Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại KIẾP NÀY TA SẼ BẮT NHỮNG KẺ KHÁC TRẢ GIÁ Chương 3 KIẾP NÀY TA SẼ BẮT NHỮNG KẺ KHÁC TRẢ GIÁ

Chương 3 KIẾP NÀY TA SẼ BẮT NHỮNG KẺ KHÁC TRẢ GIÁ

5:07 chiều – 06/11/2024

“Con tiện nhân đó, dựa vào khuôn mặt xinh đẹp, dựa vào chút bản lĩnh trên giường mà ngày đêm dụ dỗ hoàng thượng, khiến lũ nô tài hèn mọn trong cung này cũng coi thường ta!”

“Ta là tỷ muội ruột của ngươi, ngươi không đưa nữ nhân đó cho ta, lại đi tặng cho Quý phi!”

“Ngươi có dụng ý gì đây?”

Bây giờ mới tra ra nguồn gốc của nữ nhân Tây Vực, thì đã quá muộn rồi.

Cha ta cũng nhìn ta giận dữ:

“Ngươi đi giúp người ngoài, không giúp muội muội ngươi, trong lòng ngươi còn có cả nhà họ Nhạc không?”

“Ngươi là đứa ăn cây táo, rào cây sung, từ nay không còn là người của nhà họ Nhạc nữa!”

Hôm nay, ngay cả cha ta cũng vào cung, rõ ràng Nhạc Chi Lan quyết tâm tìm ta gây chuyện.

Nhưng, đừng nói là nhà họ Nhạc, cho dù cha ta có chết trước mặt ta, lòng ta cũng chẳng hề dao động.

Ta cười lạnh: “Nhà họ Nhạc? Cha, người làm sao dám nhắc đến nhà họ Nhạc? Từ sau khi mẹ ta mất, người cưới kế mẫu, bao năm nay không thèm ngó ngàng đến ta, ăn mặc của ta còn không bằng những con gái thứ trong phủ.”

“Cả nhà họ Nhạc, ta sống còn không bằng một kẻ hầu hạ, vậy xin hỏi, nhà họ Nhạc có ý nghĩa gì với ta?”

“Nhà họ Nhạc rốt cuộc là gì? Vì cớ gì ta phải giúp đỡ các người? Dựa vào sự không biết xấu hổ của các người, dựa vào lòng dạ độc ác của các người sao?”

Ta vốn là đích nữ, nhưng vì sự hà khắc của kế mẫu và sự thờ ơ của phụ thân, bao năm phải chịu đựng không ít nhục nhã.

Cung có chiếu chỉ, yêu cầu quan viên từ ngũ phẩm trở lên đưa đích trưởng nữ vào cung tuyển tú, dưới sự kích động của kế mẫu và Nhạc Chi Lan, cha ta chẳng hỏi ý kiến ta mà cho rằng ta thiếu đức hạnh không xứng vào cung, liền đưa Nhạc Chi Lan vào cung làm phi.

Dù rằng ta chẳng hề tham vọng vị trí hoàng phi, nhưng sự thiên vị của cha ta là rõ ràng.

May thay, thân thế của mẹ ta cao quý, dạy dỗ ta cẩn thận, giúp ta có danh tiếng tốt, mẫu thân chồng tại yến hội cũng đặc biệt ưu ái, đến cầu thân, mới giúp ta thoát khỏi nhà họ Nhạc.

Kiếp trước, họ xem ta và con trai ta như những con vật thấp hèn, tùy ý sử dụng và vứt bỏ… khi đó họ dường như chẳng nghĩ rằng ta cũng là người của nhà họ Nhạc.

Kiếp này, ta sẽ báo thù tất cả bọn họ!

8

Những lời ta nói không chút nể nang khiến miệng của Nhạc Chính Dương tức đến méo xệch.

Kế mẫu vừa vỗ ngực trấn an ông ta, vừa nở nụ cười đầy ẩn ý:

“Người ta thường nói con gái xuất giá như bát nước hắt đi, nhưng Chi Chi, con cũng thật quá đáng rồi. Con quên mình mang mạng sống này là do ai ban cho rồi sao? Đừng nói con chỉ là góa phụ của thế tử, muội muội của con hiện nay là đứng đầu trong bốn phi, đối với lão gia cũng là hết mực kính trọng và hiếu thuận.”

“Con nên xin lỗi cha đi, chúng ta vẫn là người một nhà.”

