Phiên ngoại
Cố Chi Lâm nhận được tin tức rằng Vân Hi Nguyệt đã bí mật phái người ám sát Nguyễn Linh.
Ngay lập tức, hắn tìm Vân Hi Nguyệt để hỏi cho rõ.
“Ngươi đã phái người ám sát tiểu thư nhà họ Nguyễn?”
Vân Hi Nguyệt vốn định chối.
Nhưng khi thấy vẻ mặt chắc chắn của Cố Chi Lâm, như thể hắn đã có trong tay bằng chứng xác thực, lòng nàng ta tràn ngập ghen tị khi nhớ lại cảnh Hoắc Diên Thanh dịu dàng bảo vệ Nguyễn Linh.
Nàng ta nắm lấy tay Cố Chi Lâm, ngước mặt cầu xin hắn.
“Đám sát thủ kia quá vô dụng, ta nhớ Cố gia có một nhóm tinh nhuệ, ngươi cho ta mượn vài người.”
Cố Chi Lâm kinh ngạc.
“Ngươi định làm gì? Vẫn muốn giết Nguyễn Linh sao?”
Vân Hi Nguyệt dậm chân giận dỗi: “Chỉ là một nữ nhân lẳng lơ mà thôi, ta không chịu nổi khi thấy nàng ta.”
Cố Chi Lâm không hiểu nổi.
“Chỉ vì ngươi không chịu nổi mà muốn giết nàng ta? Ngươi có biết nếu Hoắc Diên Thanh điều tra ra, sẽ liên lụy đến Cố gia không?”
Hoắc Diên Thanh là tâm phúc của hoàng đế, nắm giữ quyền lực to lớn.
Đặc biệt, hắn quản lý việc giám sát các quan lại trong triều, nắm giữ vận mệnh của các gia tộc lớn.
Nếu bị hắn ghi hận, không chừng Cố gia sẽ phải chịu khổ sở.
Vân Hi Nguyệt lập tức nổi giận.
“Trong lòng ngươi, Cố gia quan trọng hơn ta sao? Ta đã dốc hết lòng dạ cho ngươi, vậy mà ngươi không bảo vệ ta, còn trách ta!”
Cố Chi Lâm bóp trán.
“Ta không trách ngươi. Nhưng Hoắc Diên Thanh rất yêu thương Nguyễn Linh, ta mong ngươi có thể vì ta mà kiềm chế tính khí lại, hòa hoãn với nàng ta.”
Vân Hi Nguyệt không tin nổi: “Ngươi muốn ta đi lấy lòng con tiện nhân đó sao?”
Lời nói sắc bén của nàng khiến Cố Chi Lâm cảm thấy chán ghét.
Cố Chi Lâm: “Sao ngươi lại trở nên cay nghiệt thế này? Từ khi gặp Nguyễn Linh, ngươi đã biến thành một người khác. Là vì nàng ta có hôn ước với Hoắc Tầm Chương sao? Hay vì Hoắc Diên Thanh chỉ một lòng một dạ với nàng?”
Vân Hi Nguyệt sững người.
Những suy nghĩ thầm kín lâu nay bị xé toạc, nàng ta không kiềm chế được mà bộc phát.
“Ý ngươi là gì? Đến giờ này mà ngươi vẫn nghi ngờ ta sao? Cố Chi Lâm, ngươi có còn trái tim không?”
Cố Chi Lâm cũng nhận ra mình đã lỡ lời.
Hắn ôm lấy Vân Hi Nguyệt, nhẹ nhàng dỗ dành nàng ta.
“Sao ta có thể nghi ngờ ngươi? Chỉ là, nếu Hoắc Diên Thanh ra tay với Cố gia, sợ rằng chuyện hôn sự của chúng ta cũng sẽ gặp trắc trở.”
Sắc mặt Vân Hi Nguyệt đại biến.
“Ngươi đang… uy hiếp ta?”
Cố Chi Lâm vội vàng phủ nhận: “Không, ta…”
Vân Hi Nguyệt đẩy hắn ra.
“Nói trắng ra là ngươi không muốn cưới ta nữa phải không? Được thôi, ta không ép ngươi, có đầy người muốn cưới ta!”
Nói xong, Vân Hi Nguyệt che mặt bỏ chạy.
Cố Chi Lâm tức đến chết đi được.
Nhưng hắn cũng nghĩ rằng Vân Hi Nguyệt chỉ nói trong lúc nóng giận.
Ai ngờ, Vân Hi Nguyệt thật sự chạy đi tìm Hoắc Tầm Chương.
“Ngươi có muốn cưới ta không?”
Vân Hi Nguyệt lạnh lùng hỏi Hoắc Tầm Chương.
Sau một thoáng sững sờ, Hoắc Tầm Chương gật đầu lia lịa.
“Đại hôn sẽ diễn ra sau nửa tháng nữa.”
Nói xong, Vân Hi Nguyệt kiêu ngạo quay người bước đi.
Khi Cố Chi Lâm nghe tin này, hắn gần như không thể tin vào tai mình.
Chỉ vì vài câu tranh cãi mà Vân Hi Nguyệt thật sự muốn lấy Hoắc Tầm Chương sao?
Vậy những năm tháng nàng ở bên hắn thì tính sao đây?
Nàng từng nằm trên ngực hắn, thề thốt rằng ngoài hắn ra sẽ không lấy ai khác mà!
Cố Chi Lâm muốn đi tìm Vân Hi Nguyệt để hỏi cho rõ.
Nhưng hắn tình cờ thấy nàng ta say rượu.
Vân Hi Nguyệt nói.
“Tại sao hắn thà cưới Nguyễn Linh còn hơn nhìn ta lấy một cái liếc mắt? Ta thua kém nàng ta ở điểm nào? Cả hai đều mang họ Hoắc, sao Hoắc Tầm Chương không thể được như hắn dù chỉ một phần?”
