Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại KIẾP NÀY SƯ MUỘI CHỌN CON KHỈ NHẢY NHÓT Chương 4 KIẾP NÀY SƯ MUỘI CHỌN CON KHỈ NHẢY NHÓT

Chương 4 KIẾP NÀY SƯ MUỘI CHỌN CON KHỈ NHẢY NHÓT

8:33 chiều – 31/10/2024

Nhưng ngay khi chúng ta sắp giành chiến thắng, một bóng người lao thẳng vào chiến trường.

Mọi người nhìn qua, kinh ngạc nhận ra đó là Giang Tân Nguyệt. Một đệ tử hốt hoảng kêu lên:

“Nhìn kìa! Nàng ấy đang làm gì vậy?”

Giang Tân Nguyệt, giờ đã hoàn toàn điên cuồng, giơ cao thanh đao, điên loạn đâm vào các linh thú của chúng ta, hét lớn:

“Giết! Ta sẽ giết hết các ngươi!”

Mọi người kinh hoàng khi thấy Giang Tân Nguyệt tấn công các linh thú kết khế ước của họ, khiến chúng chạy tán loạn khắp nơi, tránh né thanh đao của nàng ấy.

Cảnh tượng hỗn loạn này đã tạo cơ hội cho tà tiên phản công, khiến quân ta liên tục bại trận và tổn thất ngày càng nặng nề.

Nén cơn tức giận, ta rút đao, đẩy mạnh Giang Tân Nguyệt phát điên ra xa.

Nhanh chóng lấy đan dược của chuột lang nước, ta cho con khỉ uống, cuối cùng nó cũng bình tĩnh lại, không còn bị điều khiển điên loạn.

Ta quỳ xuống trước mặt sư tôn, cầu xin:

“Sư tôn, xin hãy cho phép đệ tử xuất chiến, làm tiên phong đánh thẳng vào sào huyệt của tà tiên.”

Sư tôn hơi lảo đảo, ho sặc sụa mấy tiếng rồi mới gật đầu đồng ý.

Ta dẫn con khỉ ra chiến trường, nói với nó:

“Đi thôi, phóng thích bản năng của ngươi đi.”

Con khỉ vỗ tay phấn khích, hất tay ta ra và lao thẳng vào chiến trường.

Những cú đấm mạnh mẽ liên tiếp của con khỉ khiến đối phương không kịp trở tay, rơi vào cảnh choáng váng.

Đến lúc bình minh, chiến thắng cuối cùng đã trong tầm tay.

Sau một lúc nghỉ ngơi, các trưởng lão dẫn chúng ta quay về.

Các đệ tử bắt đầu chữa trị thương tích cho bản thân và cho cả linh thú của mình.

Sự phẫn nộ của tất cả đều trút lên Giang Tân Nguyệt. Có người quát:

“Giang Tân Nguyệt, ngươi rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Sao lại tấn công người phe mình?”

Một đệ tử khác giận dữ nói:

“Ngươi nhất định là gián điệp! Nếu linh thú của ta xảy ra chuyện, ta sẽ liều mạng với ngươi!”

Có người chỉ thẳng vào nàng ấy:

“Ngươi thật sự điên rồi!”

Các trưởng lão bước đi giữa những đệ tử, chứng kiến cảnh thương vong của các linh thú và đệ tử mà đau lòng không thôi.

Một trưởng lão không kìm được, tiến đến, giáng một cái tát mạnh vào mặt Giang Tân Nguyệt, khiến nàng ấy lảo đảo.

Trưởng lão giận dữ quát mắng:

“Thật là đồ vô dụng! Nếu không nhờ sư tỷ ngươi xoay chuyển cục diện, chúng ta đã sớm mất mạng!

Hôm nay, ta tuyên bố: Giang Tân Nguyệt, ngươi chính thức bị trục xuất khỏi tiên môn!”

Nói rồi, các trưởng lão quyết định đuổi Giang Tân Nguyệt ra khỏi tiên môn.

Sư tôn đứng đó, nhìn nàng ấy với nét mặt chua xót:

“Tân Nguyệt, thật không ngờ con lại trở nên như thế này.

Ta thật sự rất thất vọng về con.”

Giang Tân Nguyệt ngã khuỵu xuống đất, ánh mắt dại đi, rồi cười như kẻ điên:

“Ta có gì sai chứ? Ta không hề sai!

Linh thú kết khế ước là của ta, tiên môn cũng là của ta!

Các ngươi mới là kẻ điên, không phải ta!

