Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THÚ CƯNG Chương 6 THÚ CƯNG

Chương 6 THÚ CƯNG

10:32 sáng – 04/11/2024

18

【Cuối cùng đồ đệ ngoan cũng nhận ra rồi.】

【Giờ thì không cần cố gắng che giấu khẩu khí nữa, mà này, ai là người đề xuất giả thần giả quỷ từ đầu thế?】

【Là ta đấy, làm sao?】

【Không, chỉ là… quá thú vị thôi!】

【Hahahaha…】

【Sao mọi người lại cười vui vậy, có vẻ ta đến trễ rồi, phải tua lại để xem lý do.】

Cả đám Thiên Lang tinh nhân trong đầu ta mở tiệc.

Tiếng ồn ào khiến ta chẳng nghe rõ Lục Tuấn đang nói gì.

Thôi, cũng chẳng muốn nghe, ta nhìn hắn bằng ánh mắt hờn dỗi, lần đầu tiên bất mãn đến mức trợn mắt lườm.

Bị đám người kia đùa giỡn như con khỉ, ta rất tức giận.

Nhưng chẳng làm gì được Tân Kỳ, nên đành bực bội trút giận lên Lục Tuấn.

Cũng may, Lục Tuấn lại thích vẻ ngang bướng của ta.

Hắn ôm chặt ta đang đầy tức tối, hân hoan cọ vào má ta.

Trong lúc vừa phải đối phó với hắn, ta hỏi “sư phụ” một câu kinh thiên động địa nhưng có khả năng đúng:

“Các ngươi… đều là cùng một người phải không?”

Bên kia im lặng một lúc, rồi lập tức phát ra những tiếng cười khúc khích.

Không mang ác ý, nhưng khiến người nghe không thoải mái chút nào.

Được rồi, ta chắc chắn rồi, họ thực sự là cùng một người.

Và là cùng một người, nhưng ở các thời điểm khác nhau.

19

Sau khi chấp nhận thực tại đầy huyền ảo, ta nhờ Lục Tuấn bế đến khu B của phòng sinh Mặt Trăng. Nhưng khi tới nơi, bụng của tinh linh nằm ở giường số 58 vẫn còn phẳng lì.

“Chúng ta có thể thúc đẩy thai nhi phát triển sớm.”

Lão già ta mua chuộc tiến tới, lấy ra thai nhi chưa thành hình từ bụng tinh linh.

Tinh linh với gương mặt ngây dại bị bứt móng tay út, sau đó bị đưa đi.

“Nhổ móng để làm gì?”

“Làm dấu, để tránh bị chọn làm ‘nôi sinh sản’ lần nữa.”

“… Cách sinh sản của tộc điểu thật kinh tởm.”

Dù nói vậy là nhằm chửi hắn, nhưng có vẻ hắn lại thấy dễ chịu. Có lẽ vì hắn cảm thấy thế này còn tốt hơn việc ta luôn tỏ ra xa cách, chỉ biết vâng lời mà gọi hắn là chủ nhân.

Lão già đặt thai nhi vào dung dịch dinh dưỡng, rồi cắm thêm vài ống dẫn vào đó.

“Chờ ba ngày.”

Ta thở phào nhẹ nhõm, bất chợt thấy mệt rã rời.

Vừa định nằm nghỉ ngay tại chỗ, thì đám Tân Kỳ lại bắt đầu chỉ huy:

【Tình lang của ngươi đang sắp phát điên lên rồi, ta đã chỉ cho y chỗ núp dưới gầm giường để đợi ngươi.】

【Nếu ngươi không về sớm, y sẽ thực sự tức giận đấy.】

Vì vậy, ta cố gắng nương vào người Lục Tuấn, trong tư thế không mấy thoải mái.

“A Tuấn, ta muốn ngủ.”

“Ngài có thể đưa ta về, và… cho ta một phòng riêng được không? Ngài từng nói ngài yêu ta mà.”

Trước điều này, hắn không thể chống lại được.

Như một chú chó lớn im lặng, hắn ngoan ngoãn cúi người bế ta lên, từng bước đi vững chãi, chỉ có điều nếu hắn không liên tục hôn ta thì càng tốt.

