Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại KHÊ ĐƯỜNG Chương 5 KHÊ ĐƯỜNG

Chương 5 KHÊ ĐƯỜNG

11:09 sáng – 06/11/2024

Ta nhận ra nam tử áo đen trước mặt, người đang cười điên cuồng kia.

Hắn chính là thái tử bị phế truất trước đây, Tần Túc. Ta đã từng thấy hắn trong vương phủ của Tần Chinh. Điều này khiến ta nhớ lại câu nói mình nghe thấy trước khi hoàn toàn bất tỉnh.

“Ngươi thật vô dụng, cả ngày trời không xử lý được một kẻ ngốc, còn phải để bổn vương đích thân ra tay.”

Ta cũng nhớ lại lời Tần Chinh nói trước khi xuất phát, rằng cha của Nhan Minh Thư là người rất đắc lực trong triều, nên lần săn xuân này, mọi việc lớn nhỏ đều do Lễ Bộ, Binh Bộ và ông ấy cùng sắp xếp.

Những manh mối rời rạc trong đầu dần kết nối lại, tạo thành một mạch lạc rõ ràng.

Hóa ra là như vậy…

Ánh mắt của Tần Chinh lúc thì nhìn ta, lúc lại dừng trên người Nhan Minh Thư. Hắn khó mà đưa ra quyết định.

Không kịp nghĩ nhiều, ta hét lớn với Tần Chinh, nói rằng tất cả chuyện này đều là âm mưu của Tần Túc và Nhan Minh Thư, nhưng Tần Chinh không tin. Hắn nhìn chằm chằm ta, như thể đang nhìn một thứ quái dị.

“Khê Đường, vì muốn sống mà nàng dám nói dối?”

“Thư nhi và Tần Túc chưa từng có liên hệ gì, thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của nhau, nàng bảo bọn họ làm sao thông đồng lập ra kế hoạch này?”

“Nàng có biết không, khi nàng ngất đi, Thư nhi đã khóc xin ta chọn nàng.”

“Nàng ấy rõ ràng rất sợ, nhưng vẫn muốn cứu mạng nàng, còn nàng thì sao?”

“Nàng thực sự khiến ta quá thất vọng.”

Ta phản ứng luôn chậm chạp. Những lời vừa rồi là kết quả của việc ta đã suy nghĩ kỹ càng trong lòng, sau đó mới liều mạng nói cho Tần Chinh nghe.

Nhưng hắn lại nhìn ta bằng ánh mắt như vậy, như thể ta là một kẻ độc ác, tham sống sợ chết, hoàn toàn khác biệt với Nhan Minh Thư.

17

Trái tim lại bắt đầu nhói đau.

Ta nghĩ có lẽ hôm nay mình sẽ phải bỏ mạng tại nơi này rồi. Tần Chinh đã nhìn ta như vậy, hẳn cũng sẽ không chọn ta.

Chỉ tiếc là không kịp thưởng thức món thỏ nướng của Nam Chi, thật có chút tiếc nuối.

Thôi thì đành vậy, đều là số mệnh cả.

Nén hương sắp cháy hết, Tần Chinh vẫn chưa đưa ra lựa chọn. Tần Túc tỏ ra sốt ruột, thúc giục hắn nhanh chóng chọn, nếu không cả hai người sẽ đều phải chết.

Tần Chinh chậm rãi giơ tay lên, sau đó run rẩy chỉ về phía ta.

“Thư nhi… xin lỗi…”

Nhan Minh Thư trợn to mắt, dường như hoàn toàn không ngờ rằng Tần Chinh sẽ chọn ta. Nhưng nàng ta không khóc lóc, chỉ bình tĩnh giả vờ kiên cường, nói:

 “A Chinh, không cần tự trách. Nếu chàng đã chọn Hoàng hậu nương nương, thì hãy quên đi quá khứ của chúng ta.”

Nàng nhấn mạnh hai chữ “quá khứ”.

Tần Chinh ngẩn người, hắn nhìn sâu vào ta một lúc, rồi hắn lại chỉ tay về phía Nhan Minh Thư.

Nén hương tắt.