“Chỉ là, con thật đã làm khổ muội muội của con rồi. Nàng mới sinh con, thân thể còn chưa hồi phục, làm sao con có thể để người khác đến chia bớt sủng ái của nàng?”

“Nếu con sẵn sàng tìm cho muội muội một người phụ nữ có dung nhan tuyệt sắc và biết vâng lời, ta và cha con sẽ vẫn coi con như con gái ruột mà yêu thương.”

Ta nhếch môi cười, hôm nay vào cung, ta đã chuẩn bị tinh thần xé toang mặt nạ rồi:

“Người có xứng không? Các người nghĩ ta không biết sao? Ngày đó bà đến phủ của ta, nói là có lòng tốt đến bên cạnh khi ta sinh nở, nhưng thực ra chỉ muốn tráo đổi đứa con của ta với con của Nhạc Chi Lan.”

“Bà khẩu phật tâm xà, Nhạc Chi Lan ích kỷ độc ác, còn Nhạc Chính Dương ông thì ngu muội, tự nguyện làm con cờ cho mấy người phụ nữ này.”

“Bảo ta giúp các người? Trừ khi ta chết!”

Nhạc Chính Dương lập tức giơ tay định đánh ta, Nhạc Chi Lan nhanh chóng hét toáng lên:

“Đánh chết nó! Đánh chết nó!”

Lúc này, một thái giám bước vào với dáng vẻ cao ngạo:

“Ồ, phu nhân Nhạc, hóa ra ngài ở đây, khiến nô tài tìm mãi!”

“Quý phi nương nương sai nô tài mời ngài qua bên đó, đừng để chậm trễ.”

Thân phận của Quý phi vốn đã cao hơn Nhạc Chi Lan một bậc, nay bà ấy lại có con và còn thêm một mỹ nhân được hoàng thượng sủng ái trong phe của mình. Dù Nhạc Chi Lan không ưa bà ấy, nhưng khi thái giám công khai đến đón người, nàng cũng không dám cản lại, chỉ có thể châm chọc vài câu:

“Ồ, Quý phi nương nương thật là uy nghi, còn sai người đến cung của ta đón người.”

“Nếu không biết, còn tưởng rằng Nhạc Chi Chi là tỷ tỷ của Quý phi nương nương nữa đấy.”

Thái giám cười lạnh:

“Hiền phi nương nương, người rảnh rỗi ở đây bóng gió, chẳng thà nghĩ xem làm cách nào để hoàng thượng chịu ghé thăm người một chút. Điện Hiền Đức lạnh lẽo như băng thất, nô tài thật sự không muốn đến đây đâu.”

Nhạc Chi Lan tức giận đến dậm chân, môi run lên, những lời chửi bới định nói lại nuốt vào trong.

Dưới ánh mắt oán độc của Nhạc Chính Dương và kế mẫu, ta đến điện Hòa Bình của Quý phi.

09

“Hôm nay nghe nói Hiền phi triệu ngươi vào cung, đoán chắc là không có ý tốt, nên ta đã cho người đón ngươi ra.”

“Ngươi có ơn với bản cung, bản cung dĩ nhiên phải chăm sóc ngươi.”

“Ngươi cứ về phủ đi. Theo ta được biết, Hiền phi sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi. Bản cung sẽ dựa vào công lao trị thủy của cha chồng ngươi trong thời gian qua mà xin hoàng thượng phong ngươi làm Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.”

Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, đừng nói là Hiền phi, ngay cả Hoàng hậu muốn xử lý ta cũng phải bẩm báo hoàng thượng, trải qua điều tra kỹ lưỡng mới được định tội.

Quả nhiên, ta không nhìn nhầm người.

Quý phi vốn là tiểu thư của một gia tộc sa sút, ngây thơ vô hại, nhưng vì vinh quang của gia tộc mà phải vào cung tranh sủng.

Trong lòng bà, tình yêu và vinh quang là trên hết.

Nhưng bản chất bà không xấu, bao năm tranh sủng cũng chưa từng hại những phi tần không tranh giành với mình.

Huống chi, ta là trợ thủ của bà, không phải chướng ngại. Bà không đành lòng nhìn ta chết, cũng không muốn ta gặp nguy hiểm.

“Đa tạ Quý phi nương nương.”

“Nhưng còn một việc, ta muốn nhắc nhở nương nương.”

