Rõ ràng Huyền Cửu không biết được những âm mưu ẩn sau, nó biến thành con Hắc Giao nhỏ treo mình trên cành cây, đầy hứng thú, nói:
“Hừm, hay là chúng ta rảnh rỗi thì lại đi nhận vài nhiệm vụ nữa đi? Xem bọn trẻ con chúng ra sao rồi, cả ngọn núi này chẳng có gì vui, ngoài việc nghe mấy chuyện vặt vãnh của bọn người lớn.”
Nhưng dù sao, ta cũng rất biết ơn vì nó đã đưa ta đến đây xem Phương Nghi Sanh và Thanh Loan cãi nhau.
Nếu không, ta sẽ mãi sống trong sự dằn vặt, vì vẫn luôn nghĩ rằng chính ta đã gây ra sự diệt vong của tông môn trong kiếp trước.
Nếu ta không nhằm vào Phương Nghi Sanh, Thanh Loan đã không tìm cách đối phó ta, và tông môn cũng sẽ không gặp nạn.
Thanh Loan, Phương Nghi Sanh, kiếp này các ngươi phải trả giá cho món nợ đó.
Ta còn chưa kịp tính toán xem nên xử lý bọn họ thế nào, thì đã có một vị khách không mời mà đến.
Thanh Loan đứng bên ngoài viện của ta, mắt nhìn chằm chằm vào Huyền Cửu đang thảnh thơi ngâm mình trong linh trì.
Huyền Cửu cố tình biến thành hình người, mỉa mai Thanh Loan về việc tu luyện không tiến triển.
Nhìn thấy Thanh Loan, mặt ta lạnh tanh, chẳng có chút thiện cảm: “Ngươi là linh thú, sao không ở bên Phương Nghi Sanh để cùng luyện công, mà lại đến đây làm gì?”
Huyền Cửu tiếp tục giọng điệu mỉa mai: “Đúng vậy, tỷ tỷ thương ta mới không bắt ta theo, còn ngươi vì sao lại không ở cạnh chủ nhân của mình?”
Nó lớn hơn ta mấy chục tuổi, thật không hiểu sao lại có thể gọi ta là “tỷ tỷ” dễ dàng như vậy.
Ta lách qua Thanh Loan, bước vào trong viện, nhìn linh tuyền của ta xem có bị Huyền Cửu ngâm đến biến thành trà Bích Loa Xuân hay không.
Ta cười hỏi nó: “Ngươi học được mấy cái trò vớ vẩn này ở đâu vậy?”
Huyền Cửu từ trong linh tuyền bước ra, người vẫn còn ướt sũng, liền áp sát vào ta, dáng vẻ vô cùng thân mật: “Ta chỉ muốn để con chim hỏng kia biết, trong mối quan hệ của chúng ta, không có chỗ cho hắn.”
Ta nghiêng đầu nhìn nó: “Quan hệ của chúng ta là gì?”
Đôi mắt rắn vàng của nó ánh lên sự quyến rũ đầy đáng sợ: “Chẳng phải mọi thứ đều do ngươi quyết định sao?”
Phía sau ta có tiếng động, ta định quay đầu lại thì Huyền Cửu lập tức nắm lấy mặt ta: “Con chim hỏng đó đi rồi, ngươi có thể đừng quan tâm đến hắn không?”
Ta bất lực nói: “Ít nhất ta cũng phải biết hắn đến đây làm gì chứ. Con chim này tâm địa không tốt, ta lo hắn giở trò.”
Huyền Cửu nghiến răng: “Hắn hối hận rồi, không muốn đi theo sư muội của ngươi nữa.”
Ta nhướn mày, quay lại nhìn, nhưng trước cổng viện không còn bóng dáng ai nữa. Dù sao, nhờ có trực giác sau khi sống lại, ta cảm thấy Thanh Loan có điều gì đó không ổn.
