10
Lúc tiên đế còn tại vị, Tiêu Quý Phi, cô mẫu của Tiêu Vân Sinh có thế lực lớn mạnh, đến ta và hoàng huynh cũng phải e dè.
Dựa vào việc Tiêu Quý Phi rót lời ngọt ngào bên tai phụ hoàng, gia tộc nhà họ Tiêu giành được một tước vị Hầu gia, và nhờ sự che chở của Tiêu Quý Phi mà Tiêu gia phất lên như diều gặp gió.
Để củng cố vị thế của gia tộc ái phi, phụ hoàng đã chỉ hôn cho ta và Tiêu Vân Sinh. Với chỗ dựa là Tiêu Quý Phi phía trước và ta phía sau, Tiêu Vân Sinh cùng gia tộc hắn không ngừng thăng tiến, được ban thưởng nhiều chức quan cao quý.
Quen được người khác tâng bốc nên hắn tự phụ đến mức mù quáng, cho rằng nữ nhân phải ở nhà lo việc chồng con.
Sau khi thành thân, ta mong muốn hòa thuận sống cùng hắn nên cũng cố gắng thuận theo những yêu cầu dù có phần vô lý của hắn, nhưng hắn lại nghĩ rằng ta yêu hắn đến mức si mê. Hắn lợi dụng thân phận phò mã để mưu lợi, nhưng lại coi thường thân phận công chúa của ta.
Thời gian đầu lúc vừa đại hôn, ta còn có vài phần kỳ vọng vào hắn, không mong gì cao xa, chỉ cầu yên ổn sống qua ngày. Nhưng hắn thật chẳng biết liêm sỉ, mới thành thân ba tháng đã đòi nạp thiếp, và người hắn muốn nạp không ai khác chính là tình nhân của hắn, Linh Uyển Nhược.
Người thường còn chẳng đối xử với chính thất thậm tệ như vậy, huống chi ta là công chúa. Ta không chấp thuận, hắn liền làm loạn đến mức không thể hòa giải.
Dựa vào thế lực của Tiêu Quý Phi, hắn nghĩ mình có thể làm càn. Ta đường đường là công chúa cao quý của hoàng thất làm sao có thể để mặc hắn lộng quyền được. Thế nên trong một thời gian dài, không ai có thể làm gì được ai.
Khi ấy, phụ hoàng lâm bệnh nặng, và hoàng huynh gần như chắc chắn sẽ lên ngôi.
Tiêu Quý Phi không ngu ngốc, để giữ vững vinh quang của gia tộc, bà ta âm thầm sắp xếp gả Linh Uyển Nhược cho người khác, chấm dứt sự si tình của Tiêu Vân Sinh và ngầm cảnh cáo hắn.
Sự việc này khiến mối quan hệ vốn không tốt giữa ta và Tiêu Vân Sinh lại càng thêm lạnh nhạt.
Ta sống trong phủ công chúa, còn hắn quay về phủ Tiêu gia, mỗi người một ngả, sống yên ổn.
Sau khi nhìn thấu con người hắn, ta lại thấy nhẹ nhõm, từ đó không còn ai xen vào cuộc sống của ai. Dù đến khi phát hiện mình đã có thai được hai tháng, ta cũng không có ý định níu kéo một kẻ vô dụng.
Khi hài tử chào đời, ta dồn hết tâm trí vào việc nuôi dạy con. Nhưng Tiêu Vân Sinh để chọc tức ta, liền dung túng Văn Cảnh trong mọi việc, sau lưng dạy dỗ nó phải thân cận với Tiêu gia, phá vỡ tình cảm mẹ con ta.
Rõ ràng đứa trẻ được nuôi dưỡng bên người ta, vậy mà lại bị phụ thân chỉ gặp đôi ba lần làm cho xa cách.
Có lẽ, ta là một người mẹ thất bại.
“Vì sao mẫu thân lại muốn ràng buộc con mọi lúc? Con không thích người.”
” Phụ thân nói rằng con sinh ra đã cao quý, cả đời này muốn làm gì cũng được, thích gì làm nấy!”
“Mẫu thân khi còn nhỏ không được Hoàng tổ phụ yêu thương, nên giờ người cũng muốn con phải chịu cảnh giống người lúc nhỏ sao. Người quá ích kỷ rồi!”
Ta dạy nó lẽ sống, dạy nó đạo đức và lòng tự trọng, vậy mà trong mắt nó lại trở thành người ích kỷ không biết phải trái, ràng buộc lý lẽ khiến nó khó sống.
Con giống cha, theo Tiêu Vân Sinh nên nó ngày càng hành động tùy tiện và ích kỷ đến tận cùng.
Khi ta bị thương, Tiêu Vân Sinh nghĩ rằng ta e rằng khó qua khỏi, liền ngang nhiên dọn về phủ công chúa.
Hắn dùng con trai làm cầu nối để nối lại tình cũ với Linh Uyển Nhược, vụng trộm qua lại với nhau suốt ba năm qua. Nếu ta qua đời, hắn có thể lấy lý do con còn nhỏ cần có người chăm sóc mà nạp nàng ta vào cửa.
