Sau khi bị bắt làm tù binh của tộc điểu cùng với nhân ngư.
Y dùng đuôi quấn lấy ta, hai tay ôm chặt không để bọn điểu tộc nhìn ta một chút nào.
Thế nhưng, y và ta rõ ràng là kẻ thù không đội trời chung.
So với việc được kẻ thù bảo vệ, ta thà đối đầu trực diện với tộc điểu.
Vì thế, khi thủ lĩnh tộc điểu đến kiểm tra tù binh,
Ta bỗng thoát khỏi vòng tay của y.
Ngón tay bám chặt vào song sắt, ta làm bộ yếu đuối dễ bị bắt nạt, ngẩng khuôn mặt trắng mịn ngây thơ, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ say đắm—
Đối diện với vị nam nhân tộc điểu vai rộng eo thon đầy quyết đoán, giọng ta ngọt ngào và cám dỗ không ngừng:
“Tướng quân, ngài có muốn một thú cưng nhân loại không? Tiểu nữ rất ngoan mà…”
1
Chiếc đuôi dày và nhớp nháp lại cuốn chặt lấy ta và kéo ta trở lại vào lòng chủ nhân.
Nhưng lần này, Văn Duệ không còn dễ tính nữa.
Chiếc đuôi cá dài đã qua cải tạo của y cuốn chặt lấy ta, vòng quanh từng lớp từng lớp. Khi ta tỏ ý phản kháng, y lần đầu tiên nhe hàm răng sắc nhọn của nhân ngư ra dọa ta.
“Hừ, nàng nghĩ ai cũng dễ bị nàng dắt mũi như tên thái tử ngu ngốc kia sao?”
Văn Duệ nắm lấy mặt ta, chỉ vào tên thủ lĩnh tộc điểu đã rời đi, nghiến răng nói:
“Nàng rốt cuộc khi nào mới từ bỏ cái suy nghĩ ngây thơ đáng cười của mình đi, hắn là tộc điểu, một tộc điểu bẩn thỉu, xảo quyệt và khát máu.”
Ta tất nhiên biết điều đó, nhưng đánh cược một phen vẫn hơn là ngồi chờ chết.
Ta thực sự rất ghét giọng điệu răn dạy của y, nên cắn mạnh vào phần hổ khẩu trên tay đang giữ mặt ta.
Sau khi y đau đớn buông tay ra, ta không nói một lời nào mà tự cuộn mình vào vòng đuôi an toàn y tạo ra.
Đáng chết, thật là mất mặt.
Văn Duệ dịu dàng hơn một chút, tiếp tục ôm lấy ta như lúc trước khi tên thủ lĩnh xuất hiện.
Nhưng hành động của y chưa hoàn thành thì âm thanh quay lại từ ngoài song sắt vang lên.
Giọng nói lạnh lùng trầm thấp không ngờ vang lên: “Đưa nàng ra đây.”
Trong bóng tối, ta ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Văn Duệ.
Ngay lập tức, ta nở một nụ cười chiến thắng, im lặng nói với tên kẻ thù kỳ quặc này:
“Để ta tùy ý điều khiển.”
2
Ta bị đưa vào một gian phòng cách ly gần như trắng xóa.
Bọn họ muốn tiến hành khử trùng toàn diện, để tránh các loại virus loài người trên người ta truyền nhiễm đến đại tướng của họ.
Ta ngoan ngoãn nằm xuống, thoải mái nhắm mắt lại.
Nhưng vì thần kinh căng thẳng suốt nhiều ngày, vừa chạm gối ta đã ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, ta vẫn là tiểu thư của gia tộc công tước ở hành tinh Kepler, xa hoa không giới hạn, ngàn yêu vạn chiều.
Có song thân yêu thương ta đến tận xương tủy, và một thái tử ôn nhu từ nhỏ.
Chưa bao giờ biết đến đói rét là gì.
Khốn khó duy nhất trong đời là gã kỵ sĩ thân cận miệng độc, quản lý mọi việc—Văn Duệ.
