29
Thái y và bà đỡ bị giam giữ để điều tra, bát thuốc cũng bị coi là chứng cứ.
Hoàng thượng hạ lệnh điều tra kỹ lưỡng, còn nói rằng nếu Nội Vụ phủ không tìm ra được gì, thì không cần tồn tại nữa.
Lần sinh này của ta cực kỳ khó khăn, dù ta đã cố tình giữ sức, vết dao không quá sâu, nhưng cũng khiến ta mất máu nhiều, dẫn đến kiệt sức, trong lúc sinh vài lần ta ngất đi.
Ta mất hai canh giờ mới sinh hạ được một tiểu hoàng tử, sau đó kiệt sức hôn mê hoàn toàn.
Khi tỉnh lại, đã là hai ngày sau, hoàng thượng vẫn túc trực bên giường, đôi mắt ngài tràn đầy mệt mỏi.
Thấy ta tỉnh lại, ngài mới thở phào nhẹ nhõm.
“Bạch nhi, nàng đã sinh cho trẫm một hoàng tử khỏe mạnh, trẫm cảm tạ nàng, trẫm sẽ cho nàng công bằng, cũng sẽ ban cho nàng vinh hoa vô tận.”
Dưới sự tra tấn nghiêm ngặt, thái y và bà đỡ đã khai nhận.
Cả hai đều là do Dư phi sai khiến, nhằm giết ta trong lần sinh này.
Nhưng họ nhất quyết nói rằng ta tự đâm mình, tuy nhiên Nội Vụ phủ không tin.
Bát thuốc thái y đưa cho ta được phát hiện có chứa thuốc làm chảy máu, mục đích là để ta bị băng huyết sau khi sinh mà chết.
Hoàng thượng đã cho nghiêm hình tra khảo cung nữ và thái giám trong Thư Tú cung.
Có được nhiều thông tin quan trọng.
Ví như Dư phi đã hãm hại Lan quý phi, hoặc chuyện Dư phi giả vờ sảy thai. Thực ra bào thai của nàng ấta đã chết từ sớm, không thể sinh ra khỏe mạnh.
Hoàng thượng nổi giận, lập tức đày Dư phi vào lãnh cung, những kẻ đồng lõa đều bị đánh chết.
Để bù đắp cho ta, hoàng thượng phong ta làm Nguyên phi, nắm giữ lục cung, tiểu hoàng tử cũng được lập làm thái tử.
Ba tháng sau, khi sức khỏe hoàn toàn hồi phục, việc đầu tiên ta làm là đến lãnh cung thăm Dư phi.
Dư phi ngồi ngây ngô dưới hiên phòng lạnh lẽo, thấy ta đến, như khôi phục lại chút thần trí.
“Tiện tỳ, ngươi quả thật là kẻ thủ đoạn, cũng ác độc lắm, đến bản thân ngươi cũng dám ra tay!
“Tiện tỳ, chỉ trách ta một bước sai lầm, mới để ngươi thắng cuộc.
“Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ giẫm đạp ngươi dưới chân.”
Ta khẽ lắc đầu: “Dư phi… ngươi không phải chỉ là sai một nước cờ, sai lầm của ngươi chính là đưa ta lên giường hoàng thượng.
“Sai lầm của ngươi là không xem ta là con người, tùy ý tính toán ta, tùy ý muốn ta chết.
“Ta vốn chỉ muốn mỗi bữa có một cái bánh bao, một đĩa dưa muối, chính ngươi đã đẩy ta đến vị trí này, nên tất cả đều là do ngươi tự chuốc lấy.
“Vì vậy ngươi cũng đã không còn cơ hội…”
Nói đến đây, ta khẽ phất tay ra hiệu về phía cửa.
Hai thái giám bước vào, tay bưng khay, trên khay có dải lụa trắng và một bình sứ.
“Ngươi chọn một thứ đi!”
Ta nhìn Dư phi nói.
Dư phi hoảng hốt nhìn chằm chằm vào những thứ trên khay, vô thức lùi về phía sau: “Ngươi dám giết ta? Ta là Dư phi, là phi tử của hoàng thượng, ngươi thực sự dám giết ta? Tiện tỳ này thật to gan.”
Ta thản nhiên nhìn nàng ta: “Lúc ngươi ép chết Lan quý phi trong lãnh cung, sao không thấy mình to gan?”
Dư phi giận dữ hét lên: “Sao có thể so sánh? Ta là chủ tử, ta muốn làm gì thì làm, còn ngươi chỉ là một tiện tỳ trong Tân Giả Khố, ngươi sao dám giết ta?”
Ta không nói, quay lưng bước ra ngoài.
“Đứng lại!”
Dư phi giận dữ hét lên.
Ta dừng chân.
“Bổn cung nói cho ngươi biết, cha ngươi đang ở trong tay ta, ca ca ngươi cũng vậy, nếu bổn cung chết, chúng cũng không được sống.”
Nghe câu nói của Dư phi, khóe miệng ta khẽ cong lên, thì ra đây chính là nước cờ sau cùng của nàng.
Ta quay lại nhìn Dư phi, mỉm cười rạng rỡ: “Nếu bọn họ thực sự chết, ta còn phải cảm ơn ngươi.”
Dư phi ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ ta lại nói như vậy.
Ta không quan tâm nàng, tiếp tục bước đi.
Dư phi rõ ràng cuống cuồng, nàng ta vội vàng bước vài bước chặn ta lại: “Ngươi nghĩ ngươi đã thắng ư? Thực ra ngươi chỉ là thế thân, là thế thân của tỷ tỷ ta, ngươi mãi mãi sống trong cái bóng của người khác, hoàng thượng cũng không yêu ngươi, ngươi chỉ là một kẻ đáng thương.”
Nhìn Dư phi đang điên cuồng, ta chỉ cảm thấy nàng ta trước giờ sống quá an nhàn, sao lại cho rằng ta cần tình yêu của một nam nhân, sao lại nghĩ sống trong cái bóng của người khác là không tốt?
Với những người như chúng ta, sống sót đã là điều quá khó khăn.
Ta khẽ cười: “Ta không quan tâm!”
Nói xong, ta quay người bước đi, Dư phi rõ ràng không cam tâm, nàng định chặn ta lại nhưng hai thái giám đã kịp thời giữ nàng lại.
“Sao ngươi không quan tâm? Cớ gì ngươi không quan tâm?”
Nàng ta gào lên sau lưng ta.
Ta như không nghe thấy, bước đến cửa rồi dừng lại, khẽ nói: “Tiễn Dư phi lên đường!”
Thái giám cúi mình đáp: “Nô tài tuân lệnh!”
Sau lưng là tiếng gào thét sợ hãi của Dư phi, ta bước ra khỏi lãnh cung, ngẩng đầu nhìn bầu trời vuông vức, hít một hơi thật sâu, những ngày sau cuối cùng cũng dễ thở hơn rồi.
End