Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THOÁT KHỎI CHỐN TƯỜNG CUNG Chương 4 THOÁT KHỎI CHỐN TƯỜNG CUNG

Chương 4 THOÁT KHỎI CHỐN TƯỜNG CUNG

2:22 sáng – 05/11/2024

15

Ba năm sau khi gả vào phủ Thái Tử, sức khỏe của Hoàng Thượng bắt đầu suy yếu từng ngày.

Nguyên Hạo càng lúc càng bận rộn. Cộng thêm chuyện của tiểu hoàng tử nên hắn cũng lạnh nhạt với Tạ Dung đi vài phần. Cuối cùng, nàng ta cũng phải tự gánh lấy hậu quả của mình.

Dưới sự thúc đẩy của ta, Nguyên Hạo sớm đã tiêu tán phần lớn sự thiên vị dành cho Tạ Dung. Thứ mà nàng ta nghĩ là tình yêu chân thật, thật ra chỉ là chút hứng thú nhất thời của Nguyên Hạo mà thôi.

Người hoàng gia vốn vô tình, làm sao có thể độc sủng một người mãi được. Mất đi địa vị, Tạ Dung chẳng còn muốn ra ngoài nữa. Còn việc quản lý trong phủ đã có Bùi Tình và Tống Hi hỗ trợ, ta lại càng rảnh rỗi.

Khi cảm thấy nhàm chán, ta bèn mặc nam trang, đội mũ sa, trèo tường ra ngoài. Rảo bước một lúc, ta đi đến một con ngõ bên đường phố. Nơi đó có một quán bánh canh hoành thánh đã mở nhiều năm.

Có một người rất thích món này.

Có lẽ là do vận may, khi ta ăn được nửa chén thì có người ngồi xuống và gọi tiểu nhị.

“Một bát hoành thánh gà.”

Ta ngẩng đầu nhìn người đó — là Nguyên Hành.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của ta, chàng nhìn lại ta. Ánh mắt chạm nhau, ta vội vàng cúi đầu. Ngược lại, chàng mở lời trước.

“Là người trong phủ của Tam Đệ sao?”

Ta do dự một chút rồi gật đầu, y phục trong phủ đều có dấu hiệu nhận biết, chẳng trách chàng lại nhận ra.

“Nô tỳ là người hầu bên cạnh Thái Tử Phi, chủ nhân cho phép chúng nô tỳ ra ngoài dạo chơi.”

Chàng khẽ gật đầu, sau đó bắt đầu nói chuyện về những câu chuyện du hành, văn hóa. Đều là những điều mà trước đây ta và chàng đã từng bàn luận, nên chúng ta càng nói càng hợp ý. Khi chia tay, chàng thậm chí có chút luyến tiếc, còn hẹn ngày gặp lại lần sau.

Vì rảnh rỗi, ta thường nữ giả nam trang để cùng Nguyên Hành du ngoạn thuyền và trò chuyện. Cho đến một ngày, chàng đến phủ Thái Tử đòi người, nói rằng có một hạ nhân rất hợp ý với chàng, hy vọng ta có thể nhường người đó cho chàng.

Ta vội vàng từ chối:

 “Nàng ấy đã rời đi mấy ngày trước rồi, về quê nhà Giang Nam.”

Nguyên Hạo vốn không bận tâm chuyện hậu viện trong phủ nên cũng không nghi ngờ gì.

Nhìn bóng dáng Nguyên Hành rời đi, ta đứng trong viện nắm chặt tay.

Kiếp này không thể trọn vẹn, nhưng ta cũng cảm tạ trời cao đã cho ta khoảng thời gian ngắn ngủi này để vui vẻ bên chàng, nhiêu đấy đã đủ để ta an ủi cả một đời.

Ta quay người quay đi, nhưng chưa bước qua ngưỡng cửa thì đã bị Nguyên Hạo gọi lại.

“Theo Cô vào cung, phụ hoàng sắp không qua khỏi.”

16

Chuông tang trong cung vang lên, cả nước bắt đầu tổ chức quốc tang.

Sau khi Hoàng Thượng băng hà, Hoàng Hậu cũng tự vẫn theo ngài. Là Thái Tử Phi, ta dẫn người trong cung túc trực bên linh cữu. Đợi đến khi hai người được hạ táng vào hoàng lăng, ta mới trở về phủ Thái Tử.