Cho đến ngày ta đính hôn với thái tử và có cuộc diễu hành.
Một giọng nói mạnh mẽ vang lên trong đầu ta—【Ngươi cảm thấy an nhàn hưởng thụ ở đây mà không thấy giả tạo sao? Mỗi lần ngươi nhỏ một giọt nước thánh, sẽ có hàng trăm chiến sĩ tử vong ở hành tinh biên giới.】
Những ngày sau đó, trong đầu ta mỗi ngày lại có một giọng nói mới xuất hiện.
【Ngươi nên đến hành tinh biên giới mà xem, ngươi là vị cứu tinh, ngươi phải gánh vác trách nhiệm tiêu diệt ách thống trị của tộc điểu.】
【Ngươi là hoàng hậu tương lai, đừng làm lạnh lòng các chiến sĩ…】
【Tối qua lại có thêm mười ngàn chiến sĩ tử vong, ngươi phải lên đường thôi.】
【Ta sẽ là sư phụ của ngươi, ngươi phải trở thành một nhà lãnh đạo ưu tú dưới sự hướng dẫn của chúng ta, đây là bước đầu tiên của ngươi…】
…
Ta nghi ngờ mình bị rối loạn tâm thần, nhưng luôn không kiểm tra ra bệnh.
Quan sát thêm một thời gian, ta nhận ra những lời tiên đoán thỉnh thoảng nói ra đều thành hiện thực…
Ta không có khả năng lớn đến thế, vậy nên chúng chắc chắn không phải là nhân cách phân liệt của ta mà thực sự tồn tại, và ta thì không may bị bọn chúng ám lấy.
Ta nhận thức được rằng nếu không làm theo ý “Ngài,” sớm muộn gì ta cũng sẽ phát điên thật.
Vì vậy ta lấy lý do thái tử quá gần gũi thời gian gần đây, muốn yên tĩnh một mình, một mình đến một trong những hành tinh biên giới của Liên bang.
Không đến thì thôi, đến rồi lại bị cảnh tàn khốc của chiến trường làm kinh hãi.
Những chiến binh tay chân đứt lìa, bao cát được chất đống từ xác chết, đồng bào bị tộc điểu gặm nhấm không còn hình dạng và đầy giòi bọ.
Họ là chiến sĩ, nhưng không giống chiến sĩ—giống như những bức tường thịt bị ép buộc xây dựng để bảo vệ người của hành tinh chủ khỏi ngoại xâm.
Và những điều này, ta ở hành tinh chủ trước đây hoàn toàn không hay biết.
【Trong quá trình nền văn minh sinh ra bên trong hành tinh phát triển thành văn minh hướng ngoại, quả thật rất dễ gây ra các vấn đề như độc tài chuyên chế, giai cấp hóa, mất nhân quyền.】
【Nhưng nền văn minh của các ngươi đã phóng đại điều này quá mức, thật khó mà hiểu nổi.】
Trong lòng ta có một hạt giống đang nảy mầm, ngứa ngáy, ta gãi nhưng nhận ra cần phải mổ phanh và tái tạo lại xương thịt mới có thể giải quyết.
3
Sau khi quá trình tẩy trùng kết thúc, ta được tắm rửa sạch sẽ và đưa tới gian phòng của Lục Tuấn—chính là tướng quân của tộc điểu.
Nhân tiện, bọn chúng đã trang điểm ta như một món lễ vật.
Nhìn bộ dạng của mình với ít nhất bảy loại màu sắc trên người, ta ghét bỏ mà nhắm mắt lại.
tộc điểu thật chẳng có chút thẩm mỹ nào, đúng là phí hoài dung nhan của ta.
Giọng nói trong đầu ta cũng đang bàn luận về bộ trang phục này—
【Xấu tệ, sao chỉ có bấy nhiêu màu thế này?】
【Khi mọi chuyện xong xuôi, ta sẽ tặng ngươi một bộ lễ phục với cả vạn màu sắc lấp lánh.】
【Ngu ngốc, đây là không gian quá thấp, ngươi có đưa được lễ phục vào cũng không thể để chúng nhìn thấy những màu sắc ấy.】
Lục Tuấn, tướng quân của tộc điểu, vô cùng bận rộn.