Ta bị đẩy xuống vực sâu, bên tai chỉ còn tiếng gió vù vù và tiếng Tần Chinh gào thét trong tuyệt vọng.

Nỗi sợ hãi khi bị mất trọng lượng khiến ta nhắm chặt mắt, chờ đợi cái kết của cuộc đời.

Cuối cùng, ta cũng có thể đi gặp A Lê và đứa con gái bé bỏng của ta. Không biết liệu con có nhận ra ta không, có yêu thích ta – người làm mẹ này hay không.

Rơi từ vách đá cao thế này, hẳn cái chết sẽ vô cùng thảm khốc. Nếu làm các nàng sợ hãi thì phải làm sao đây?

Ngay lúc ta bắt đầu hối tiếc thì đột nhiên có người nắm chặt lấy tay ta.

Tần Dự, người luôn phục kích ở gần đó, đã lao xuống ngay khi thấy ta ngã xuống vực. Hắn đã liều cả tính mạng để cứu ta.

18

Có lẽ vì kinh hãi mà ta bắt đầu sốt cao trong đêm. Toàn thân ta rơi vào cơn mê man, loáng thoáng nghe thấy tiếng tranh cãi bên giường.

“Ca, Nhan Tụng đã khai nhận. Bản đồ phòng thủ của cuộc săn xuân lần này là do hắn tiết lộ cho Tần Túc, và trong cung Chiêu Dương cũng đã tìm ra thư từ mật báo qua lại giữa Nhan Minh Thư và thái tử bị phế trước kia..”

“Nhan Minh Thư vì muốn có ngôi vị hoàng hậu, có ý định sau này sẽ cho con trai mình làm hoàng đế, khiến Tần Túc không còn gì để mất mà liều lĩnh ra tay.”

“Với trọng tội như thế này, tịch biên gia tộc cũng chẳng quá đáng, sao huynh chỉ đưa nàng ta về cung giam lỏng?”

“Cách xử lý này, thật lòng đệ không phục!”

Giọng Tần Dự càng lúc càng to, càng nói càng kích động. Nhưng Tần Chinh lại im lặng.

Không biết bao lâu sau, hắn mới chậm rãi nói:

 “A Dự, đệ còn nhớ khi ta mười một tuổi, bị tiên hoàng hậu vu oan hãm hại, lưu lạc nơi dân gian không?”

“Đệ nhớ…” Giọng Tần Dự trầm xuống.

Đó là một câu chuyện đã bị cố ý chôn vùi.

Năm ấy, mẫu thân của Tần Chinh và Tần Dự bị thảm sát. Hai huynh đệ bọn họ mất đi sự che chở, chịu đựng biết bao khổ cực và tủi nhục.

“Khi đó, ta bị người của tiên hoàng hậu truy sát, các thị vệ bảo vệ ta lần lượt chết thảm, ngay cả ta cũng bị thương nặng đến mức bất tỉnh.nChính Thư nhi đã liều mạng cứu ta.”

“Nếu không có nàng ấy, sẽ không có ta của ngày hôm nay. A Dự, món nợ ân tình này ta không thể quên.”

Hóa ra là như vậy.

Sau khi tỉnh lại, ta thấy trên cổ tay mình có thêm một sợi dây đỏ.

Nam Chi nói, đây là sợi dây mà Tần Chinh đã đến Đại Từ Ân Tự quỳ suốt ba ngày ba đêm, lại rạch cổ tay mình, dùng máu chép toàn bộ kinh Phật hàng trăm lần để cầu xin cho ta. Sợi dây này có thể phù hộ người đeo không bệnh tật, phúc lộc song toàn.

Ta chỉ thấy chướng mắt, ngay trước mặt Tần Chinh, ta trả lại sợi dây đỏ đó cho hắn. Trong mắt hắn ngấn lệ, giống như một đứa trẻ phạm sai lầm không biết làm thế nào, lặp đi lặp lại lời xin lỗi: 

“Xin lỗi… xin lỗi…”

Nhưng Tần Chinh, ba chữ “xin lỗi” này, ngươi đã nói quá nhiều lần rồi, ta thật sự không muốn nghe thêm nữa.

