Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại ÁC NỮ TÁI SINH Chương 5 ÁC NỮ TÁI SINH

Chương 5 ÁC NỮ TÁI SINH

9:28 chiều – 04/11/2024

Ta không còn sức né tránh, nhắm mắt chờ bị ném trúng, nhưng thay vào đó là một tiếng động mạnh, có người đã đỡ thay ta.

Ta mở mắt ra, thân hình cao lớn của Tô Thanh Trác chắn trước mặt ta.

Trên nền đất là mảnh vụn của đồ trang trí vỡ nát.

“Triệu Hồng, nếu ngươi thấy sống vậy là đủ, trẫm có thể giúp ngươi mãn nguyện.”

Giọng nói lạnh lẽo, mang theo uy nghi, khiến phụ thân rụt người lại. Ông rõ ràng hiểu sức mạnh và sự uy quyền không thể nghi ngờ của một hoàng đế.

“Tô tướng quân… Hoàng thượng, nể tình lão phu chưa từng làm khó ngươi, xin ngươi tha cho ta một mạng. Ta vẫn có thể cung cấp thông tin về đám phản nghịch kia cho hoàng thượng, giúp hoàng thượng bớt lo lắng… Chỉ là ta có một điều kiện…”

Đôi mắt Tô Thanh Trác sáng lên. Dù phụ thân đã bị lật đổ, nhưng khắp nơi vẫn còn những kẻ mang danh phục quốc, lợi dụng tình thế để thực hiện mưu đồ riêng. Đây chính là điều khiến Tô Thanh Trác đau đầu nhất.

Kiếp trước, hắn phải mất hai năm mới dần dần dẹp yên: “Điều kiện gì?”

Phụ thân cười điên cuồng: “Giết Triệu Linh!”

20

Ta không kìm được mà bật cười, càng cười nước mắt càng chảy ra.

Kiếp trước Thẩm Yến và Tô Thanh Trác muốn ta chết, kiếp này phụ thân và tộc nhân muốn ta chết.

Đối với họ, ta quả thật đáng chết.

“Chuyện đó tuyệt đối không thể!”

Điều khiến ta ngạc nhiên là, Tô Thanh Trác đã từ chối.

“Triệu Linh…”

Phụ thân bị giám sát chặt chẽ, hắn tiến đến bên ta, định lau nước mắt cho ta.

Trong mắt hắn, ta lại nhìn thấy sự thương xót?

Xem ra ta thực sự đã đến ngày tận số, vì Thẩm Yến hẳn đã nói cho hắn biết mọi chuyện về ta ở kiếp trước.

Ta là một kẻ xấu xa như thế, làm sao có thể cần đến sự thương hại?

Ta để mặc hắn lau nước mắt: “Tuyết rơi rồi, ta muốn đi ngắm tuyết…”

“Ừm.”

Tô Thanh Trác dìu ta, đi trên con đường dài trong hoàng cung.

Tuyết lớn rơi trắng xóa, chẳng mấy chốc trời đất hòa làm một.

“Bệ hạ cứ bận việc đi, dân nữ muốn ở một mình.”

Ta đẩy Tô Thanh Trác, chậm rãi bước tiếp, một lúc sau từ phía sau mới truyền đến một tiếng nói nén chặt: “Được.”

Ta khẽ cười, cảnh trước mắt càng lúc càng mờ đi. Tuyết rơi dày thật đấy.

Bước chân hơi chao đảo, ta cúi đầu nhìn, không biết từ lúc nào, vết thương trên bụng lại bắt đầu chảy máu, làm ướt đẫm y phục và giày tất, để lại từng dấu chân đỏ thẫm trên nền tuyết trắng.

Đây là màu duy nhất trong khung cảnh mênh mang này.

Nhưng ta không thấy đau, cũng chẳng thấy lạnh, vì ta biết phía trước có người đang đợi mình.

Ta không kìm được, khẽ gọi thành tiếng: “Mẫu hậu…”

Bà quay đầu lại, mỉm cười dịu dàng với ta: “Linh Nhi.”

Hóa ra ta không phải chẳng có gì cả.

21

Năm Cảnh Vinh thứ hai mươi, tân đế lên ngôi, đổi quốc hiệu thành Hằng.

Mùa đông năm Hằng Khải nguyên niên, công chúa Triệu Linh của triều trước bệnh mất.

Tân đế chăm lo triều chính, dẹp yên phản nghịch, bách tính an cư lạc nghiệp, từ đó mở ra kỷ nguyên bốn trăm năm thịnh trị của Hằng quốc.

End