Đêm ấy, ta đã có một giấc mơ dài đằng đẵng. Trong mơ, ta đang ở linh đường của A Tỷ, khắp nơi đều là lửa, ngọn lửa hung tợn thiêu rụi mọi thứ.

Khi ta sắp nghẹt thở, A Tỷ vốn đã qua đời kia lại chật vật bò ra từ trong quan tài, nàng hoảng hốt lao về phía ta.

“A Nguyệt… A Nguyệt…”

Ta thấy một người phụ nữ ung dung quý phái ôm lấy ta, vừa khóc vừa gọi người cứu giúp.

“Có ai không, cứu người với.”

Tiếng nàng kêu gọi dần nhỏ lại, bị khói làm cho ho sặc sụa, cuối cùng, nàng yếu ớt ngã quỵ xuống đất, thều thào nói mọi chuyện cho ta nghe.

“Sao ta lại quên mất là chính ta đã cho người đuổi hết mọi người đi, khi đó ta mới có thể giả chết để trốn thoát khỏi đây.”

“Âm mưu đó ta đã tính toán quá lâu rồi, nhưng ta thế mà lại quên mất, làm sao A Nguyệt có thể rời khỏi đây được, muội muội ngoan của ta nhất định sẽ luôn ở bên ta.”

“A Nguyệt, A Tỷ xin lỗi muội, là A Tỷ đã hại muội, A Tỷ sẽ cùng muội đi hết con đường này.”

Ngọn lửa càng lúc càng lớn. Bên ngoài có tiếng người tới dập lửa, nhưng đã quá muộn.

A Tỷ ôm chặt lấy ta nằm trên mặt đất, miệng khe khẽ ngâm khúc đồng dao mà mẹ từng ru chúng ta ngủ khi còn nhỏ. Giọng nàng nhỏ dần, ta nhìn A Tỷ vẫn ôm chặt ta cho đến khi ngọn lửa thiêu rụi chúng ta cùng nhau.

17

Khi ta giật mình tỉnh giấc từ cơn mơ, trời vẫn chưa sáng. Ta thắp sáng ngọn nến trên bàn, rồi ngồi lại trên giường.

Tất cả mọi chuyện như một chuỗi liên kết chặt chẽ với nhau.

Sự hững hờ của A Tỷ khi tiếp nhận thánh chỉ; sự không đành lòng của nàng vào ngày ta thành thân; những mưu kế của nàng lúc bày mưu đối phó Tạ Dung…

Thì ra, A Tỷ đều biết mọi thứ…

Cho đến khi trời hửng sáng, ta mới hoàn hồn.

“Chuẩn bị xe ngựa, đến phủ Thừa tướng.”

18

Khu vườn nơi ta và A Tỷ từng vui đùa vẫn ngát hương hoa như xưa. A Tỷ đã giữ cho nơi này luôn gọn gàng sạch sẽ. Nàng cầm một cái xẻng nhỏ tới, đi đến gốc cây, đào lên một hũ rượu. Mở nắp ra, A Tỷ cúi xuống hít một hơi.

“Thơm quá.”

Ta ngồi im lặng bên chiếc bàn tròn, không nói gì. Đợi đến khi A Tỷ tới rót cho ta một chén rượu, ta ngửa đầu uống cạn rồi mới có đủ dũng khí để hỏi.

“A Tỷ, kiếp trước tỷ chưa chết đúng không?”

Vị A Tỷ dịu dàng của ta ngay khi nghe xong câu hỏi liền rơi lệ.

“A Nguyệt, ta không có ý muốn làm tổn thương muội.”

“Ta quá khao khát rời khỏi nơi đó mà quên mất rằng A Nguyệt khi biết chuyện này sẽ đau lòng đến nhường nào.”

“Nhưng ta không dám để ai biết, sợ rằng mọi công sức thời gian qua sẽ đổ sông đổ bể, ta sẽ không thể thoát ra được.”

“Đến lần này, thật xin lỗi, A Tỷ đã quá ích kỷ.”

“Ta…”

Giọng nàng vội vã bị ta ngắt lời:

 “A Tỷ, muội không trách tỷ. Muội chỉ muốn hỏi, bước tiếp theo của tỷ là gì. Chắc chắn tỷ đã có sự chuẩn bị cho ta, đúng không?”

“Một nơi nguy hiểm như thế, tỷ nhất định không nỡ để ta phải rơi vào đó.”