19

Kể từ sau khi hồi phục sau cơn bạo bệnh thời thiếu niên, do phản ứng chậm chạp, ta không còn đụng đến kim chỉ nữa.

Giờ đây, sau bao nhiêu năm, ta lại cầm lên khung thêu. Trên nền vải trắng như tuyết, ta thêu một nhành hoa hải đường. Ngày hoa hải đường nở rộ, ta nói với Tần Dự câu nói mà ta luôn muốn thốt ra:

“Hãy đưa ta đi! Hãy đưa ta rời khỏi nơi này, sống cuộc sống tự do tự tại bên ngoài cung!”

Trước hết, ta lấy cớ Nam Chi đến tuổi lập gia đình, đã đến lúc lập hôn phối để đưa nàng rời khỏi cung. Sau đó, vào ngày Tần Chinh tiếp đón sứ thần ngoại bang, ta và Tần Dự cùng nhau cưỡi ngựa rời khỏi hoàng cung.

Chúng ta không dám dừng lại một khắc nào, dưới ánh trăng mà lao đi như cơn gió.

Cho đến khi gần đến bến đò về phương nam, một tràng tiếng vó ngựa chỉnh tề vang lên từ xa tiến lại gần.

Là Tần Chinh. Hắn dẫn theo đội quân tinh nhuệ của mình, bao vây ta và Tần Dự. Tần Dự bảo vệ ta chặt chẽ phía sau, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, tựa như một con báo đang sẵn sàng lao vào trận chiến.

Tần Chinh không để ý đến hắn, chỉ chăm chú nhìn ta.

“Khê Đường, theo ta về.”

“Chuyện đêm nay, ta có thể bỏ qua.”

“Nếu không…” 

Tần Chinh nheo mắt, cố kìm nén cơn giận của mình:

 “Tần Dự sẽ là một Tần Túc thứ hai.”

Tần Túc bị Tần Chinh hạ lệnh xử lăng trì, bị xẻo đến ba ngàn nhát mới trút hơi thở cuối cùng.

Thấy ta mãi không lên tiếng, Tần Chinh – người luôn trong cơn giận dữ – cuối cùng cũng mất kiên nhẫn. Hắn ra hiệu cho thuộc hạ tiến lên, bắt sống ta và Tần Dự. Khi họ tiến đến gần, ta lấy từ trong lòng ra chiếc khăn thêu hoa hải đường, nói với Tần Chinh:

 “Tần Chinh, mười bảy năm trước, khi ngươi bị thương nặng ngất đi ở đầu ngõ Tích Anh, chính ta đã cứu ngươi trở về.”

“Trước lúc chia tay, ngươi đã tặng ta một miếng ngọc song ngư, còn nói rằng nếu sau này gặp lại, nhất định sẽ đáp ứng cho ta một nguyện vọng, và ta cũng tặng ngươi một chiếc khăn tay thêu hoa hải đường để đáp lễ.”

“Nhưng miếng ngọc song ngư đó ta đã làm mất. Ta nghĩ chỉ có chiếc khăn tay thêu hoa hải đường giống hệt ngày đó này mới có thể chứng minh rằng ta không nói dối.”

Tần Chinh nhanh chóng xuống ngựa, sải bước tiến đến bên ta. Rồi hắn cầm chiếc khăn tay lên, nhìn đi nhìn lại thật lâu, mới run rẩy nói:

 “Không sai, chính là chiếc khăn tay này, giống hệt như cái nàng từng tặng ta…”

“Không ngờ, khi Nhan Minh Thư tự nhận mình là nàng, nàng ta hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của chiếc khăn này, ta còn tưởng vì đã quá lâu nên nàng đã quên mất.”

“Không ngờ, hóa ra nàng ta đã giả mạo nàng…”

20

Ta muốn Tần Chinh thực hiện lời hứa năm xưa, để ta và Tần Dự rời đi, nhưng hắn nhất quyết không đồng ý, thậm chí gần như phát điên mà nói rằng hắn sẽ dùng cả phần đời còn lại để bù đắp cho ta, trân trọng ta, yêu thương ta.

Ta biết, lần này hắn nói thật lòng.

Nhưng thì sao chứ? Ta đã không còn cần nữa rồi.

