳ Lôi thắng trận, muốn ban thưởng điều gì.
Kỳ Lôi đáp: “Thần muốn trong hậu viện có một hồ sen, xin bệ hạ ban nước từ hồ Ngự để lấp đầy hồ sen đó.”
Ai cũng biết nước hồ Ngự trong hoàng cung được vận chuyển từ Đông Hải về, chi phí vận chuyển khiến nước quý hơn cả ngọc trai.
Hoàng đế phất tay, đồng ý với yêu cầu của hắn.
Kỳ Lôi đặc biệt cho đào một hồ sen trong hậu viện, vì Dung Yên mà trồng hàng ngàn đóa sen.
Nước từ hồ Ngự được dùng để lấp đầy hồ sen, và hắn đã xây một căn nhà nổi giữa hồ bằng hàng chục vạn vỏ sò.
Phu quân của ta cùng với Dung Yên đêm ngày ân ái trong ngôi nhà nổi giữa hồ, hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của ta, thê tử chính thức của hắn.
Sau đó, Dung Yên chết, mang theo cả đứa con trong bụng. Máu của nàng nhuộm đỏ hồ nước.
Ta và Kỳ Lôi từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, phụ thân ta là Trấn Quốc Đại Tướng quân.
Hắn không có phụ thân và mẫu thân, từ nhỏ được phụ thân ta nhận nuôi.
Ai ai cũng biết hắn là phò mã của ta từ khi chúng ta còn nhỏ.
Khi có người cười nhạo hắn, hắn chỉ cười đáp: “Được làm phò mã của Yên Phi, ta cam tâm tình nguyện.”
Phụ thân ta dạy hắn võ công, dạy hắn binh pháp.
Từ năm mười sáu tuổi, hắn đã theo phụ thân ta ra chiến trận ở khắp nơi.
Chỉ trong tám năm, hắn đã trở thành vị Đại Tướng quân được mọi người kính trọng.
Khi chúng ta thành thân, hắn từng ân cần hôn lên trán ta: “Yên Phi, cưới được nàng, cả đời này ta không còn gì hối tiếc.”
Ta cũng ngỡ rằng mình đã cưới được người có thể cùng ta nắm tay đi suốt cuộc đời.
Nhưng khi vớt xác của Dung Yên từ dưới hồ lên, đôi mắt Kỳ Lôi đỏ ngầu, căm hận đến mức cầm kiếm chỉ thẳng vào người ta, như muốn giết ta để trút giận:
“Thẩm Yên Phi, nàng đã giết nữ nhi mà bản tướng quân yêu nhất, nàng lấy gì để đền mạng cho nàng ấy?”
Lúc đó ta mới biết, hóa ra người hắn yêu không phải là ta.
Tình cảm từ nhỏ đến lớn của chúng ta, không thể so sánh với một nàng giao nhân.
2
Ta thu lại những suy nghĩ, đôi bàn tay đặt lên bụng đã nhô lên rõ rệt.
Bây giờ, ta cũng đã mang thai.
Đứa trẻ là của Kỳ Lôi.
Ta từng nghĩ rằng, năm năm trôi qua đủ để xoá nhoà mọi thứ, nhưng không ngờ hắn vẫn ôm hận vì Dung Yên.
Khi ta định quay lưng bỏ đi, Kỳ Lôi ngẩng đầu lên, giọng lạnh như băng: “Đã phát hiện ra rồi thì bản tướng quân cũng không muốn giấu diếm nữa.”
Ta giật mình, vội vàng lùi lại.
Kỳ Lôi bước nhanh tới trước mặt ta, ép sát ta trong vòng tay.
Sát khí trong mắt hắn khiến ta sợ hãi, ta vùng vẫy: “Phu quân, chàng định làm gì?”
Hắn cắt ngang: “Đừng gọi ta là phu quân, chỉ có Dung Yên mới xứng gọi ta như vậy. Thẩm Yên Phi, nàng không xứng.”
