Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hiện đại BỎ LẠI QUÁ KHỨ Chương 4 BỎ LẠI QUÁ KHỨ

Chương 4 BỎ LẠI QUÁ KHỨ

2:20 chiều – 04/11/2024

12

Anh ném tôi xuống giường, áp sát người tôi, đưa đầu lưỡi xâm nhập, cắn đôi môi tôi đến khi sưng đỏ mới chịu dừng lại.

Anh hỏi tôi, người đang bị cơn say rượu làm mờ mịt hết lý trí và đầu óc:

 “Đau không, Hứa Khanh Khanh? Hôm nay chỉ là một chút lợi tức tôi đòi từ em thôi. Hứa Khanh Khanh, tôi từng yêu em thế nào thì bây giờ tôi hận em bấy nhiêu.”

“Vậy nên anh chỉ lấy họ làm cớ, chứ không hề định cho tôi gặp lại họ sao?”

Anh cười nhạo sự ngây thơ của tôi, giọng điệu khinh bỉ pha lẫn mỉa mai:

 “Đương nhiên rồi. Rốt cuộc thì nợ giữa chúng ta vẫn chưa tính xong mà.”

Tôi ngồi dậy, cười, mượn cơn say mà trút hết mọi cảm xúc dồn nén:

 “Giang Cận Tín, tình cảm đều là hai bên tự nguyện. Ngày đó anh ốm nặng, tôi đã không quản ngày đêm chăm sóc anh suốt hai tháng trời, cho đến khi anh tỉnh lại, tôi cũng đã làm tròn trách nhiệm của một người bạn gái. Còn lựa chọn sau đó là quyền của tôi. Như vậy vẫn chưa đủ sao? Anh muốn tôi nằm cùng giường bệnh với anh, hay phải chết đi thì anh mới hết hận?”

“Em đã chăm sóc tôi suốt hai tháng? Đến tận khi tôi tỉnh lại sao?”

Anh ta sững sờ đến độ lắp bắp, như không thể tin nổi những gì tôi nói:

 “Nhưng…nhưng bọn họ đều nói, khi tôi gặp nạn và nhà họ Hứa gặp chuyện, em vì tiền mà theo Tống Dịch Lễ ra nước ngoài.”

Tôi cười nhạt, đôi môi bị cắn trở nên đau đớn :

 “Tôi đã nói rồi, anh vừa mù vừa là đồ cặn bã.”

Nói xong, tôi thấy đầu óc mình trở nên quay cuồng và lại một lần nữa, tôi ngất lịm đi.

Sau hôm đó, Giang Cận Tín không bắt tôi đến công ty của anh làm nữa. Anh cũng không còn hành hạ, đe dọa tôi như trước. Anh và Tô Cẩm cũng cắt đứt liên lạc, nhưng tôi không biết lý do.

Hôm ấy, tôi đi cùng anh đến tham gia một buổi tiệc rượu, trên đường về, anh hỏi tôi: 

“Khanh Khanh, bác sĩ nói em có tiền sử trầm cảm nặng.”

Tôi khẽ sững người, nhưng rồi lại bình tĩnh đáp: 

“Không quan trọng nữa, giờ tôi đã khỏi rồi.”

Cả chặng đường yên ắng, không khí trong xe căng thẳng đến nặng nề.

13

Chiếc Maybach dừng trước cửa biệt thự, Giang Cận Tín không có ý định mở cửa xe. Tôi vừa định mở cửa thì tay bị anh giữ lại, màn đêm lùa vào từ cửa sổ, như đè nặng lên trái tim Giang Cận Tín, khiến anh không thể thở nổi.

Tôi không biết anh định làm gì, muốn nói gì, tôi chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, mỗi lần tham gia tiệc cùng anh, tôi đều kiệt sức.

“Tôi mệt rồi, tôi muốn ngủ.”

Anh nhẹ nhàng buông tay tôi ra, động tác dè dặt cẩn thận từng chút một.

Tôi mở cửa xe, biến mất vào màn đêm.

Anh hâm nóng một ly sữa và đặt nó trên đầu giường: “Những ngày đó, em có đau không?”

“Không đau, vì tôi có Tống Dịch Lễ.”