Thế là ta kể cho Tần Chinh nghe một câu chuyện khác, là câu chuyện sau khi hắn rời đi.

Mười bảy năm trước, sau khi chia tay với Tần Chinh, cha và mẹ kế từ quê trở về, phát hiện trong phòng ta có băng vải dính máu. Họ nhớ lại mấy ngày gần đây binh lính đi từng nhà lục soát tìm “khâm phạm,” liền hiểu ngay rằng ta đã gây rắc rối.

Cha ta nổi giận, phạt ta quỳ ngoài tuyết suốt cả ngày lẫn đêm.

Khi được đưa vào phòng, ta đã sốt đến mê man bất tỉnh. Nhưng dưới sự xúi giục của mẹ kế, không một ai muốn đi mời đại phu cho ta. Ngay cả tiểu nương của ta cũng tránh xa, chỉ lo chăm sóc đứa em trai mới sinh của ta.

Có lẽ mạng ta chưa dứt, ta đã sống sót. Chỉ là não bộ bị tổn thương. Người phu tử dạy ta học trước kia từng nói rằng nếu ta là nam nhi, sau này nhất định sẽ thành đạt. Nhưng từ sau ngày đó, những kinh thư mà ta từng đọc qua là nhớ, lại không thể hiểu được nữa. Đến lời nói của người khác, ta cũng phải nghĩ một lúc mới hiểu họ muốn nói gì.

Còn lý do Nhan Minh Thư có thể giả danh ta, cũng vì khi đó nhà nàng ở sát vách nhà ta.  Ta sợ cha và mẹ kế phát hiện ra miếng ngọc song ngư nên đã giấu nó bên ngoài. Chỉ là không ngờ, sau khi ta khỏi bệnh, miếng ngọc đã biến mất.

Nghe xong câu chuyện, Tần Chinh cuối cùng thu lại vẻ điên cuồng và đáng sợ của mình.

Hắn muốn nói điều gì đó, nhưng không thể thốt ra lời nào. Biểu cảm trên mặt hắn đầy vẻ đau khổ và ân hận đến tột cùng, nhưng trong ánh mắt vẫn tràn đầy yêu thương và lưu luyến. Cho đến khi một giọng nói kỳ lạ, vô cảm đột ngột vang lên.

“Đinh! Cảnh báo ký chủ! Cảnh báo ký chủ! Hãy lập tức hành động! Nếu không sẽ có nguy cơ nguy hiểm đến tính mạng!”

“Hệ thống phát hiện độ hảo cảm của đối tượng bị công lược đối với ký chủ đã về đến mức bằng không.”

Dường như Tần Chinh chỉ nghe thấy câu “độ hảo cảm đã tiến gần đến mức bằng không.” Hắn lặp lại câu đó nhiều lần rồi  khóc nức nở không thành tiếng.

Lần này, hắn không còn ngăn ta lại, chỉ run rẩy vẫy tay, ra hiệu cho mọi người nhường đường để ta và Tần Dự rời đi.

Ta không còn chút lưu luyến nào, cưỡi ngựa cùng Tần Dự, hướng về phía chân trời xa xôi mà đi.

21

Chỉ là ta không ngờ, Tần Chinh lại băng hà ngay sau khi ta rời đi.

Hệ thống đã đoạt mạng của hắn. Cả gia tộc họ Nhan cũng bị tịch thu toàn bộ và xử trảm.

Tần Dự trầm mặc hồi lâu, rồi cúi đầu lạy về hướng kinh thành ba lần,  nhưng trong lòng ta đã sớm không còn gợn sóng, chỉ đứng đó không nói gì.

Khi gặp lại Nam Chi tại bến tàu, chúng ta liền lên thuyền xuôi nam, vừa đi vừa dừng thưởng thức phong cảnh núi non sông biếc.

Cuối cùng, chúng ta ẩn cư tại một ngôi làng nhỏ có núi non sông nước hữu tình, sống cuộc sống làm việc khi mặt trời mọc, nghỉ ngơi khi mặt trời lặn, đơn giản nhưng vui vẻ.

Còn những chuyện trong cung, từ lâu ta đã không còn nghĩ đến nữa.

End