Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THÚ CƯNG Chương 3 THÚ CƯNG

Chương 3 THÚ CƯNG

10:29 sáng – 04/11/2024

“Nhưng giờ ta không còn là thái tử phi nữa, vì phạm một lỗi lớn, ta bị giáng xuống làm dân thường và bị đưa ra chiến trường làm vật hy sinh, rồi đến đây.”

“Lão phu sống lâu như thế, đầu óc cũng không đến nỗi tệ.”

“Vậy thì ta nói thẳng, oan có đầu, nợ có chủ, một số người có thể đã phụ bạc ngài, nhưng phần lớn dân chúng vô tội. Chiến tranh đã kéo dài quá lâu, nếu không chấm dứt…”

“Đừng có giảng đạo lý với ta!” Đột nhiên lão nổi giận, cầm cốc hóa chất ném thẳng vào ta.

Nhưng ngay khi chiếc cốc sắp va vào trán ta, mọi vật bỗng như dừng lại.

Một bóng người rực rỡ xuất hiện rồi nhanh chóng biến mất.

Ta chạm nhẹ vào chiếc cốc đang lơ lửng—nó rơi xuống đất vỡ tan.

Trong khoảnh khắc chiếc cốc vỡ nát, thời gian cũng khôi phục lại.

Lão già đang kích động, không nhận ra rằng chiếc cốc đáng lẽ phải va vào ta đã vỡ tan trên mặt đất, tiếp tục mắng chửi hoàng gia điên cuồng.

Cũng chỉ là những lời quen thuộc—quá xa hoa, quá vô cảm, bất lực, thiếu lòng nhân ái.

Những điều này ta đã nghe quá nhiều khi ở vùng biên giới.

Và đã thấm thía.

“Lão bá, xin hãy tin ta một lần, nếu nhân loại có thể vượt qua được, ta trở về và trở thành thái tử phi, ta sẽ thay đổi cục diện này.”

Trong lòng ta bất giác tin tưởng bóng người rực rỡ kia sẽ luôn bảo vệ ta, nên càng thêm tự tin, bước vài bước tiến về phía lão già, ánh mắt kiên định.

“Ngươi? Một cô nương còn chẳng cầm nổi cái bình nước thánh?”

Chuyện cũ ấy có thể bỏ qua được không…

Ta hít sâu một hơi, cố thuyết phục: “Ngài từng là gián điệp, chắc chắn phải có thần thông quảng đại, hẳn ngài cũng biết ta bị bắt ở vùng biên giới.”

“Nếu ta thật sự là tiểu thư vô dụng như ngài nói, tại sao không an phận ở hành tinh chủ mà lại dại dột đến biên giới?”

“Giáo dục ở hành tinh chủ luôn dạy rằng tộc điểu đàn áp loài người suốt hàng trăm năm, nhưng hành tinh chủ luôn hòa bình yên ổn, điều này khiến ta luôn hoài nghi, cho đến khi trở thành thái tử phi, ta càng nhận rõ trách nhiệm của mình.”

“Ta muốn tìm hiểu mọi thứ, nên đã đến một trong những hành tinh biên giới để tìm kiếm sự thật.”

“Như ngài thấy, ta đã tìm ra, và suýt chút nữa trở thành một trong những người bị vùi dập.”

“Lão bá, chúng ta gặp nhau là vì ta khác biệt với những quý tộc khác, vì ta muốn tìm kiếm sự thật, ta muốn thay đổi tất cả.”

Sắc mặt lão già có vẻ đã động lòng, ta tranh thủ tiếp tục nói.

Nhưng… ta nên nói gì tiếp đây?

Ta: 【Rốt cuộc các người đưa ta đến đây là muốn ta làm gì?】

【Ôi đúng rồi! Đệ tử chúng ta còn chưa biết.】

【Quên mất rồi, phải chờ nữ hoàng tộc điểu nói hết mọi chuyện trong lễ hội mới dẫn ngươi ra.】

【Nữ hoàng tộc điểu đương nhiệm có kế hoạch diệt chủng loài người, ngươi cần tiếp cận vài vị bác sĩ này, khiến họ trở thành tai mắt của mình, giúp nữ hoàng mới, vốn lẽ ra sẽ bị giết từ trong trứng, ra đời và dạy dỗ nữ hoàng mới trở thành một nữ hoàng yêu chuộng hòa bình.】

Diệt chủng?! Ta bỗng thấy tối sầm.