Nói rồi, hắn lớn tiếng gọi thuộc hạ: “Người đâu, đi nấu một bát thuốc phá thai đến đây!”
Ta kinh ngạc: “Kỳ Lôi, đứa bé trong bụng là con của chàng đấy, đến hổ dữ còn không ăn thịt con, sao chàng lại muốn tự tay giết đi huyết mạch của mình?”
“Nếu chàng không muốn đứa con này, sao còn để ta mang thai?”
Ánh mắt Kỳ Lôi lạnh lẽo, không có chút cảm xúc: “Nếu không để nàng mang thai, làm sao nàng có thể đền tội cho cái chết của Dung Yên và con của nàng ấy?”
“Thẩm Yên Phi, nàng có biết không, mỗi lần nằm cùng nàng, bản tướng quân đều không khỏi cảm thấy buồn nôn?”
“Suốt năm năm qua, bản tướng quân không có một ngày nào là không nhớ đến Dung Yên. Chính nàng đã giết nàng ấy, cho dù nàng có xuống địa ngục thì cũng không đủ để bản tướng quân tha thứ cho nàng!”
Lời hắn như lưỡi dao sắc bén cắt vào lòng ta.
Ta cười ra nước mắt: “Hóa ra chàng hận ta đến vậy? Ta đã nói bao nhiêu lần, Dung Yên không phải do ta giết, sao chàng không tin ta?”
“Đừng có ngụy biện nữa!” Kỳ Lôi cắt ngang, “Dung Yên ngây thơ, lương thiện, ngoài nàng ra, còn ai có thể giết nàng ấy?”
“Nàng giết Dung Yên, giết con của bản tướng quân. Vậy nên, bản tướng quân cũng muốn nàng nếm thử nỗi đau mất con!”
3
Một canh giờ sau, thuốc phá thai đã nấu xong.
Kỳ Lôi nóng lòng không chờ nổi đến khi thuốc nguội.
Hắn bóp chặt cằm ta, ép ta uống hết bát thuốc nóng bỏng.
Họng ta bị bỏng rát, nước mắt tuôn trào.
Ngón tay hắn siết chặt, như muốn nghiền nát cằm ta.
Hắn gằn giọng: “Nuốt hết đi! Chỉ cần một giọt rơi ra, bản tướng quân sẽ giết một người nhà họ Thẩm!”
Phụ thân ta đã tử trận năm năm trước, khiến Thẩm gia suy tàn. Kỳ Lôi với những chiến công hiển hách, đã thay thế phụ thân ta trở thành Trấn Quốc Đại Tướng quân.
Ta biết hắn có đủ khả năng tiêu diệt toàn bộ Thẩm gia.
Ta tuyệt vọng, nước mắt rơi hòa với bát thuốc nóng đang chảy xuống bỏng cả cổ họng.
Bụng ta đau thấu xương.
Máu tươi thấm dần, nhuộm đỏ áo váy của ta.
Mẫu tử liên tâm, ta có thể cảm nhận được đứa trẻ trong bụng đang giãy giụa.
Kỳ Lôi đứng nhìn máu ta thấm đỏ áo váy, trong mắt hiện rõ vẻ thỏa mãn khi báo được thù.
Nhưng sự căm hận của hắn đối với ta vẫn chưa hề tiêu tan.
Hắn cắn vào tai ta, suýt chút nữa xé rách nó ra.
Bên tai ta vang lên giọng nói lạnh lùng của hắn: “Thẩm Yên Phi, đây sẽ không phải là đứa con đầu tiên, và cũng không phải đứa con cuối cùng của nàng.”
Ta không hiểu vì sao hắn lại nói như vậy.
Cơn đau khiến ta không còn tâm trí suy nghĩ sâu thêm.