“Cố Chi Lâm cũng vô dụng! Bao năm rồi mà đến trạng nguyên cũng chẳng đỗ được! Đồ vô dụng!”
Cả người Cố Chi Lâm như đóng băng.
Ngay lúc này, những nghi ngờ mơ hồ trước đây đã được giải đáp.
Thì ra, Vân Hi Nguyệt luôn lưỡng lự giữa hắn và Hoắc Tầm Chương, vì cả hai đều không phải là lựa chọn tốt nhất trong lòng nàng ta!
Tốt thôi.
Tốt lắm.
Nàng không phải muốn cưới Hoắc Tầm Chương sao?
Vậy cứ cưới đi!
Vân Hi Nguyệt vốn còn đang ngồi chờ Cố Chi Lâm đến cướp hôn, rồi sẽ bắt hắn quỳ rạp dưới chân mình.
Ai ngờ, cho đến khi nàng bị đưa vào động phòng của Hoắc Tầm Chương, chẳng những Cố Chi Lâm, ngay cả Cố gia cũng không có ai xuất hiện.
Lúc này, Vân Hi Nguyệt mới hoảng sợ.
Nàng ta muốn hủy hôn, nhưng bị Hoắc Tầm Chương say rượu đè xuống giường, nâng niu như báu vật.
Mọi chuyện đã thành, chẳng thể cứu vãn.
Nhưng trong lòng Vân Hi Nguyệt vẫn không cam tâm.
Nàng ta được Hoắc Tầm Chương nuông chiều đã quen, đến nỗi khi gặp chuyện lớn nhỏ đều mang theo tính khí.
Hôm nay chê mẹ chồng không đối đãi đủ thân mật, ngày mai lại nói đồ ăn trong bếp không tinh tế bằng của Nguyễn Linh.
Lần này đến lần khác, Hoắc Tầm Chương cũng chẳng còn kiên nhẫn.
Một lần, trong lúc hai người cãi vã, Vân Hi Nguyệt buột miệng thốt lên những oán hận chất chứa bấy lâu.
“Nếu không phải giận dỗi với Cố Chi Lâm, ta đã không cưới ngươi! Ngươi còn không biết trân trọng ta!”
Lần này đến lượt Hoắc Tầm Chương bùng nổ.
Khi Vân Hi Nguyệt lần thứ ba làm loạn đòi hòa ly, nàng ta lại chạy đến tìm Hoắc Diên Thanh!
Lúc đó ta đang bận sắp xếp cái kho nhỏ đầy ắp tiền bạc của mình.
Vân Hi Nguyệt trực tiếp xông vào sân.
“Nhị thúc, Diên Thanh! Diên Thanh! Hoắc Tầm Chương bắt nạt ta, ngươi phải làm chủ cho ta.”
Giọng nàng ta run run, nghe thật đáng thương và dễ khiến người khác động lòng.
Ta còn ngẩn người ra.
Nhưng Hoắc Diên Thanh trông như thể vừa bị dính phải phân chó, lập tức ném ngay một chiếc nghiên mực ra ngoài.
Chiếc nghiên trúng ngay vai của Vân Hi Nguyệt.
Bước chân nàng ta khựng lại, loạng choạng ngã xuống đất, mực đen loang khắp đầu và mặt.
Hoắc Diên Thanh cũng chẳng thèm nhìn nàng ta, chỉ lạnh lùng nói với Hoắc Tầm Chương đang đuổi theo.
“Mở to mắt chó của ngươi mà nhìn cho rõ, ngươi đã đuổi theo một kẻ như thế này bao nhiêu năm rồi! Giờ hối hận? Muộn rồi!”
Sau đó, Hoắc Diên Thanh đến phòng của đại phu nhân.
Chưa đầy nửa canh giờ, Hoắc Tầm Chương và Vân Hi Nguyệt đã bị đại phòng đóng gói đưa thẳng đến vùng Tây Nam.
Cuối cùng tai ta cũng được yên tĩnh, ta hỏi Hoắc Diên Thanh.
“Mỹ nhân vẫn nhớ nhung chàng, chàng thật sự không chút rung động sao?”
Hơn nữa Vân Hi Nguyệt không phải là mỹ nhân bình thường, nàng ta còn là nữ chính của thế giới này mà.
Hoắc Diên Thanh mặt đen lại, nắm chặt eo ta.
“Trái tim ta đối với nàng, nhật nguyệt có thể soi rõ, nàng còn nghi ngờ ta sao? Không được, nàng nhất định phải bù đắp cho ta.”
Nói rồi, hắn bế ta lên, đặt ngồi trên eo mình, ngả người ra sau, ra vẻ sẵn sàng để ta tùy ý xử lý.
“Hôm nay nàng phải chịu khó rồi, tự mình đến mà ăn đi.”
Ta vừa xấu hổ vừa giận, dùng chân đạp hắn, nhưng lại bị hắn giữ lấy cổ chân, hôn vào lòng bàn chân ta.
Cảm giác tê tê, chân ta lập tức mềm nhũn.
Ta trách hắn.
“Chàng làm gì vậy? Không thấy bẩn sao?”
Hoắc Diên Thanh đột nhiên cười.
Vừa nhấc eo, vừa mở váy ta ra, hắn cười không đứng đắn.
“Có chỗ nào của nàng mà ta chưa hôn qua?”
Ta cắn chặt môi, không thể nói thêm lời nào.
Bóng đêm lay động, ánh trăng như dải lụa.
Mỹ nhân, cảnh đẹp, thật không muốn rời xa.
Thật sự, chẳng hề phí hoài khi sống ở nhân gian.
——Toàn văn hoàn——