Quý phi nhìn ta với ánh mắt nghi hoặc, ta từ tốn nói: “Ta thấy Hiền phi đã gần đến đường cùng, thủ đoạn của nữ nhân Tây Vực kia cao minh, Hiền phi vốn không phải là đối thủ.”

“Chỉ e nàng ta sẽ phá vỡ giới hạn, gây nguy hiểm cho nương nương.”

“Ta chỉ có thể nhắc nương nương rằng nếu cung của nàng ấy có chuyện xảy ra, xin nương nương hãy đóng cửa cung mình lại, tránh tiếp xúc với nàng ấy và những ai liên quan đến nàng ấy.”

“Tốt nhất là để nữ nhân Tây Vực kia cũng cáo bệnh xin ngừng sủng ái, tuyệt đối không để nàng ta làm hại nương nương.”

Quý phi nhìn ta chăm chú một lúc lâu, rồi đặt đứa trẻ trong tay xuống bên cạnh:

“Đa tạ ngươi đã nhắc nhở.”

Ta từ từ rời cung, vừa về đến nhà đã nhận được thánh chỉ phong ta làm Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.

Mẫu thân vui mừng không tả xiết, bế hài tử lên và sai người chuẩn bị một bàn tiệc lớn.

Ta ôm hài tử vào lòng, trong thoáng chốc, những món ngon trên bàn đã chất thành một ngọn núi nhỏ.

“Con sinh xong đã gầy đi nhiều, ăn nhiều một chút.”

“Con là dâu hiền của nhà chúng ta, ta đã dày công chọn lựa cho con trai của ta, ta biết là mình không nhìn nhầm!”

“Mau ăn thêm một chút.”

Sự quan tâm của mẫu thân khiến ta cảm thấy ấm lòng, hài tử trong lòng cũng nở nụ cười hạnh phúc.

Chỉ không biết, hiện giờ Nhạc Chi Lan đang trong tình cảnh thế nào?

10

Ta đã không đoán sai, Nhạc Chi Lan quả thực là người ngu ngốc, bình thường trong cung cũng không được hoàng đế sủng ái lắm. Chỉ vì mang thai mà được phong làm Hiền phi.

Nay mất sủng, thái độ của đám nô tỳ trong cung có thể tưởng tượng được, nghe nói cả mùa đông nàng ta cũng không có nổi một cục than tốt để sưởi ấm.

Lúc đầu, nàng có một hoàng tử, nên dù có bị khinh thường đến đâu, cung nhân cũng không dám quá lộ liễu.

Nhưng Tam hoàng tử Mộ Dung Khải lại không được thông minh, ba năm mới biết nói, dù khai tâm sớm nhưng học chữ rất chậm, tin tức lan truyền khắp nơi.

Người ta nói rằng vết bớt hình vương miện trên cổ cậu bé chẳng qua là vân gỗ mục, giống như cái đầu gỗ không thông suốt của cậu vậy.

Vì thế, dù Nhạc Chi Lan tìm đủ cách mời hoàng thượng đến cung mình, thì cái cảnh cậu bé vẫn không tự lau mũi nổi khiến hoàng đế chán ngán, xoay người bỏ đi.

Thực ra, Mộ Dung Khải vốn không phải đứa trẻ sinh ra đã ngu ngốc.

Kiếp trước, cậu chỉ là một đứa trẻ bình thường.

Vì ta hết lòng chăm sóc, và cậu cũng là bảo bối trong lòng cha mẹ chồng, chúng ta tìm đủ mọi cách, cố gắng làm mọi điều có lợi cho cậu.

Chỉ là ta đã tặng cho Nhạc Chi Lan một chiếc sáo có tẩm một loại độc không màu không mùi.

Đó là đặc sản của Tây Vực, có tác dụng ru ngủ vì chất độc đó sẽ gây tổn hại đến não, người lớn thì không sao, nhưng với trẻ nhỏ thì lâu dần sẽ trở nên chậm chạp.

Trẻ con làm sao không khóc vào ban đêm được? Nhưng đó là con của mình, Nhạc Chi Lan thương yêu, tự nhiên dùng cây sáo đó không ít lần để giúp cậu bé ngủ ngon.

Nhớ lại kết cục kiếp trước của mình, ta chẳng hề thấy áy náy.

Trong vũng lầy cung đấu này, lòng tốt là sự ngu ngốc lớn nhất.