Kiếp này, ta đã tránh dính líu đến hắn, nếu hắn thật sự muốn đổi chủ, hoàn toàn không cần tìm đến ta.
Đúng như ta đã đe dọa Phương Nghi Sanh lần trước, các trưởng lão trong tông sẽ không bỏ qua cơ hội tiếp nhận Thanh Loan.
Họ có nhiều bảo vật hơn ta gấp bội.
Trừ khi…
Thanh Loan cũng trọng sinh rồi sao?
Ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu ta, khiến ta kinh hãi.
Không kịp giải thích với Huyền Cửu, ta vội lấy ra một lá phù độn địa, trực tiếp lao thẳng đến nơi phong ấn ở sau núi.
May thay, trận pháp phong ấn vẫn còn nguyên vẹn, nhưng vừa quay người lại, trái tim ta liền thót lên. Gần trận pháp, có một mảnh lông vũ màu xanh lam.
Thanh Loan quả thật đã đến đây.
Có vẻ tu vi hiện tại của hắn vẫn chưa đủ để giải phong ấn, nhưng điều đó cũng chứng tỏ rằng Thanh Loan đã thực sự trọng sinh.
Chuyện sau núi phong ấn yêu thú, chỉ có một số ít người biết. Cha nương ta cũng mất mạng tại nơi này.
Ngoài sư tôn và các trưởng lão, kiếp trước ta chỉ kể chuyện này cho Thanh Loan.
Nhưng hắn đến đây để làm gì?
Hắn vẫn chưa phá cảnh hóa hình, không lý nào lại muốn thả yêu thú ra.
Ta phải theo dõi hắn chặt chẽ hơn.
Ngày hôm nay, trong tông môn lan truyền nhiều lời đồn đại, khiến ta cảm thấy phiền lòng, nhất là khi chính ta cũng bị lôi vào.
Ai trong tông môn có mắt đều nhận ra rằng Phương Nghi Sanh và linh thú của nàng ta, Thanh Loan, đang gặp rắc rối.
Thanh Loan vốn đã thu hút sự chú ý từ lâu, lúc đầu Phương Nghi Sanh dẫn theo Thanh Loan, khiến nhiều người ngưỡng mộ.
Nhưng giờ đây, Thanh Loan không còn vào phòng nàng ta nữa, hắn thậm chí còn chống đối mệnh lệnh của nàng ta, khiến nàng ta mất mặt vài lần trên sân luyện tập.
Những xích mích giữa họ đã quá rõ ràng.
Cớ gì lại liên quan đến ta?
Chẳng phải vì Thanh Loan không chỉ chống đối Phương Nghi Sanh, mà còn tỏ ra thân mật với ta sao?
Chỉ cần ta xuất hiện, Thanh Loan liền tìm cách đến gần ta.
Nếu ánh mắt có thể giết người, chắc Phương Nghi Sanh đã giết ta từ lâu rồi.
Ta đã bị Phương Nghi Sanh “giết” cả vạn lần bằng ánh mắt rồi.
Thu Liên trưởng lão, với bản tính thích khuấy động chuyện thị phi, lại càng thêm dầu vào lửa:
“Tiểu Trường Anh, ngươi thấy Thanh Loan có giống nam chính trong mấy câu chuyện ‘truy thê hỏa táng trường’ không?
Ban đầu chẳng thèm để ý đến ngươi, giờ mới nhận ra sự tốt đẹp của ngươi, bèn quay lại níu kéo.”
Lúc nàng ấy nói câu này, Huyền Cửu đang quấn quanh cổ ta, nếu ta không nhanh tay cản lại, chắc con hạc của Thu Liên trưởng lão đã sớm gặp nạn.
Nàng ấy ôm lấy con hạc của mình, miệng kêu lên “sợ chết đi được”, nhưng ánh mắt lại chẳng hề có chút sợ hãi, ngược lại còn tiếp tục kích động:
“Dù sao thì con bé kia cũng chẳng nuôi nổi Thanh Loan, ta có thể bàn bạc với nó, sau đó sẽ bù lại cho nàng ta một linh thú khác dễ thuần phục hơn.