Ta phải đợi đến khi trời tối đen hắn mới quay về.
Vị nam nhân đẹp đến khó tin kia bước vào, phía sau còn có một phó tướng theo sau, tuy rằng vẻ ngoài kém hắn đôi chút.
Lục Tuấn dừng bước một chút khi đi ngang qua ta, nhưng không có biểu hiện gì đặc biệt; trái lại, phó tướng khi nhìn thấy ta thì đôi mắt sáng rực lên.
“Chào buổi tối, tiểu thư xinh đẹp.”
Hắn ta đưa tay, định hôn lên tay ta, nhưng chợt khựng lại trước khi chạm vào.
“Khụ khụ, chào Viên Viên.”
“Ta không gọi là Viên Viên.”
Phó tướng gãi gãi tai: “Vậy sao? Thế từ nay tên của tiểu thư sẽ là Viên Viên, tướng quân đã đặt tên cho tiểu thư.”
Thôi được…
Hắn ta lấy ra một tập tài liệu, hắng giọng rồi bắt đầu chuẩn bị tư tưởng cho ta để làm một “thú cưng”.
“Tướng quân không thích nói chuyện, tiểu thư với tư cách là một thú cưng tốt, nên luôn để ý sắc mặt của ngài, nhằm kịp thời cung cấp giá trị tinh thần cho ngài.”
“Tướng quân chưa bao giờ nuôi một con vật nhỏ nào, nhưng Viên Viên, tiểu thư là sinh vật có trí tuệ, nên sẽ là một ngoại lệ.”
Ta: …
“Tướng quân thích yên tĩnh, nếu không gọi thì đừng chủ động tiến đến làm phiền ngài.”
Câu nói này của hắn ta chưa kịp dứt lời thì bị chiếc chìa khóa Lục Tuấn ném tới dọa cho câm lặng.
“Lắm lời.”
Vậy ra, Lục Tuấn thích những thứ dính người.
“Khụ khụ, đây là quản gia sẽ chăm sóc tiểu thư khi tướng quân vắng mặt, hắn sẽ đáp ứng mọi yêu cầu hợp lý của tiểu thư.”
Phó tướng nhanh chóng chuyển chủ đề, vỗ tay một cái, từ sau cánh cửa xuất hiện một nam nhân tóc đen ngắn, khí chất có phần u buồn.
Đây… chẳng phải là Văn Duệ sao?! Y lẽ ra phải ở trong ngục chứ?
Đối diện ánh mắt kinh ngạc của ta, Văn Duệ điều chỉnh đôi mắt sắc bén đầy mê hoặc của mình.
… Ta quên mất y là nhân ngư, có khả năng mê hoặc tâm trí con người.
【Tên này cũng có chút lợi hại.】
【Lợi hại hơn ta chăng?】
【Tự ngươi sẽ thấy thôi, sau này hắn sẽ khiến ngươi ngạc nhiên không thôi.】
…
Ta chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện trong đầu, hy vọng thu được điều gì đó hữu ích.
Nhưng trong mắt những kẻ không biết, có vẻ như ta đang ngẩn ngơ mà nhìn chằm chằm vào Văn Duệ.
Lục Tuấn, người được coi là chủ nhân của ta, tất nhiên rất không hài lòng.
“Khi ta ở đây, hắn không được xuất hiện.”
“Bây giờ, cút ra.”
Nhìn Văn Duệ phải rời đi đầy uất ức, ta thấy hả hê vô cùng. Ngay sau đó, ta lại âm thầm cầu cho Lục Tuấn sớm siêu thoát.
Văn Duệ là kẻ nổi tiếng nhỏ mọn, nếu liên bang thắng trận mà Lục Tuấn còn sống, hắn chắc chắn sẽ sống không bằng chết.