【Tỉnh lại đệ tử, không được ngất.】

Ta bị chích một dòng điện, lập tức tỉnh táo lại—

“Xin hãy cho ta cơ hội để thay mặt hoàng gia chuộc tội với dân chúng ở vùng biên giới, và hãy mở cho loài người một con đường sống. Suy cho cùng chỉ có hoàng gia là kẻ sai, dân thường không hề có lỗi.”

“Xin hãy để nữ hoàng mới ra đời, giúp đỡ loài người.”

Ông ấy có vẻ đã mủi lòng, hỏi lại ta một câu chắc chắn, rồi dẫn ta đến phòng sinh cấm kỵ.

Tất nhiên, ông ấy phải tìm cách lừa những bác sĩ người lùn và thiên lang tinh nhân đi chỗ khác.

Ông ấy dẫn ta xem một số người khốn khổ trở thành “nôi sinh sản,” chỉ vào bụng họ rồi nói:

“Dựa trên sự thay đổi hormone, những người này có khả năng cao sẽ phát triển thành cá thể nữ.”

“Tất nhiên, phần lớn khả năng vẫn là cá thể đực. Nữ hoàng cả trăm năm mới có một lần.”

“Nếu có dấu hiệu của—”

Chưa kịp nói hết câu, ông ấy đã đột ngột thay đổi sắc mặt, đè ta xuống giường trống.

Tay cầm ống tiêm chứa đầy dung dịch đục ngầu, lộ ra vẻ mặt điên cuồng.

“Cuối cùng tìm được một cái nôi sinh sản khỏe mạnh! Lần này ta sẽ tạo ra một con trùng đực mạnh nhất!”

Ta hốt hoảng, chưa kịp phản kháng thì ông ấy đã bị một bóng hình nhanh như chớp hất bay ra xa.

Là Lục Tuấn…

Có lẽ vì không muốn gặp rắc rối với nữ hoàng, Lục Tuấn tha cho lão một con đường sống.

Sau đó, hắn nhấc ta dậy một cách khó chịu, như thể đang cầm một con gà con.

“Không phải ta đã bảo ngươi ngoan ngoãn ở trong phòng rồi sao? Tại sao không nghe lời?”

Ta vẫn còn ngỡ ngàng, chưa kịp hiểu ra chuyện gì.

Đến khi tỉnh táo lại, ta đã bị hắn nhấc lên như một đứa trẻ, kẹp chặt vào vai.

Ta bật khóc vì quá uất ức, nhưng không quên diễn vai một dây leo tầm gửi hoàn hảo—

“Xin lỗi, xin lỗi, Viên Viên không nên chạy lung tung…Viên Viên sau này sẽ nghe lời.”

Nước mắt ta tuôn như mưa, gần như làm ướt cả vai áo hắn.

Nhưng khóe miệng thì không thể giấu nổi nụ cười.

Ông ấy cuối cùng cũng đứng về phía ta, thật sự.

Ông ấy đã liều mạng, dùng cách đơn giản và thô bạo nhất để giúp ta rũ bỏ nghi ngờ làm gián điệp.

8

Có lẽ để trừng phạt ta, Lục Tuấn đã áp dụng một kiểu “bạo hành lạnh lùng” chẳng mấy hiệu quả dựa trên một cuốn sách nào đó mà hắn không biết lượm được từ đâu, có tựa đề “Đàn ông không hư, phụ nữ không yêu: Làm thế nào để trở thành một gã ‘hư’ đúng chuẩn”.

Thực tế biểu hiện ở chỗ:

Hắn không còn giúp ta mặc quần áo, nhưng mỗi sáng vẫn cẩn thận dậy thật nhẹ nhàng để không đánh thức ta, rồi chuẩn bị sẵn trang phục cho ta mặc trong ngày.

Hắn không đút ta ăn nữa, nhưng vẫn chuẩn bị bát cơm tươm tất, và quan sát kỹ lưỡng từng chút khi ta dùng bữa.

Hắn không nói chuyện với ta, nhưng vẫn làm việc trong phòng, thỉnh thoảng lại chú ý đến ta.

Ta có cảm giác căn phòng này không chỉ giam cầm ta mà còn giam cầm cả chính hắn.