Thanh Loan cứ giao lại cho ngươi.”
Con hạc nhỏ không chịu nổi nữa, biến thành hình người—một cô bé đáng yêu, vội vàng bịt miệng Thu Liên trưởng lão, gương mặt nhăn nhó: “Im đi, đồ quỷ sống!”
Ta giữ chặt Huyền Cửu, từ chối khéo lời đề nghị của Thu Liên trưởng lão: “Ta không muốn bị đưa lên Trừng Giới Đường đâu.
Hơn nữa, có Huyền Cửu bên cạnh là đủ rồi.”
Thu Liên trưởng lão ra vẻ tiếc nuối, sau đó nghiêm túc nói: “Nhưng cứ để Thanh Loan mãi quấn lấy ngươi thế này cũng không phải cách hay.
Một linh thú đã không còn trung thành với chủ nhân, thì đối với Ngự Thú Tông chẳng có chút giá trị nào, ngược lại chỉ kéo lùi sự tiến bộ của đệ tử.
Phương Nghi Sanh mười năm vẫn chưa đột phá khỏi Luyện Khí kỳ, các trưởng lão đã bàn bạc, định để nàng dẫn theo Thanh Loan xuống núi lịch luyện, còn hơn là cứ ru rú trong tông môn không tiến bộ gì.”
Ta hiểu đây là cách sư tôn và các trưởng lão bảo vệ ta. Dù sao, một khi dính líu đến việc tranh giành linh thú của đồng môn, chắc chắn sẽ gây nên vô số rắc rối và phiền phức.
Có vẻ họ đã từ bỏ việc bồi dưỡng Thanh Loan rồi. Điều này phần lớn là nhờ vào sức chiến đấu đáng sợ mà Huyền Cửu đã thể hiện.
Tộc Giao Long nổi tiếng với tính hiếu chiến, thích đấu tranh.
Khi ta và Huyền Cửu phối hợp, thậm chí có thể đánh ngang ngửa với các trưởng lão Trúc Cơ kỳ.
Điều này cũng tốt, việc Phương Nghi Sanh mang Thanh Loan xuống núi ít nhất cũng cho ta một khoảng thời gian mười mấy năm để thở phào.
Thời gian ấy đủ để ta củng cố thêm phong ấn ở sau núi, đề phòng Thanh Loan không chịu từ bỏ ý định cũ.
Tại Nghị Sự Đường, khi nghe tin tông môn yêu cầu nàng xuống núi tu luyện, Phương Nghi Sanh không giấu được sự uất ức.
Dù tông môn không giàu có, nhưng cũng chưa bao giờ bạc đãi đệ tử.
Phương Nghi Sanh vốn là một tán tu tự tu luyện, hiếm hoi lắm mới tìm được tông môn che chở, tất nhiên nàng không muốn phải rời khỏi sự bảo hộ đó, chịu cảnh gió sương bên ngoài.
Nàng ta thậm chí còn nghĩ rằng đây là kế hoạch của ta, mục đích là đẩy nàng ta ra khỏi tông môn, để rồi khi nàng ta gặp chuyện không may, ta sẽ có cớ chính đáng để chiếm Thanh Loan.
Trước mặt các trưởng lão, Phương Nghi Sanh khóc lóc đầy uất ức, nhất quyết không chịu xuống núi.
Nàng ta nói: “Nếu sư tỷ Lạc Trường Anh muốn Thanh Loan, chỉ cần nói ra, làm sư muội sao dám không đồng ý?
Nhưng nếu đã nhường Thanh Loan cho sư tỷ, vậy thì sư tỷ có định nhường lại Huyền Cửu cho ta không?
Dùng một con Hắc Giao lai tạp để đổi lấy thần điểu thuần chủng, nói thế nào cũng là sư tỷ được lợi.”