Câu trả lời của tôi khiến vẻ dịu dàng mong manh của Giang Cận Tín lập tức sụp đổ:

 “Tống Dịch Lễ, Tống Dịch Lễ, rốt cuộc anh ta có gì tốt?”

“Anh ấy giúp tôi trả nợ, chăm sóc em trai tôi, đưa tôi đi nhiều nơi vui vẻ. Anh ấy ở bên tôi mỗi ngày, nấu cơm, kể chuyện cho tôi nghe vào buổi tối…”

Nói về Tống Dịch Lễ, ánh mắt tôi sáng lên lấp lánh như có ngàn vì sao.

“Khanh Khanh, anh cũng có thể làm được. Tất cả những điều đó sau này để anh làm cho em, được không? Anh thực sự yêu em quá nhiều, đến nỗi không thể chấp nhận việc em không còn yêu anh…”

“Nếu anh biết tôi không còn yêu anh nữa, thì hãy để tôi đi đi. Tình yêu của anh, tôi không thể nhận, cũng nhận không nổi.”

“Hứa Khanh Khanh, là em đã khơi mào trước.Nhưng cũng chính em là người bỏ anh.”

Anh bắt đầu khóc trong sự bất lực, liên tục chất vấn tôi.

“Giang Cận Tín, anh biết đấy, tôi có bệnh, không chừng một ngày nào đó sẽ tái phát. Vì vậy, không có Tống Dịch Lễ, tôi không thể sống nổi.”

Anh không còn níu kéo nữa, tôi cũng không hiểu tại sao con người anh lại mâu thuẫn đến thế.

Sáng hôm sau, khi thức dậy mở cửa phòng, tôi thấy anh ngồi dựa vào tường ngay trước cửa phòng ngủ của tôi, khóe miệng đã mọc chút râu, chân phải duỗi thẳng, chân trái co lên, cứ duy trì tư thế đó mà ngồi bệt xuống sàn.

Khi tôi tiến lên để đóng cửa phòng ngủ thì Giang Cận Tín đột nhiên đứng lên, nắm lấy tay áo len cashmere của tôi. Dường như đã suy nghĩ rất lâu, anh khẽ khàng lên tiếng, giọng đã khàn đục nhưng vẫn cố nói từng chữ:

 “Tại sao?”

Tôi bật cười mỉa mai, người đàn ông này ngày nào cũng như phát điên vậy. Tôi không muốn nghe anh ta phát điên cái gì nữa, tiếp tục cố gắng đóng cửa phòng lại.

Anh chỉ khẽ siết nhẹ, ngăn lại hành động của tôi: 

“Tại sao không nói cho anh biết?”

14

Ngón tay trỏ của tôi co lại, run rẩy khẽ khàng.

Anh đã biết hết rồi à? Nhưng mà biết hết rồi thì có ích gì chứ?

Im lặng một lúc, anh lại lên tiếng: 

“Tại sao em không tìm anh, nói cho anh sự thật?”

“Người đã mang bệnh thì làm gì còn nhớ đến việc liên lạc với những người xưa cũ.”

Hơi thở của anh run rẩy, không giấu nổi cảm xúc nữa khiến giọng nói nghẹn ngào:

 “Xin lỗi em.”

“Xin lỗi thì có ích gì? Tôi đã cố gắng thoát ra khỏi vực thẳm, nhưng vì anh, suýt nữa tôi lại rơi vào đó.”

Trong sự đồng hành của Tống Dịch Lễ, và trong tình yêu thương cùng trách nhiệm với em trai, tôi đã thoát ra khỏi vực thẳm đó từ lâu rồi.

Tôi không muốn nói thêm điều gì với anh nữa, quay người định rời đi thì người phía sau khẽ kéo tay áo tôi, thân hình trượt xuống, quỳ trước mặt tôi:

 “Anh sai rồi, Khanh Khanh.”

Anh ngẩng đầu nhìn tôi, giọng khản đặc, dáng vẻ hạ thấp đến tận đáy lòng: 

“Em có thể tha thứ cho anh không? Anh thề, từ nay dù em nói hay làm gì, anh cũng sẽ thuận theo em.”

Ánh mắt tôi lóe sáng, nhìn anh chăm chú: 

“Tôi muốn anh để tôi ra đi, và buông tha cho em trai tôi.”