20

Dù là tướng quân, nhưng hắn vẫn là một tộc điểu, nên nếu so về tâm cơ thì không thể nào chơi lại loài người—một loài tiến hóa dựa trên dung lượng não.

Sau khi hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, ta mở mắt, hoàn toàn tỉnh táo, gõ ba lần vào tủ đầu giường.

Một hình người với thân trên của con người và đuôi cá dài gấp đôi cơ thể ta không thể chờ thêm mà chui ra từ gầm giường.

Như một chú chó phốc, y hít hà mùi trên người ta, thỉnh thoảng tiết ra chất nhầy để che giấu mùi của kẻ khác.

“Nàng để hắn bế nàng.”

“Hắn còn hôn nàng, nàng cũng không phản kháng.”

Giờ phút nào rồi mà còn ghen tuông, thật chẳng biết chuyện nào là ưu tiên.

“Trước tiên nói chuyện chính đã.”

Ta đẩy y ra—nhưng không đẩy nổi.

“Đối với ta, nàng mới là chuyện chính.”

Đuôi của y bò lên vai ta, khẽ móc vào tai.

Y siết lấy tay ta, lần đầu tiên tỏ ra mạnh mẽ đến vậy.

“Từ lúc nàng mua ta, ta đã xem nàng là chủ nhân, nhưng nàng không cần ta, nàng nói ta đáng thương và thả ta tự do.”

“Nhưng nàng có biết không, không có chủ thì giao nhân mới là kẻ đáng thương nhất.”

“Ta đã bơi rất lâu mới tìm được đường về nhà, rồi ta thu đuôi lại, trở thành cận vệ của nàng. Khi đó, nàng nhỏ xíu, đáng yêu chỉ vào ta và bảo, ‘Ca ca này đẹp trai quá, hãy làm phu quân của ta đi.’”

“Nhưng nàng vừa nói xong lại quên sạch, suốt ngày quấn lấy tên thái tử ngu ngốc ấy.” 

“Sau đó ta cố gắng để trở thành kỵ sĩ của nàng, vui mừng đến mức không kể xiết, nhưng nàng chỉ thấy như bị cầm tù, lúc nào cũng than phiền ta phiền phức.”

“Ta để tâm mọi cử chỉ của nàng, nàng lại cho rằng ta muốn vượt mặt nàng; ta theo nàng ra chiến trường, nàng cũng nghĩ là ta muốn lập công để làm tướng quân, trèo lên đầu nàng.”

“Ta mạo hiểm xuất hiện trong hình dạng thật để bảo vệ nàng, nàng lại cho rằng ta là gián điệp của tộc thú nhân…”

“Khó khăn lắm mới khiến nàng hiểu ra tình cảm của ta, nàng lại chỉ lợi dụng ta để truyền tin cho tộc của nàng.”

“Ta dành nửa đời mình để yêu nàng, vậy mà chỉ đến lúc ra đi mới nghe được một lời tử tế từ nàng.”

“Cớ gì mà nàng lại dễ dàng để hắn—kẻ đến sau—muốn gì được nấy?”

Văn Duệ… thật sự rất tủi thân.

Lần đầu tiên ta mới biết y  nghĩ vậy.

Nghĩ kỹ lại, có ai là địch thực sự lại bám theo đối phương như hình với bóng suốt mười mấy năm chứ.

Dường như… y đã yêu ta từ rất lâu rồi.

Lại thêm một mối quan hệ mà ta chẳng thể nắm quyền chủ động…

Nhưng lần này, ta không nói năng ác ý như với Lục Tuấn.

“Ta xin lỗi mà,” ta cúi đầu đầy vẻ hối lỗi, “trước đây ta cứ nghĩ là ngươi ghét ta.”

Ta nghiêng người về phía y, ngẩng đầu lên chạm nhẹ vào môi y như chuồn chuồn đạp nước.

“Thực ra ta cũng có chút thích ngươi.”

Mặt Văn Duệ lập tức đỏ bừng, tất cả vẻ mạnh mẽ giả tạo tan biến ngay trong khoảnh khắc.

“Giờ có thể nói chuyện chính được chưa?”

