Mọi người đều biết, tân đế của Đại Tề, Tần Chinh, yêu ta còn hơn mạng của chính mình.
Hắn không để ý sự phản đối của quần thần, nhất quyết muốn phong một nữ tử nhà buôn là ta đây, làm hoàng hậu.
Nhưng vào ngày đại hôn, hắn lại đột ngột kéo khăn voan đỏ của ta xuống, lạnh lùng nói:
“Khê Đường, cuối cùng ta cũng có thể thoát khỏi nàng rồi.”
Hóa ra Tần Chinh từng bị ép buộc phải gắn kết với một hệ thống, nhiệm vụ của hệ thống chính là chinh phục ta.
Khi tình cảm của ta đối với hắn đạt đến đỉnh điểm nhiệm vụ của hắn cũng hoàn thành.
Tần Chinh, từ đầu đến cuối, chưa bao giờ yêu ta.
1
Đêm đã khuya.
Theo phong tục đại hôn của đế hậu xưa đến nay, lúc này ta và Tần Chinh đáng lẽ phải đang cùng uống rượu hợp cẩn giao bôi. Nhưng vào giờ phút này, cung Vị Ương lại lạnh lẽo như hầm băng. Chỉ có mình ta mặc bộ hỉ phục lộng lẫy, ngồi đờ đẫn bên mép giường, cảm thấy như thể cả thế giới đã sụp đổ.
Nửa canh giờ trước, người trong lòng mà ta hân hoan chờ đợi đã kéo mạnh khăn voan đỏ của ta xuống, bình tĩnh và lạnh lùng nói với ta:
“Khê Đường, cuối cùng ta cũng có thể thoát khỏi nàng rồi.”
Giọng của Tần Chinh vẫn thân mật như vậy, nhưng ánh mắt nhìn ta lại lạnh lùng và xa lạ vô cùng.
Ta chưa từng thấy một Tần Chinh như vậy nên vô thức lùi lại một chút. Nhưng Tần Chinh lại mạnh mẽ kìm chặt lấy hai tay ta, ôm chặt eo ta, buộc ta phải biết đến một âm mưu kinh thiên động địa.
Hóa ra Tần Chinh thích ta chỉ vì từ khi còn nhỏ hắn đã bị ép buộc gắn kết với một hệ thống. Nhiệm vụ mà hệ thống giao cho hắn là chinh phục ta. Chỉ khi nhiệm vụ hoàn thành, hắn mới có thể sống sót.
Những năm qua, từ lúc quen biết đến khi thề ước, tất cả đều nằm trong sự tính toán của Tần Chinh.
Khi tình cảm của ta đối với hắn đạt đến đỉnh điểm, nhiệm vụ của hắn cũng đã hoàn thành.
“Khê Đường, trẫm chờ đợi ngày này, thật sự là chờ quá lâu rồi.”
“Nàng cứng nhắc và vô vị, khắp người không có gì khiến trẫm thích. Mỗi giây phút bên cạnh nàng đều làm trẫm cảm thấy nghẹt thở.”
“Nhưng may thay, tất cả đã kết thúc, trẫm cuối cùng cũng có thể thoát khỏi nàng để ở bên người mình yêu thương.”
Tần Chinh thở dài nhẹ nhõm.
Sau đó, hắn không quay đầu lại mà rời khỏi cung Vị Ương, trong tân phòng chỉ còn lại một cây nến long phụng đang cháy dở, sáp đỏ nhỏ giọt liên tục.
Thứ vốn tượng trưng cho sự hòa hợp của phu thê, lúc này lại như dòng máu và nước mắt lan tràn khắp nơi, khiến người nhìn thấy đau lòng.
2
Khi còn nhỏ, ta từng mắc một trận bệnh nặng. Dù sau này đã khỏi bệnh, phản ứng của ta vẫn luôn chậm hơn người khác một chút.
Ta không hiểu “hệ thống” mà Tần Chinh nói là gì. Nhưng khi nhìn bóng lưng Tần Chinh rời đi, đầu óc ta hiếm khi tỉnh táo trong khoảnh khắc.
Hóa ra Tần Chinh chưa từng yêu ta. Những tình cảm dịu dàng, những lời thề non hẹn biển trước kia đều là giả.