Dường như anh thở không nổi, khổ sở đáp: 

“Để em đi, để em kết hôn với Tống Dịch Lễ sao?”

“Ừ.”

Anh buông tay tôi ra, tuyệt vọng quỳ bên mép cửa. Ánh trăng tĩnh lặng chiếu qua cửa sổ, phủ lên hình dáng của anh một vẻ cô đơn lạnh lẽo. Không biết bao lâu sau, anh đã rời đi, không ở lại căn biệt thự này nữa.

Có những người đàn ông, mỗi khi hối hận vì sai lầm mình gây ra thì sẽ cầu xin, thậm chí còn quỳ gối, thêm nhiều lần thề thốt. Họ thích thề, nhưng sự thật chứng minh, những lời thề ấy chẳng khác nào tiếng chó sủa.

15

Sáng hôm sau, giọng của Giang Cận Tín khàn đặc, bộ vest trên người anh mất đi vẻ bóng bẩy, dường như anh đã thức trắng cả đêm.

Anh nhìn tôi, trong mắt thoáng hiện lên sự hối hận:

“Tống Dịch Lễ đang đợi em dưới lầu.”

Lúc này tôi mặc áo len cashmere, để lộ xương quai xanh mỏng manh khiến tôi trông có vẻ lười biếng. Nhưng vừa nghe Giang Cận Tín nói vậy, tôi quên cả khoác áo ngoài, vội vàng chạy xuống dưới.

Trong bộ áo khoác xám và vest chỉnh tề, Tống Dịch Lễ dưới ánh mặt trời toát lên vẻ tràn đầy sức sống.

Tôi vẫy tay gọi tên anh: 

“Tống Dịch Lễ!”

Anh mở rộng vòng tay của mình ra chờ đợi tôi nhào vào, tôi kích động đến mức suýt chút nữa làm anh ngã. Anh cởi áo khoác khoác lên người tôi, kéo lại cẩn thận rồi âu yếm bảo:

 “Chậm thôi, Khanh Khanh.”

Tôi ôm chặt lấy anh không rời. Anh đưa tay xoa xoa tóc tôi, còn nhẹ nhàng trách móc tôi vì không mặc áo khoác cho tử tế, rồi áp trán mình vào trán tôi, cảm nhận nhiệt độ của tôi.

“Ở nhà đã nấu cháo cho em rồi, đi thu dọn đồ, chúng ta về nhà thôi.”

“Không cần dọn, mình đi luôn đi.”

“Vậy thì lấy điện thoại.”

“Điện thoại cũng không cần, em  nhớ số của anh là được.”

Thế là tôi cứ vậy mà đi theo Tống Dịch Lễ, chẳng để ý đến gương mặt giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống của Giang Cận Tín ở bên cạnh.

Hóa ra Giang Cận Tín đã dùng chuyện hợp tác để uy hiếp bố của Tống Dịch Lễ.

Bố anh đã nhốt anh ở nhà, thuê một đội vệ sĩ canh gác, không cho anh dùng điện thoại, cho đến tối qua mới đồng ý thả anh ra. Em trai tôi đang ở trong bệnh viện tư nhân của Giang Cận Tín, được chăm sóc rất tốt, chỉ là không ai được phép đến thăm.

Bát cháo tôm quen thuộc làm tôi ăn ngon lành, ăn liền hai bát.

Khi Tống Dịch Lễ đang rửa bát, tôi vòng tay ôm lấy eo anh từ phía sau, chẳng nỡ rời xa dù chỉ một chút. Sau đó, anh dùng hai tay nâng khuôn mặt tôi, trong lòng bàn tay anh, tôi cảm nhận rõ những vết sẹo lồi lõm, có chút đau lòng.

Tôi đặt bàn tay anh trong lòng mình, nhẹ nhàng vuốt ve. Nước mắt tôi rơi xuống những vết sẹo ấy:

 “Còn đau không?”

Anh dịu dàng lau nước mắt cho tôi, nói đầy thương yêu: 

“Không đau bằng khi thấy Khanh Khanh khóc.”

Anh lúc nào cũng như thế, dùng nụ cười che giấu nỗi đau của mình.