Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại BIẾT ĐỦ MỚI THẤY HẠNH PHÚC Chương 3 BIẾT ĐỦ MỚI THẤY HẠNH PHÚC

Chương 3 BIẾT ĐỦ MỚI THẤY HẠNH PHÚC

11:26 sáng – 01/11/2024

“Con còn có thể tìm cho mình một ‘tiểu mẫu thân’, chẳng lẽ mẫu thân không thể tìm cho mình một người tâm đầu ý hợp sao? Văn Cảnh, làm người không thể quá ích kỷ.”

Tiêu Vân Sinh thấy vậy thì giận đến phát điên, gào lên chửi rủa:

“Ngươi và tên tiểu nhân đó, đừng có lấy tâm địa bẩn thỉu của mình mà áp đặt lên ta và Uyển Nhược.  Chúng ta trong sạch quang minh, Uyển Nhược chỉ đến đây để chăm sóc Văn Cảnh. Chúng ta chẳng làm gì khuất tất cả!”

“Nếu ngươi còn ngang ngược như vậy, ta sẽ vào cung tấu trình với thái phi, ngươi là  công chúa, ta không quản nổi ngươi, nhưng thái phi thì là trưởng bối của ngươi, bà ấy có thể khuyên ngươi tỉnh ngộ!”

Trong sạch sao? Đừng làm nhơ nhuốc hai chữ “trong sạch” ấy! Dám làm không dám nhận, đúng là hèn hạ.

Ta khinh thường đến tột cùng, hắn cứ ngỡ mình còn là Tiêu công tử của ngày xưa, kẻ có thể muốn làm gì thì làm sao?

Dù bản tính có chút nhút nhát nhưng lúc này Văn Yên Châu vẫn đứng trước mặt ta, dõng dạc nói:

“Phò mã gia, tất cả chúng ta đều không phải kẻ mù.  Ngài nhìn xem, trong ánh mắt của Linh cô nương nhìn ngài toàn là tình ý, một lòng bảo vệ và dựa dẫm vào ngài, còn với công chúa thì toàn lời lẽ cay nghiệt.  Ngài là phò mã, là trượng phu của công chúa, đáng lẽ phải yêu thương, che chở cho người.  Sao ngài có thể khiến công chúa đau lòng như vậy?”

Xuân Lê nghe xong thì chỉ muốn vỗ tay tán thưởng một trận.

 Đúng vậy, Công chúa nhà nàng là người tốt nhất trên thế gian, Tiêu Vân Sinh đúng là mù mắt mà không biết trân trọng.

“Ngài không trân trọng công chúa, ắt sẽ có người nhận ra sự cao quý của nàng ấy.”

7

Văn Yên Châu thân như bèo bọt, chỉ có thể nương nhờ ta mà sống. Thế nhưng kẻ yếu đuối như chàng vẫn sẵn lòng đứng lên bảo vệ ta khi ta bị người khác khinh miệt.

 Lòng ta ấm áp bấy nhiêu thì lại càng thấy chướng mắt Tiêu Vân Sinh bấy nhiêu. Ta nhất định phải tìm cách diệt trừ kẻ bẩn thỉu này, nếu không Văn Yên Châu chẳng mấy mà bị hắn chèn ép đến chết.

Thời thế đã thay đổi, giờ đây là thiên hạ của hoàng huynh ta, mà ta là muội muội được huynh ấy yêu chiều nhất.  Ba năm trước, ta vì huynh ấy mà đỡ một nhát dao, chỉ cần ta không mưu phản, cả đời này ta có thể ngang nhiên sống chẳng sợ ai.

Tiêu Vân Sinh là cái thứ gì chứ? Cả gia tộc dựa vào nữ nhân mà thành danh, lại còn lớn tiếng khoác lác.

Ta lạnh lùng quát lên:

“Tiêu Vân Sinh, nếu ngươi dám động đến một sợi tóc của Yên Châu, ta sẽ cho cả nhà ngươi chôn cùng.”

Xuân Lê bên cạnh khẽ cười, rồi bảo người mang đến một tấm áo choàng. Nàng nhẹ nhàng nói:

“Phò mã, ngài đã gả vào phủ công chúa bao năm, con cái vẫn hiếm hoi, nếu đã không thể khai chi tán diệp cho hoàng gia, lẽ ra ngài nên vui vẻ chấp nhận người mới vào phủ.  Văn công tử có ân cứu mạng với công chúa, quả là thiên tác chi hợp. Phủ công chúa cũng đã đến lúc cần thêm vài đứa trẻ thông minh lanh lợi rồi.”

Ta không nhịn được cười, “thiên tác chi hợp” quả là nói trúng tâm ý của ta.

“Nói rất hay, xứng đáng được thưởng. Tăng hai tháng lương cho tất cả người hầu trong phủ.”

Đám gia nhân vui vẻ cúi người nhận thưởng.