Văn Cảnh lại yêu mến Linh Uyển Nhược, đến lúc ấy, hoàng huynh hẳn sẽ thương xót đứa trẻ sớm mất mẹ mà đồng ý cho Tiêu Vân Sinh tái hôn. Hoàng huynh thậm chí có thể sẽ bù đắp lòng thương tiếc dành cho ta lên gia tộc Tiêu gia.
Nhưng may thay ta phúc lớn mạng lớn mà có thể bình an mạnh khỏe quay về, không phải sống cuộc đời để làm áo cưới cho người khác.
Xem ra duyên phận mẫu tử chúng ta đã mỏng, cũng không sao. Nếu đã không thể níu giữ, ta sẽ không ép buộc nữa. Trên đời này, không phải mọi thứ đều có thể như ý. Những gì ta có đã là thứ người khác dù cố gắng cả đời cũng chẳng thể đạt được.
11
Vườn Đàm Khê đã bị vấy bẩn, ta không muốn Văn Yên Châu phải sống ở nơi Linh Uyển Nhược từng lui tới.
Chàng là người của ta, nên ta bố trí chàng nghỉ dưỡng tại phòng nhỏ trong khu chính viện. Dưới sự chăm sóc tận tình của ta, thân hình gầy yếu của chàng dần hồi phục, khuôn mặt cũng không còn hóp lại.
Chàng mặc một bộ áo dài màu trắng ngà, ai nhìn thấy cũng phải thốt lên rằng đó là một thiếu niên phong lưu. Ta tựa trên ghế quý phi, hài lòng ngắm nhìn Văn Yên Châu, nhón từng quả nho bỏ vào miệng chàng.
“Rất đẹp, ta thích.”
Văn Yên Châu cúi đầu, há miệng đón nhận rồi nở nụ cười ngượng ngùng, hàng mi dài rủ xuống tạo thành một bóng mờ nhỏ. Cảnh tượng ấy khiến lòng ta không khỏi xao động.
Sau những ngày say đắm bên tiểu lang quân khiến lòng người vui vẻ này, cuối cùng ta cũng vào cung gặp hoàng huynh.
“Hoàng muội đã phải chịu thiệt thòi rồi, vốn tưởng Tiêu Vân Sinh tuy có chút nhan sắc nhưng chẳng thể làm ra trò trống gì, giữ lại cho muội giải khuây cũng tốt. Không ngờ hắn lại là kẻ lòng dạ lang sói. Muội muốn làm gì cứ việc làm, huynh sẽ đứng sau làm chỗ dựa cho muội.”
Rời khỏi hoàng cung, ta cho người gửi đến Tiêu Vân Sinh một lá thư hưu phu kèm theo bản sao kê chi tiết mọi chi tiêu trong ba năm qua.
Khi ta dưỡng thương ở hành cung, hắn dùng bạc của phủ công chúa để chu cấp cho Linh Uyển Nhược, lấy trang sức trong kho của ta tặng nàng ta. Ngay đến việc nuôi tiểu tình nhân cũng không dám tự bỏ tiền, đúng là loại vừa bủn xỉn vừa hèn hạ.
Đống tiền ấy với ta chẳng là gì, nhưng hắn đã lấy thì ta sẽ bắt hắn trả lại. Còn về nhi tử, nếu nó yêu mến phụ thân nó đến vậy thì cứ để nó ở lại phủ Tiêu gia mà nuôi. Nếu sau này muốn trở về, ta sẽ tìm một nơi nuôi nó đến khi trưởng thành. Những thứ khác, ta sẽ không cưỡng cầu nữa.
Chủ mẫu Tiêu gia nhiều lần dâng thiếp cầu kiến Tiêu Thái phi trong cung, hy vọng có thể cứu vãn hôn nhân này.
Giờ đây, mọi quyền lực và địa vị của Tiêu gia đều dựa vào ta, chỉ có Tiêu Vân Sinh ngu muội đến đáng thương, tự cho rằng bản thân tài hoa thiên bẩm, nghĩ rằng chỉ dựa vào mình cũng có thể khiến Tiêu gia phất lên.
Không biết Tiêu Thái phi đã làm gì mà hoàng huynh ra lệnh cho bà ấy chuyển đến biệt cung để an hưởng tuổi già, thu hồi tước vị của Tiêu gia, đẩy gia tộc nhà họ Tiêu từ chốn vinh hoa về lại cảnh sa sút.
12
Tiêu Vân Sinh dẫn theo con trai đến phủ công chúa cầu hòa.
Có lẽ vì trong lòng hắn tự biết mình chẳng qua chỉ là kẻ “dựa sắc hầu người”, nên lúc nào cũng cố gắng ăn vận giống như con công xòe đuôi. Từng bộ y phục đến từng món trang sức đều phải phối hợp thật tinh tế, từng sợi tóc cũng phải chăm chút.
Nhưng giờ đây, cho dù hắn có trau chuốt đến đâu cũng không che giấu được vẻ tiều tụy. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, từ một công tử nhà quan quyền cao chức trọng trở thành dân thường, cú sốc này hắn sao có thể chịu nổi.