【Đồ đệ ngốc, hắn đang phòng bị ngươi đó…】

Phòng bị ta? Ta lộ chuyện rồi sao?

Không lâu sau, ta mới hiểu ra điều hắn thực sự đề phòng.

Ngày hôm đó, vì có một việc không thể từ chối, Lục Tuấn cuối cùng cũng ra khỏi phòng.

Văn Duệ, với vai trò quản gia tạm thời, cũng sau nhiều ngày lại được gặp ta.

Y không khách sáo mà ôm chặt lấy ta, quấn chặt trong chiếc đuôi của mình.

Rồi y cứ khịt khịt ngửi khắp người ta, giống hệt một con chó đang xác nhận lãnh thổ của mình có bị xâm phạm hay không.

Ta đẩy y ra và nói ngay vào chuyện chính, yêu cầu y giúp truyền đi những thông tin ta đã thu thập được mấy ngày nay.

“Ta ư? Ta đâu có khả năng lớn như vậy.”

Nhưng cái đuôi của y đang rung lên như muốn nhảy dựng, rõ ràng chỉ chờ ta mở miệng cầu xin.

Ta đã sống chung với y hơn chục năm, làm sao không biết cách đối phó chứ?

Ta bắt đầu mạnh tay gạt đi phần đuôi cá dính chặt vào mắt cá chân mình như vắt bám dính của con sên.

“Được rồi, được rồi, ta sai rồi.”

“Đầu tiên, hãy tin tưởng vào sức mạnh quân đội của Liên bang, và cả khả năng dẫn quân của tên thái tử ngu ngốc kia… Được rồi, ta sẽ đi báo tin.”

Ta yên lặng, nằm trên ban công, thả lỏng tâm trí.

“Trong ngục, ngươi phải chăng đã có thể tự mình thoát ra?”

Văn Duệ không trả lời, chỉ lắc lắc cái đuôi đang nắm chặt cổ chân ta, khẽ đập lên xuống.

Cả hai cứ im lặng như vậy cho đến tận chiều.

Ngay trước khi nghe tiếng mở cửa, Văn Duệ bỗng nói: “Nhân loại của các ngươi sắp bị diệt chủng rồi… thật đáng thương…”

Vừa dứt lời, cả ta, Văn Duệ và Lục Tuấn đứng ngoài cửa đều lặng đi vài giây.

Chúng ta đã từng thảo luận về vấn đề diệt chủng, vậy nên theo lý thì không có lý do gì khiến y phải đột ngột nhắc lại câu này, thế thì—

Ta nhìn sang Lục Tuấn, sắc mặt hắn lộ rõ sự bối rối mà ta chưa từng thấy.

Trong đầu ta, vài tiếng cười nhẹ vang lên.

9

Từ ngày đó, Lục Tuấn liền mất tăm mấy hôm.

Ta lo lắng đến phát điên.

Một phần vì lo sợ hắn lại ra trận và giết chết đồng bào của ta.

Một phần vì theo lệnh từ trước, những ngày hắn vắng mặt, Văn Duệ sẽ theo sát ta không rời, khiến ta chẳng thể ra ngoài để truyền tin.

Vâng, Văn Duệ vẫn đang chăm sóc ta.

Y nói rằng sau khi Lục Tuấn tìm thấy ta trốn ra ngoài, hắn đã ra lệnh nghiêm ngặt cấm tất cả mọi người nói cho ta biết chuyện diệt chủng.

Nếu ai vi phạm sẽ bị biến thành thức ăn cho các “nôi sinh sản”.

Văn Duệ cũng không hiểu vì sao hắn nói “lỡ miệng” như vậy trước mặt ta, mà Lục Tuấn lại không làm gì y.

“Điều đó không giống phong cách của gã sát thần ấy chút nào.”

Ta trầm ngâm: “Ngươi chẳng phải cũng bất ngờ mà nói ra câu đó sao?”

“Ý nàng là—”

Ta gật đầu, lòng trĩu nặng.

“Thế tại sao hắn lại làm vậy?”

“Có lẽ vì thấy thú vị…”

Những giọng nói kia cố tình cản trở ta nói ra sự thật, rồi lại để ta nói những điều mơ hồ.

Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Văn Duệ, những âm thanh kia phát ra tiếng cười ngạo nghễ trong đầu ta.