“Đa tạ công chúa, đa tạ Văn công tử! Công chúa và Văn công tử đúng là trai tài gái sắc, duyên trời định sẵn, sau này nhất định con đàn cháu đống.”

Tiêu Vân Sinh mặt xanh lét, trông thật tức cười.

Ta nhận áo choàng từ tay Xuân Lê, nhẹ nhàng khoác lên cho Yên Châu.

“Đã quét dọn sạch sẽ vườn Đàm Khê chưa? Đưa Văn công tử qua đó an dưỡng. Chàng sức khỏe yếu, chuyện ăn mặc không được chểnh mảng.”

Vườn Đàm Khê là viện lớn thứ hai trong phủ công chúa, bên trong còn có một hồ suối nước nóng nhân tạo.  Ngày xưa đến Tiêu Vân Sinh còn chưa từng được ở đấy, nhưng dành cho Yên Châu dưỡng bệnh thì thật không còn gì thích hợp hơn.

Quản gia lau mồ hôi trán, lí nhí đáp:

“Xin công chúa thứ lỗi, từ khi người đi hành cung dưỡng thương, tất cả mọi việc trong phủ đều do Linh cô nương quản lý.  Các lá thư người gửi về phủ, họ cũng không để tiểu nhân tiếp quản.”

Quản gia dừng lại, liếc nhìn Tiêu Vân Sinh một cái, vẻ mặt như thể sẵn sàng nhận mọi hậu quả, tiếp tục nói:

“Vườn Đàm Khê… là phò mã để Linh cô nương ở đó. Tiểu nhân thật sự bất lực, không dám phản đối!”

Linh Uyển Nhược từ xưa đến nay luôn coi phu quân là trời, cúi đầu dè dặt nhìn sắc mặt của Tiêu Vân Sinh, hy vọng tìm được sự che chở.

Tiêu Vân Sinh mặt mày tái mét, như muốn xé nát miệng của quản gia, nhưng nhìn đám thị  vệ phía sau lưng ta, hừng hực khí thế, hắn đành nuốt cơn giận, nhưng vẫn nhịn không nổi đành rít qua kẽ răng:

“Ta là phò mã, cùng vinh cùng nhục với ngươi, sắp xếp cho ân nhân của Văn Cảnh một viện  chẳng phải hợp lý sao? Ngươi là cái loại cẩu nô tài, thêm mắm dặm muối làm gì?”

“Hơn nữa, hắn là cái thá gì mà xứng ở viện tốt như thế?”

Ánh mắt Văn Yên Châu lập tức ảm đạm, cúi đầu giọng thấp hẳn:

“Là ta không xứng, xin phò mã bớt giận. Nhưng ngài là phu quân của công chúa, sao có thể vì một nữ nhân mà nói với công chúa như vậy?”

Tiêu Vân Sinh cười nhạt, đầy khinh thường, từ trên cao nhìn xuống chàng:

“Ngươi cũng biết là ta với công chúa mới là phu thê sao, vậy thì biết điều mà tự mình cút đi, đừng có lì lợm bám lại phủ công chúa làm bẩn mắt người khác.”

Sắc mặt Văn Yên Châu càng trắng bệch, thân mình lảo đảo, như thể không đứng vững. Ta vội đỡ chàng ngồi xuống, trừng mắt lườm Tiêu Vân Sinh một cách lạnh lùng.

Tiêu Vân Sinh nổi giận đùng đùng:

“Hắn giả vờ yếu đuối cái gì chứ, lúc nãy chẳng phải còn mạnh miệng lắm sao?”

Văn Yên Châu mở miệng định nói gì đó, nhưng nửa ngày chẳng thốt nổi một lời, ngón tay  xoắn chặt lại bất an, trông như một viên pha lê mong manh sắp vỡ, khiến người ta không khỏi xót xa.

8

Ta lạnh lùng nhìn Tiêu Vân Sinh, trong lòng càng thêm chán ghét, đúng là hắn ngày càng tự đào hố chôn mình.

Chẳng biết sống chết là gì!

“Đem hai thứ bẩn thỉu này quẳng ra khỏi phủ công chúa cho ta, rồi dọn dẹp từ trong ra ngoài, trên dưới cho sạch sẽ, thật là đồ xúi quẩy!”

“Ngươi… ngươi có ý gì? Ta là phò mã, dựa vào đâu mà đuổi ta?”

Xuân Lê trong mắt tràn đầy khinh miệt, nhận ra sự nhẫn nhịn của ta với Tiêu Vân Sinh đã đến cực hạn, không kìm được liền đáp trả hắn:

“Đây là phủ công chúa, chứ không phải phủ phò mã.  Dĩ nhiên là công chúa của chúng ta mới là người định đoạt. Một tên kẻ ăn bám, một tiểu thiếp không danh phận mà cũng dám ở trước mặt công chúa lên mặt, da mặt còn dày hơn cả tường thành.”

