Câu này thật bất ngờ. Ta nhướng mày, ra hiệu nàng tiếp tục.
Phương Nghi Sanh vừa vặn vẹo ngón tay vừa nói: “Nửa năm trước, khi kết khế ước, sư tỷ đã giành lấy Hắc Giao, còn đẩy Thanh Loan lại cho ta. Sao sư tỷ có thể phủi sạch tay như thế?”
Thật là một lời dối trá đầy trơ trẽn.
Nói cũng phải, đã nửa năm trôi qua, nhưng ta chưa nghe tin Phương Nghi Sanh xuống núi tìm kiếm linh đan diệu dược gì cả.
Xem ra nàng ta cuối cùng cũng nhận ra, chỉ dựa vào bản thân thì hoàn toàn không đủ khả năng đáp ứng nhu cầu tu luyện của Thanh Loan.
Huống hồ, tu sĩ nào mà không phải nhờ vào vô số thiên tài địa bảo mới có thể tiến bộ?
Nàng ta đem hết đan dược mình có để nuôi Thanh Loan, tự nhiên tu vi của nàng ta bị đình trệ.
Những đệ tử cùng vào nội môn với nàng ta bây giờ đều đã vượt xa, chỉ có nàng ta vẫn còn đang lẹt đẹt ở Trúc Cơ kỳ, chậm chạp tiến từng chút một.
Nhưng chuyện này có liên quan gì đến ta?
Nàng ta lải nhải không ngừng: “Ta nghĩ sư tỷ nên chịu trách nhiệm với Thanh Loan.
Thần điểu như hắn mà cứ mãi không đột phá, cũng không có lợi gì cho Ngự Thú Tông.
Sư tỷ từ nhỏ đã lớn lên trong tông môn, vì Ngự Thú Tông, sư tỷ cũng nên giúp Thanh Loan đột phá chứ.”
Ta không muốn phí lời thêm với nàng ta, liền phất tay áo, đẩy nàng ta ra ngoài viện, nắm tay Huyền Cửu quay về phòng.
“Tiểu sư muội, đừng nghĩ ai cũng là kẻ ngốc, đem Thanh Loan nuôi dưỡng xong để hỉ phục cho ngươi, ta là loại người dễ dãi như thế sao?
Nếu ngươi không nuôi nổi, thì tự mình giải trừ khế ước với Thanh Loan, để lại tài nguyên cho những kẻ cần.
Ta nghĩ trưởng lão chấp sự rất sẵn lòng tiếp nhận Thanh Loan.”
Dĩ nhiên nàng ta sẽ không làm vậy.
Tiểu sư muội của ta, lòng dạ tham vọng không nhỏ.
Thời gian trôi qua, ta từ Trúc Cơ đột phá lên Kim Đan kỳ.
Đúng lúc đó, Giang Sư Các có được một con Cửu Vĩ Linh Hồ hiếm có.
Sư tôn đã dùng đến hai món pháp khí cực phẩm để đổi lấy nó, rồi phái ta cùng Thu Liên trưởng lão hộ tống Linh Hồ về Ngự Thú Tông.
Thu Liên trưởng lão lớn hơn ta ba trăm tuổi, nhưng lại như một đứa trẻ.
Nàng ấy bắt ta phải dỗ dành khuyên bảo đủ đường mới chịu giao Linh Hồ cho Thú Viện.
Nàng đã hợp tác như vậy rồi, ta đành giả vờ không nghe thấy nàng mắng sư tôn là kẻ ki bo, rút lông cũng không nhổ.
Dẫu sao, Thu Liên trưởng lão vừa thấy Linh Hồ đã muốn có, nhưng sư tôn nhất quyết không cho.
Trước khi trở về động phủ của mình, Thu Liên trưởng lão bỗng lấy tay che miệng, cười trộm: “Tiểu Trường Anh, tiểu xà của ngươi thật dính người.”
Nói xong, nàng liền cưỡi hạc bay đi. Đúng là nàng có một con hạc thật, chứ không phải đã phi thăng.