Hơn nữa, để bồi thường những chi tiêu hoang phí của Tiêu Văn Cảnh trong thời gian qua Tiêu gia gần như vét sạch gia sản. Nghe nói phụ thân hắn giận đến mức muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con. Nếu không phải sợ ta nổi giận mà liên lụy đến cả Tiêu phủ, ông ta thậm chí còn chẳng muốn bỏ tiền cứu đứa con ngốc nghếch này.
Nhìn bộ dạng kiệt quệ của Tiêu Vân Sinh lúc này khiến ta cảm thấy vui vẻ khôn xiết. Giọng điệu hắn giờ đây đã chẳng còn cao ngạo như trước, nhưng lời nói vẫn cứ làm người khác khó chịu.
“Vĩnh Hà, nàng đừng làm loạn nữa. Nếu nàng không thích Uyển Nhược, ta sẽ đưa nàng ấy đi. Chúng ta vẫn sẽ là một gia đình, sau này hãy sống tốt bên nhau.”
Ta chỉ cảm thấy nực cười.
“Ta chẳng quan tâm chuyện của các người. Từ nay nước sông không phạm nước giếng.”
Tiêu Vân Sinh cố nén giận, giọng lộ ra chút trách móc:
“Vì chuyện này mà cha mẹ ta đã đổ bệnh. Sao nàng không biết điều một chút chứ? Có nam nhân nào mà không tam thê tứ thiếp, chỉ có ta là một lòng một dạ với nàng.”
Ta đảo mắt, lạnh lùng đáp:
“Cha mẹ ngươi bệnh là do có đứa con trai ngu xuẩn như ngươi. Còn về chuyện nạp thiếp, chẳng phải ngươi không muốn, mà ngươi không dám.”
“Vĩnh Hà, đây là cơ hội cuối cùng của nàng. Chuyện quá khứ chúng ta xóa bỏ, sống với nhau tử tế có được không?”
“Biến.”
Tiêu Văn Cảnh chạy tới, nắm tay ta lay lay:
“Mẫu thân, con hứa sẽ không so sánh người với Nhược di nương nữa, người để phụ thân trở về đi! Cả nhà chúng ta sống cùng nhau không tốt hơn sao?”
“Văn Cảnh, ta cũng sẽ không so sánh ngươi với con nhà khác nữa, ngươi muốn sống ngu ngốc thì cứ ngu ngốc đi. Nhưng sau này ngươi và cha ngươi sống với nhau cho tốt, mẫu thân sẽ chiều ý ngươi, đừng đến đây mà làm loạn nữa.”
Tiêu Văn Cảnh tức giận không chịu nổi:
“Cha con ta đều đã hạ mình cầu xin người, người còn muốn gì nữa? Chúng ta chẳng lẽ là nô tài của người sao?”
Ta nhún vai:
“Ngươi đã nghĩ thế thì ta cũng chẳng có cách nào.”
Tiêu Vân Sinh mặt đỏ bừng, nghẹn lời, tức đến mức không nói nổi.
“Ngươi chỉ vì một kẻ không ra gì mà muốn bỏ phu quân bỏ nhi tử?”
Ta giơ tay lên, dồn hết sức tát hắn mấy cái thật mạnh, cảm thấy vẫn chưa hết giận ta liền cầm lấy ly lưu ly trên bàn đập lên đầu Tiêu Vân Sinh từng cái, từng cái, cho đến khi chiếc ly vỡ tan.
“Tiện nhân, kẻ không ra gì chính là ngươi!”
“Yên Châu không phải là người mà ngươi có thể sỉ nhục.”
Máu từ trán Tiêu Vân Sinh nhỏ giọt xuống đất, hắn ôm lấy vết thương, vẻ mặt đầy oan ức.
“Ta mới là phu quân chính danh của nàng, là phụ thân của Văn Cảnh. Nàng lại dám đánh ta sao?”
Hắn lấy tư cách gì mà dám than thở với ta?
Đêm tân hôn lạnh nhạt với ta là hắn, dạy dỗ con trẻ xa cách ta cũng là hắn. Đợi đến khi quyền lực và địa vị mà ta ban cho hắn bị thu hồi mới bắt đầu biết sợ, nhục nhã đến mức phải hạ mình xin xỏ.
Hắn tưởng bản thân là báu vật gì sao? Nghĩ chỉ cần bò đến thì ta sẽ nhặt lại ư?
Ta chẳng buồn lãng phí lời với bọn họ thêm nữa, ban cho Tiêu Vân Sinh hai mươi trượng rồi thông báo cho người Tiêu gia đến đón hắn về.
“Sau này, gặp ngươi một lần, ta sẽ đánh ngươi một lần. Cút đi!”
Tiêu Vân Sinh bước ra khỏi cửa Tiêu gia với vẻ mặt tự tin, hùng hổ xông vào phủ công chúa đầy hào khí, cuối cùng lại bị người ta khiêng ra khỏi phủ công chúa.
Khi rời đi, Tiêu Văn Cảnh nhìn ta với ánh mắt tràn ngập oán hận.
“Mẫu thân thật là hồ đồ!”