Ta muốn khóc, nhưng khi đau lòng đến tận cùng, ta phát hiện bản thân không còn sức để khóc.
Cho đến khi ngọn nến trên bàn cháy hết, ta mới vô thức chạm vào bụng phẳng của mình, rất khẽ khàng thì thầm:
“Nhưng A Chinh, ta còn chưa kịp nói với chàng rằng ta đã có cốt nhục của chàng rồi.”
“Giờ phải làm sao đây…”
3
Trong cung, ai ai cũng có đôi tai nghe ngóng và cặp mắt nhìn xa.
Khi trời mới vừa rạng sáng, tin tức ta mất đi thánh sủng ngay trong ngày đại hôn đã truyền khắp cả triều đình lẫn hậu cung.
Toàn bộ cung đình trên dưới, ai ai cũng đều đang xem thường, cười nhạo ta.
Trong cung Vị Ương lại càng bao trùm một không khí u ám, ảm đạm.
Những cung nhân đã bỏ bạc ra để tìm cách được vào đây hầu hạ, giờ thì ruột gan hối hận đến tái xanh, chỉ mong mau chóng rời khỏi nơi xui xẻo này. Chỉ có Nam Chi, người đã lớn lên cùng ta từ nhỏ, ôm ta khóc vì xót xa.
Ta vốn không phải là người lụy tình mà bám víu. Lời Tần Chinh hôm đó nói, rất rõ ràng và dứt khoát rằng, hắn thật sự không yêu ta. Vậy nên ta sẽ không hạ mình cầu xin tình yêu của hắn, cũng sẽ không gào thét náo loạn với hắn.
Nhưng hài nhi trong bụng ta là vô tội. Việc ta mang thai, Tần Chinh lẽ ra nên biết.
Thế nhưng, Tần Chinh lại không muốn gặp ta. Ta bị tên thái giám tổng quản của hắn, Hoàng Mẫn Trung, chặn lại ngoài điện Tử Thần.
Kẻ này, trước khi lễ phong hậu diễn ra, hắn giống như chó săn, miệng không ngừng gọi “hoàng hậu nương nương”, vậy mà nay lại khinh thường liếc nhìn ta một cái, rồi mỉa mai nói rằng vài ngày nữa sẽ có cuộc tuyển tú, hiện tại Tần Chinh đang bận rộn tuyển chọn thục nữ, không có thời gian gặp người.
Hóa ra, là đang chuẩn bị tuyển tú.
Điều này khiến ta nhớ lại lời hứa mà Tần Chinh từng long trọng hứa hẹn khi vừa lên ngôi, rằng sẽ một đời một kiếp một đôi với ta.
Khi ấy, ta ngây ngô tin tưởng, ngỡ rằng đã tìm được bến bờ và hạnh phúc cả đời. Chẳng ngờ, chỉ mới ba tháng ngắn ngủi, lời hứa đã hóa thành trò cười.
Thôi vậy…
4
Các thân quý và trọng thần trong triều, khi nghe tin Tần Chinh có ý định tuyển tú, ai nấy đều lập tức phấn chấn hẳn lên.
Các đại thần đều nỗ lực mang tranh vẽ các nữ nhi trong nhà đến trước mặt thiên tử, hy vọng có thể lọt vào mắt xanh của người, thêm phúc thêm lộc cho con đường làm quan và gia tộc hưng thịnh.
Thế nhưng tuyển chọn qua từng vòng, Tần Chinh chỉ giữ lại một nữ tử. Đó chính là độc nữ của Định Viễn hầu, Nhan Minh Thư.
Nàng quả đúng như tên gọi, sinh ra với dung mạo mỹ miều, nhan sắc tuyệt đỉnh kinh thành.
Tần Chinh vô cùng sủng ái nàng. Vừa vào cung liền phong làm Quý phi, lại cho ở trong cung Chiêu Dương xa hoa nhất.
Ta biết Nhan Minh Thư.
Khi Tần Chinh còn là thân vương, Nhan Minh Thư đã luôn quấn quít bên hắn, không ít lần còn thể hiện sự thù địch với ta.
Tính tình Tần Chinh lạnh nhạt khiến không ít tiểu thư nhà quyền quý e dè, nhưng hắn lại đối với Nhan Minh Thư vô cùng tinh tế và dịu dàng.