Lúc đó, ta cũng không hiểu ý của nàng ấy là gì, cho đến khi đi lên núi, ta mới thấy từ xa có một bóng người đang dựa vào gốc cây ven đường — Huyền Cửu.
Người kia không nhúc nhích, nhìn có vẻ như đang giận. Đến khi ta tiến lại gần, nó bất ngờ đưa tay nắm chặt lấy gáy ta, buộc ta phải nhìn thẳng vào nó.
Đôi mắt rắn màu vàng kim rực lửa phẫn nộ.
“Lạc Trường Anh, ta ngày thường đối xử với ngươi không tốt sao? Tại sao ngươi muốn đẩy ta cho kẻ khác?”
Câu hỏi của nó khiến ta sững sờ, chưa kịp hiểu rõ: “Ngươi đang nói gì vậy?”
“Cái ngươi đến tìm ngươi hôm đó, hôm nay lại đến viện của ngươi, nói rằng ngươi nhờ nàng ta chăm sóc ta, ngươi có phải hối hận vì đã kết khế ước với ta không? Lên đến Kim Đan rồi là muốn trở mặt không nhận người à?”
Ta lập tức hiểu ra, thì ra là Phương Nghi Sanh.
Được Thanh Loan còn chưa đủ, kiếp này lại dở trò này nữa.
Ta còn chưa kịp giải thích, ánh mắt Huyền Cửu đột nhiên biến thành một vệt dài như sợi chỉ mảnh, nó cúi người, chôn đầu vào cổ ta, rồi nhẹ nhàng dùng lưỡi liếm lên cổ ta.
Cảm giác lạnh buốt khiến ta run lên.
Sau đó, nó để lộ ra hai chiếc răng nanh, ghé sát vào tai ta, thì thầm: “Mùi của hồ ly, Lạc Trường Anh, ngươi đã tìm được sủng vật mới rồi à?”
Nói xong, nó đứng thẳng lên, nhìn ta từ trên cao với nụ cười đầy gian tà: “Nhưng không sao, đợi ta ăn xong con hồ ly kia, ngươi sẽ chỉ còn mỗi ta mà thôi.”
Ta nhảy dựng lên, giáng cho nó một cú tát vào đầu, nó vừa xoa đầu vừa kinh ngạc: “Ngươi vì nàng ta mà đánh ta?”
Ta liền kéo tay nó, lôi thẳng về U Sơn Uống, nơi ở của đệ tử nội môn, vừa kéo vừa mắng.
“Đó là Cửu Vĩ Hồ của sư tôn ta, ngươi mà dám động vào nó, ta sẽ lột da ngươi!”
Nghe vậy, Huyền Cửu không gây chuyện nữa, ngoan ngoãn để ta kéo đi.
Vì nhiều đệ tử còn đang huấn luyện tại Thú Viện, nên U Sơn Uống lúc này khá vắng vẻ, chỉ có lác đác vài sư đệ, sư muội tỏ ra ngạc nhiên khi thấy ta đến.
Sau khi chào hỏi đơn giản, họ bảo với ta rằng Phương Nghi Sanh đã mang theo Thanh Loan đi lên sau núi.
Ta cau mày. Kiếp này ta đâu có gây sự gì với Thanh Loan, hai người họ lại lên sau núi làm gì?
Hóa ra là lén lút cãi nhau.
Ngươi đừng có nhìn ta bằng ánh mắt ấy, ta nào có lỗi gì với ngươi.
Ngươi đã ăn bao nhiêu linh đan của ta, ngay cả ta còn không có để dùng, tất cả đều dành cho ngươi.
Ngươi còn muốn gì nữa?
Bắt ta xuống núi tìm thiên tài địa bảo?
Ngươi điên rồi, ta mới vào Trúc Cơ, ngươi muốn ta chết thì cứ nói thẳng!
Lạc Trường Anh có Hắc Giao đã hóa hình từ lâu, còn ngươi thì sao?
Đến cả một câu người ngươi cũng chẳng nói được với ta, đừng có viết chữ nữa, ta không muốn đọc.
Ta khẽ cười thầm.