Xuân Lê đề nghị một cách đầy thành khẩn:

“Công chúa, bọn họ đã không biết hối cải như vậy chi bằng lập tức phạt trượng đánh chết.”

Tiêu Văn Cảnh thấy cha mình bị sỉ nhục, tức tối không chịu nổi, nhấc dĩa trái cây trên bàn đập mạnh xuống đất, chỉ tay vào ta mà mắng chửi:

“Đi đi, ta không cần ngươi làm mẫu thân của ta. Ngươi cút khỏi nhà ta, ta chỉ cần Nhược di nương làm mẫu thân của ta thôi!”

Xuân Lê phẫn nộ thay ta, nói lời công đạo:

“Tiểu công tử, sao người lại ngu muội như phò mã, không phân biệt phải trái như vậy chứ? Người không xứng làm con của công chúa.”

Ta cười nhạt, ta thế mà lại nuôi lớn một đứa con ngu ngốc giống hệt cha nó.

Cầm roi lên, ta quất mạnh xuống đất, khí thế bừng bừng, giọng nói sắc lạnh:

“Cút! Cút hết cho ta!”

“Văn Cảnh, con đã lớn, đã đến lúc tự chịu trách nhiệm về lời nói và hành động của mình.  Nếu con cảm thấy cha con và Nhược di nương của con tốt đẹp như thế, ta không ngăn cản con thân thiết với họ.  Nhưng từ nay về sau, đừng ra ngoài mang danh con trai công chúa Vĩnh Hà ta. Tự biết giữ lấy bản thân mà sống đi!”

“Chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là khó dạy.”

Tiêu Vân Sinh thấy ta cơn giận ngút trời, sợ rằng ta thực sự sẽ hạ sát hắn, bèn mặt đen sì kéo Linh Uyển Nhược đang ngẩn ngơ rời đi, mất sạch vẻ hống hách vừa rồi.

Tiêu Văn Cảnh cắn răng, lẽo đẽo theo cha. Trước khi đi, nó quay lại nhìn ta một cái:

“Mẫu thân, người sẽ hối hận thôi. Người chẳng biết thế nào là hạnh phúc thực sự.”

Tiêu Văn Cảnh tay nắm chặt tay cha, tay còn lại bám vào Linh Uyển Nhược, lớn tiếng tuyên bố:

“Ta không cần làm con của công chúa, tình thân mới là vô giá.”

Thần sắc của Tiêu Vân Sinh mãn nguyện mà bế con trai lên, quay đầu lại nhìn ta với ánh mắt thách thức, tay nắm chặt lấy tay Linh Uyển Nhược, cả ba người “hạnh phúc” rời đi.

Hừm, thật là ghét cái điệu bộ đắc ý của kẻ tiểu nhân ấy. Ta ra lệnh cho thị vệ chặn Tiêu Vân Sinh lại:

“Trước khi đi, hãy xin lỗi Văn công tử.”

Tiêu Vân Sinh nhìn ta không tin nổi, giọng nói run rẩy:

“Ngươi dám sỉ nhục ta đến mức này!”

Ta nhướng mày, các thị vệ bên cạnh rút đao ra, lưỡi đao sáng quắc, ánh lên vẻ uy hiếp khiến người sợ hãi.

Tiêu Vân Sinh chỉ đành nghiến răng, căm hận đáp:

“Xin lỗi.”

Ta chỉ tay về phía Văn Yên Châu. Ánh mắt Tiêu Vân Sinh tối lại, đáy mắt lóe lên một tia hận ý độc ác.

“Hối lỗi với Văn công tử.”

9

Linh Uyển Nhược vẫn giữ vẻ dịu dàng yếu đuối, nhưng trong mắt lại không che giấu được sự oán hận.

 Đối với nàng ta, việc Tiêu Vân Sinh hai lòng là phong lưu, hắn có thể không yêu ta, nhưng ta nhất định phải một lòng một dạ với hắn. Trong mắt nàng, ta nên như những chủ mẫu hiền thục, tự nguyện giúp phu quân nạp thiếp để hắn có thể tự do yêu đương.

Đúng là mặt dày mới dám nghĩ như vậy.

Linh Uyển Nhược nhìn Văn Yên Châu với ánh mắt khinh miệt và coi thường. Trong lòng ta dấy lên sát ý, tuyệt đối không ai được phép sỉ nhục Yên Châu của ta.

“Người đâu, móc một con mắt của nàng ta cho ta.”

Linh Uyển Nhược sợ đến mức vội cúi đầu, run rẩy không ngừng.

Tiêu Vân Sinh trừng mắt lên, hét lớn: 

“Ngươi dám! Ai dám động đến Uyển Nhược thì phải bước qua xác ta!”

Ta vung roi, quất mạnh vào mông hắn, rồi nhún vai:

 “Cứ làm đi!”

Cuối cùng, đám thị vệ bước qua người Tiêu Vân Sinh, rồi thực hiện hình phạt với Linh Uyển Nhược, hủy đi một mắt của nàng ta.