Những ngón tay trắng muốt chạm nhẹ lên trán ta:

 “Giờ muội muội của ta đã khôn ngoan hơn rồi,  cuối cùng cũng không qua mắt được muội.”

A Tỷ lấy từ túi thơm bên người ra một viên thuốc.

“Muội cất đi. Ở phủ Thái Tử, chắc chắn muội không thể trốn thoát được, người co thể dùng quá ít, bên đó đều là thân tín của Thái Tử, ta cũng không thể lo liệu được.”

“Nhưng trong cung ta đã sắp xếp xong cả rồi. Ta đã bàn bạc với Thái phó và Tống Hi, sau khi muội rời cung, phủ Thừa tướng và phủ Thượng thư sẽ dâng tấu xin lập Tống Hi làm Hoàng Hậu.”

“Trước đó, muội phải giả vờ dùng thuốc giả chết khi có vụ cháy xảy ra, sẽ có người tiếp ứng để đưa muội ra ngoài.”

Vừa nói, A Tỷ vừa nhúng chút rượu vẽ một bản đồ đơn giản lên bàn. Ta ghi nhớ kỹ lưỡng, đợi đến khi mặt trời lên cao mới từ biệt A Tỷ.

“A Tỷ, cảm ơn tỷ vì đã lo liệu cho ta nhiều như vậy.”

A Tỷ xoa đầu ta.

“A Nguyệt ngốc, là A Tỷ cảm thấy áy náy với muội. Hơn nữa, từ rất lâu trước đây, ta đã hứa sẽ luôn bảo vệ muội.”

Ta chợt đỏ hoe mắt, lời hứa thuở nhỏ lại được tỷ ấy giữ gìn suốt bao năm qua. Rõ ràng ta và A Tỷ là song sinh, chỉ là A Tỷ đến thế giới này trước ta sớm một chút mà đã phải gánh vác trách nhiệm trưởng tỷ.

Ta luôn nghĩ kiếp này ta đã cứu được A Tỷ, nhưng không ngờ rằng sự tự do mà ta khao khát cuối cùng vẫn là A Tỷ trao cho.

19

Trước khi chuẩn bị cho lễ đăng cơ, mọi người trong phủ Thái Tử lần lượt chuyển vào cung.

Điều khiến ta không ngờ là khi phong vị trí cho phi tần, Nguyên Hạo chỉ phong cho Tạ Dung danh hiệu Chiêu Nghi dù trước đây nàng ta đã được gả vào với vị trí trắc phi. Bùi Tình đã hạ sinh hoàng tử, Tống Hi là con gái của Thái phó nên tự nhiên được phong làm phi. Ta, trước là Thái Tử Phi, nên nay dĩ nhiên được phong làm Hoàng Hậu.

Ngày chuyển vào Côn Ninh cung, ta cho lui hết những hạ nhân bên cạnh.

“Chỉ giữ lại một a hoàn là đủ rồi.”

Nguyên Hạo vốn không quan tâm đến chuyện của ta. Thậm chí trước đó, ta muốn trao ấn phượng lại cho Tống Phi, hắn cũng ngầm đồng ý.

Sau khi mọi việc đã ổn định, Tống Hi và Bùi Tình cùng đến Côn Ninh Cung thăm ta. Lúc này, Tống Hi cũng đã có thai, Bùi Tình nhìn nàng với ánh mắt ngưỡng mộ khiến Tống Hi bật cười.

“Đợi bản cung sinh xong, không quản được cả hai, đến lúc đó muội tự giác đưa A Hành đi nhé.”

Trong mắt Bùi Tình không giấu nổi niềm vui;

 “Tạ ơn tỷ tỷ.”

Ta nhìn hai người nói chuyện vui vẻ như vậy cũng nở nụ cười, không nhịn được lại dặn dò thêm vài câu.

“Về sau sẽ có nhiều tân muội muội vào cung, hai người nhất định phải luôn giúp đỡ lẫn nhau.”

Tống Hi hiểu ý của ta, liền đáp “Vâng”. Bùi Tình sáp lại làm nũng:

 “Nương nương, chẳng phải đã có người bảo vệ chúng ta sao?”

Ta không trả lời, ánh mắt chạm vào Tống Hi rồi lại dời đi, trong lòng không kìm được niềm mong đợi…

Sắp đến lúc rồi.