Thanh Loan đối với Phương Nghi Sanh quả là thật lòng, nghĩ lại lúc trước, suốt mười năm hắn còn chẳng thèm liếc mắt nhìn ta, bây giờ lại dùng móng vuốt để viết chữ giao tiếp với nàng ta.
Đúng là so sánh mới thấy sự khác biệt!
Nhưng lần này, ta đến không phải để hoài niệm quá khứ, mà là để tìm phiền phức:
“Tiểu sư muội, ngươi khiến ta phải tìm lâu đấy.”
Bỗng có người tới gần, Thanh Loan vội vàng xóa sạch chữ viết trên đất, sợ rằng chúng ta nhìn thấy.
Phương Nghi Sanh thấy ta và Huyền Cửu cùng xuất hiện, mặt nàng ta thoáng hiện nét bối rối, nhưng nàng nhanh chóng liếc mắt nhìn Thanh Loan, rồi cố tỏ vẻ bình tĩnh.
“Lạc sư tỷ, tỷ tìm ta có việc gì sao?”
Ta vỗ vai Huyền Cửu, nó cười khẽ đầy bất đắc dĩ, Huyền Cửu quỳ một gối xuống đất, rồi bế ta ngồi lên đùi nó, tay hắn ôm chặt lấy eo ta, đỡ cho ta ngồi vững.
Phương Nghi Sanh cắn môi, đôi mắt trừng trừng nhìn Huyền Cửu, hoàn toàn bỏ quên Thanh Loan, kẻ vừa rồi nàng ta còn đang cãi vã.
“Không phải ta tìm ngươi có việc.”
Vừa nghe ta nói vậy, Thanh Loan lập tức xù lông, rõ ràng là đang nổi giận., Phương Nghi Sanh không ngờ ta lại biết chuyện nhanh như vậy, vội vã giải thích:
“Không, không, sư tỷ, tỷ hiểu lầm rồi.
Ta chỉ muốn đến tìm tỷ thôi.”
Nhưng nàng ta quên mất rằng Thanh Loan không thể nói, còn Huyền Cửu thì lại có thể.
Huyền Cửu tựa đầu lên vai ta, dáng vẻ đầy lười biếng, nhưng lại lên giọng tố cáo đầy ấm ức:
“Nàng ta nói dối, rõ ràng nàng ta nói với ta rằng, chính chủ nhân đã cướp ta đi. Lẽ ra ta phải là linh thú của nàng ta.”
Ta nghiêng đầu hỏi: “Ngươi làm gì rồi?”
Huyền Cửu cười nhạt, ánh mắt đầy trêu đùa khi nhìn Phương Nghi Sanh: “Nàng ta tự tiện xuất hiện ở lãnh địa của chủ nhân, ta đã ra tay với nàng ta. Không cần dùng đến linh lực, ta cũng có thể ép nàng ta ra khỏi viện.”
Ta vỗ nhẹ lên mặt nó để khen thưởng, ta đứng dậy, cười lạnh lùng: “Tiểu sư muội, nếu ta không nhớ nhầm, lúc trước ngươi chẳng muốn Huyền Cửu kia chút nào, hôm đó, hắn bị thương nặng, nếu thật sự rơi vào tay ngươi, e là không qua nổi năm sau.”
Phương Nghi Sanh phản bác ngay lập tức, theo bản năng: “Ta không có, ta sẽ chăm sóc hắn thật tốt!”
Bên cạnh nàng ta, Thanh Loan đã xù lông đến mức đỉnh mào dựng đứng, rõ ràng là giận dữ tột cùng, Phương Nghi Sanh cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó bất thường, liền lớn tiếng:
“Ngươi đang cố tình chia rẽ ta và Thanh Loan!”
Ta tiến lên, vỗ vai Phương Nghi Sanh, cảnh cáo nàng: “Tiểu sư muội, ngươi đã khơi mào trước, thì đừng trách sư tỷ không nể tình, nếu còn dám có lần sau, chúng ta sẽ gặp nhau ở Trừng Giới Đường.
Ai có lỗi, người đó chịu phạt.