Kỳ Lôi nhếch môi, lạnh lùng nói: “Bản tướng quân sẽ khiến nàng mang thai đứa thứ hai, thứ ba, rồi lại tự tay cho nàng uống thuốc phá thai, cho đến khi nàng thừa nhận tội lỗi của mình.”
“Đồ khốn!” Ta bị tuyệt vọng nuốt chửng, rút cây trâm cài từ tóc ra, cười cay đắng: “Kỳ Lôi, ta sẽ không cho chàng cơ hội đó nữa.”
Cây trâm sắc nhọn đâm vào cổ họng ta, máu tươi phun ra, ta phát ra tiếng thét đau đớn.
“Yên Phi, nàng…” Kỳ Lôi hoảng loạn. Có lẽ hắn không ngờ ta sẽ chết một cách dứt khoát như vậy.
Cây trâm rơi xuống đất, ta dùng đôi tay đẫm máu nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình.
Kỳ Lôi ôm lấy ta, trước khi chết, ta thấy đôi mắt đỏ rực của hắn dần tắt lịm, thay vào đó là sự cuồng loạn.
Kỳ Lôi như phát điên, hối hận khôn nguôi: “Không… không phải là thật, tất cả không phải là thật, Yên Phi…”
Một giọt nước mắt lăn xuống từ khoé mắt hắn, hắn điên cuồng khóc rống lên, ngửa mặt lên trời mà hét: “Tại sao, tại sao lại thế này…”
Ta bị dáng vẻ của hắn làm cho hoảng sợ, nhưng đã không còn sức để tìm hiểu thêm.
Nước mắt hắn rơi xuống cổ ta, nóng bỏng như thiêu đốt vết máu ở cổ ta.
Đây là lần đầu tiên trong năm năm qua, ta cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể hắn.
Năm năm qua, ta đã chịu đựng rất nhiều, nhưng giờ đây, cuối cùng ta đã được giải thoát.
Ta nhắm mắt lại, hoàn toàn chìm vào cõi vĩnh hằng.
4
Khi mở mắt ra, ta đã quay về đúng ngày Kỳ Lôi khải hoàn trở về sau cuộc chinh chiến Đông Hải.
Theo lẽ thường, ta phải ra cổng thành nghênh đón hắn, tuy nhiên bây giờ ta vẫn thản nhiên nằm trong phủ.
A hoàn Thu Diệp thấy ta cư xử khác lạ, không hiểu nổi, liền hỏi: “Phu nhân, Tướng quân đang trên đường về rồi đấy ạ, người có chắc là không ra cổng thành đón không?”
Ta nằm trên ghế quý phi, nhàn nhạt đáp: “Không đi, chẳng có gì đáng để đón cả.”
“Ồ… vâng.” Thu Diệp mờ mịt lui ra.
Một lát sau, Thu Diệp quay lại báo: “Phu nhân, Thái tử điện hạ đến rồi.”
Ta ngồi dậy, ra lệnh: “Đưa ngài ấy vào đây.”
Chẳng mấy chốc, Thái tử Sở Diễn Thiên bước vào hậu viện.
Ta ngồi giữa sân, đun trà chờ ngài ấy.
Ta và Sở Diễn Thiên cũng là thanh mai trúc mã, mặc dù ngài ấy có địa vị cao quý, nhưng mỗi lần gặp mặt, chúng ta thường xuyên đấu khẩu với nhau.
Vừa đến, ngài ấy đã mang theo tin tức chấn động: “Thẩm Yên Phi, người thám thính của ta báo rằng lần này Kỳ Tướng quân trở về, còn mang theo một giao nhân đang mang thai. Nàng đoán xem đứa con trong bụng nữ giao nhân kia là của ai?”
Kiếp trước, Sở Diễn Thiên cũng đã sớm báo cho ta biết tin này.
Lúc đó ta không tin, còn khăng khăng rằng đứa trẻ trong bụng giao nhân không thể nào là của phu quân ta.