Y thoáng vẻ hụt hẫng.

“Vừa rồi ta đâu có đùa, ta nói thật mà.”

Y lại vui vẻ trở lại.

21

Văn Duệ nói rằng thái tử đã triển khai xong binh lực và đưa ra nhiều phương án đối phó với tộc điểu.

Toàn bộ dân thường đã được sơ tán vào các thành phố ngầm.

Y cũng kể rằng, trên đường trở về, y nghe nói rằng Liên bang đã nhận được sự giúp đỡ từ thần linh, có khả năng dự đoán mọi động thái của tộc điểu và thực hiện các đòn tấn công chính xác.

“Chắc là không thật đâu, chỉ là đồn để gây hoang mang cho tộc điểu thôi.”

“Không, đó là thật.”

Trước ánh mắt nghi ngờ của Văn Duệ, ta giải thích: “Vì hắn cảm thấy thú vị.”

Văn Duệ hỏi liệu có phải như vậy thì nhân tộc đã chắc chắn sẽ thắng không. Ta chỉ lộ vẻ lưỡng lự.

“Nhân tộc quả thực nắm chắc phần thắng, nhưng giờ ta không muốn chúng ta chiến thắng quá… dễ dàng như thế.”

“tộc điểu đối xử tàn nhẫn với con người, nhưng Liên bang cũng không phải không tàn nhẫn với con người.”

“Ngươi cũng thấy tình hình trên biên cương rồi… thật quá khủng khiếp…”

“Ta không muốn con người tự đào hố chôn mình. Những thứ có thể gây nguy hại cho an ninh của Liên bang cần phải bị loại bỏ!”

Văn Duệ nghiêm túc ngồi thẳng lưng: “Nàng muốn…”

“Mượn đao giết người? Hay là giết gà dọa khỉ? Gọi sao cũng được, nếu bọn họ đã tin vào thần linh và sợ tộc điểu, thì cứ để thần và tộc điểu cùng xử lý bọn đảng phái thối nát đó.”

Ta thì thầm gọi đám Tân Kỳ trong đầu: 【Sư phụ,  có thể giúp ta không?】

【Đương nhiên rồi, điều này có lẽ sẽ giúp ta thắng trong cuộc thi mô hình hóa—ôi lỡ miệng rồi.】

Cố tình lỡ miệng phải không…

【Haha, dọa ngươi thôi, không phải mô hình gì đâu, là thật đấy.】

【Ta thề câu này là nói thật.】

22

Vào ngày tiểu nữ hoàng trưởng thành, ta và Lục Tuấn cứ đi qua đi lại trước tử cung nhân tạo, chẳng khác nào cha nương hồi hộp chờ đứa con sắp chào đời.

Còn vì sao không có Văn Duệ ở đây?

Đương nhiên là vì ta vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Lục Tuấn.

Lục Tuấn chưa biết thân phận thực sự của Văn Duệ, ta sợ hắn sẽ ghen tỵ hoặc nghĩ rằng ta lừa dối hắn, từ đó không hợp tác với ta nữa.

Dù gì, lý do hắn chịu phối hợp phần lớn là do “yêu ta từ cái nhìn đầu tiên.”

Không phải đồng tộc, thì lòng dạ khó mà như nhau.

Trí tuệ của tổ tiên không thể nghi ngờ.

Chẳng bao lâu sau, tử cung nhân tạo bắt đầu co thắt mạnh mẽ, một cái đầu tròn trịa chủ động nhô ra từ cổ tử cung.

Đó là một bé tinh linh cái với đôi tai nhọn, khuôn mặt tinh xảo, trông tầm chừng như một đứa trẻ hai tuổi của nhân loại.

“Nương.”

Ta: ?!

Bé con nhìn ta với đôi mắt to tròn, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ, như thể sắp tràn ra.

“Nương, bế.”

Bản năng làm mẹ trong ta chợt thức tỉnh, một cách tự nhiên, ta nâng niu bé và ôm vào lòng.

Sau đó, cô bé tựa vào vai ta, chỉ vào Lục Tuấn đang đứng sau lưng: “Cha!”

Ta chưa kịp ngăn lại.