Ta từng vì chuyện này mà giận dỗi, làm mình làm mẩy với hắn, khiến Tần Chinh phải liên tục cam đoan với ta rằng sẽ giữ khoảng cách với Nhan Minh Thư. Hắn còn nói bản thân chỉ coi nàng như muội muội.
Nhưng giờ đây nhìn lại, người mà Tần Chinh gọi là “người yêu thương” đêm đó, hẳn là Nhan Minh Thư.
Lúc ấy, hắn ắt hẳn là căm ghét ta lắm. Ghét một nữ tử nhà buôn ngu ngốc vô vị như ta lại trở thành rào cản trong mối tình của họ.
Giờ đây hắn không cần giả dối với ta, tất nhiên sẽ muốn ở bên cạnh người mà hắn yêu thương.
Ai ai cũng nói rằng sau này Nhan Minh Thư chắc chắn sẽ trở thành hoàng hậu của Tần Chinh.
Ta cũng đang đợi chiếu chỉ phế hậu của Tần Chinh. Một hoàng hậu không có gia thế lại không có con nối dõi, muốn phế truất quả thực dễ như trở bàn tay.
Nhưng chiếu chỉ phế hậu ấy mãi vẫn chưa truyền đến cung Vị Ương.
Ta không hiểu đây rốt cuộc là vì lẽ gì, nhưng cũng không dám vọng tưởng rằng Tần Chinh còn lưu lại chút tình cảm nào với ta.
Dù sao đi nữa, ánh mắt chán ghét và quyết tuyệt của hắn trong ngày đại hôn là thật. Sự sủng ái vô vàn đối với Nhan Minh Thư bây giờ cũng là thật.
5
Lại qua vài ngày, Tần Chinh cuối cùng cũng đồng ý gặp ta một lần.
Chỉ có điều, khi ta đến, bên cạnh hắn đã có một mỹ nhân.
Đó là Nhan Minh Thư.
Ba năm không gặp, nàng vẫn xinh đẹp như xưa. Một thân y phục đỏ rực rỡ càng tôn lên làn da trắng ngần của nàng, ánh mắt chớp động mang theo muôn vẻ kiều diễm.
Ta không có điểm nào so được với nàng.
Trái tim chợt thắt lại một cách vô thức, nhưng chỉ có thể cúi đầu giả vờ bình tĩnh.
Thế nhưng Tần Chinh lại bất ngờ nổi giận. Hắn đánh mạnh đĩa bánh đào ta vừa dâng lên khiến nó rơi xuống đất.
Ta bị cơn giận dữ của Tần Chinh làm cho sững sờ, không hiểu rốt cuộc đĩa bánh đào này có lỗi gì, hay là ta đã làm sai điều gì.
Đây là món bánh đào mà ta thường làm cho hắn ăn trước đây.
Hắn từng rất thích món này, lúc nào cũng chạy đến bên ta, nũng nịu van nài ta làm bánh đào cho hắn ăn, còn nói đây là món ngon nhất mà hắn từng nếm qua. Khi đó, ta sẽ mỉm cười hỏi:
“Ngon hơn cả trong cung làm sao?”
Khi đó, Tần Chinh sẽ trân trọng trả lời: “Ngon hơn cả trong cung làm.”
Nhưng giờ đây, Tần Chinh không chỉ ném đĩa bánh đào xuống đất, mà còn nghiến răng nói với ta:
“Trẫm hôm đó nói vẫn chưa đủ rõ ràng sao?”
“Trẫm chán ghét mọi thứ liên quan đến ngươi, bao gồm cả bánh đào ngươi làm.”
“Ngươi không thực sự nghĩ rằng trẫm thích thứ này chứ? Nếu không phải hệ thống yêu cầu, trẫm làm sao có thể nuốt trôi thứ thức ăn thô tục này!”
“Thẩm Khê Đường, đừng giở trò tâm cơ trước mặt trẫm để tìm chút cảm giác tồn tại. Vô ích thôi. Dù có ra sao, trẫm cũng sẽ không bao giờ nhìn ngươi thêm một cái.”
Ta không ngờ rằng Tần Chinh lại căm ghét ta và xem thường ta đến vậy, khi đó ta làm bánh đào cho hắn chỉ vì nghĩ rằng hắn thích ăn mà thôi.