Chỉ cần không có những linh thú này, tất cả vinh quang đều thuộc về ta!”

Ta ôm con khỉ đang yếu ớt, đứng trước mặt sư muội, nhìn nàng ấy với ánh mắt lạnh lùng. Nàng ấy tức giận gào lên:

“Ngươi nhìn ta với ánh mắt gì vậy? Ngươi nghĩ ngươi hơn ta sao? Tại sao từ nhỏ đến lớn, ta đã nỗ lực như thế, mà vẫn không thể bằng ngươi?

Vì sao ta không thể bằng ngươi?”

Giang Tân Nguyệt gào lên, đôi mắt đầy oán hận:

“Khi ta nuôi con chuột lang nước, nó cứ như kẻ chết rồi, vậy mà vào tay ngươi, nó lại thành bảo vật.

Ngươi thuần phục con khỉ đến mức nó thành bá chủ chiến trường, nhưng khi ở trong tay ta, nó lại thành đồ bỏ đi.

Giang Tử Anh, ngươi đã làm gì với chúng? Nhất định là ngươi đã dùng tà thuật!”

Giang Tân Nguyệt quay nhìn về phía sư tôn, kêu gào:

“Sư tôn, chắc chắn nàng ta đã dùng tà thuật, mau trục xuất nàng ta ra khỏi môn phái!”

Ta không nói thêm lời nào, chỉ giao nàng ấy lại cho sư tôn và các trưởng lão xử lý.

Sư tôn bị thương nặng trong trận đại chiến, cần phải bế quan hàng chục năm để chữa trị, nên quyết định truyền lại vị trí tông chủ cho ta.

Môn phái không ai phản đối, tất cả đều quỳ xuống cúi đầu chấp nhận ta.

Mặc y phục lễ nghi nặng nề, ta bước từng bước lên bậc thềm, hướng về vị trí cao nhất.

Khi còn cách một bước cuối cùng, ta bất chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng…

“Giang Tử Anh, ta muốn ngươi chết!”

Giang Tân Nguyệt lao tới, mũi kiếm sượt qua tai ta rồi xoay lại, nhắm thẳng vào cổ ta.

Ta lùi từng bước, Giang Tân Nguyệt càng tiến từng bước, ánh mắt đầy điên cuồng:

“Kiếp trước cũng vậy” – nàng ấy gào lên – “chỉ cần giết ngươi, ta sẽ có cơ hội làm lại! 

Kiếp sau, cả con chuột lang nước và con khỉ đều sẽ thuộc về ta, ta nhất định sẽ thành công!”

Ta không muốn ra tay, chỉ có thể vừa né tránh vừa nghiêm giọng,  nói:

“Nể tình chúng ta từng là tỷ muội, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, cút đi!”

“Ta không cần cơ hội của ngươi ban cho!”

Giang Tân Nguyệt cười điên loạn:

“Ta muốn ngươi chết! Ta muốn ngươi cùng ta xuống địa ngục!”

Ta thở dài, nhìn nàng ấy tự mình vẽ nên vòng tù đày, giam mình vào trong đó, không còn đường thoát ra.

Rốt cuộc, Giang Tân Nguyệt đã tự đẩy mình vào ngõ cụt. Ta ra lệnh cho người áp giải nàng ấy đi, kết thúc mối duyên tàn này.

Ta lạnh lùng nói:

“Nếu ngươi khao khát vị trí này đến vậy, thì hãy tận mắt chứng kiến ta làm sao bước lên ngôi tông chủ.”

Nghi thức tiếp tục, dường như mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là một đoạn kịch nhỏ vô nghĩa.

Ta bước lên bậc thềm cuối cùng, đón nhận vị trí tông chủ của môn phái Linh Thú Tông vốn đã thuộc về ta.

Mỉm cười, ta tuyên bố:

“Từ nay, ta chính là tân tông chủ của Linh Thú Tông. Ta không dám hứa điều gì khác, nhưng chỉ cần ta còn một miếng ăn, các ngươi cũng sẽ không thiếu phần. Chúng ta sẽ đồng lòng đưa tông môn ngày càng hùng mạnh.”

Dưới đài, các đệ tử đồng thanh hô vang:

“Vạn tuế Tông chủ!”

Trở thành tông chủ mới, trách nhiệm ta gánh vác ngày càng nhiều, nhưng cuộc sống cũng không có thay đổi quá lớn.

Công việc mỗi ngày bắt đầu từ sáng sớm, nay còn thêm việc chăm sóc cho tàng linh y viện, khiến cuộc sống bận rộn hơn bao giờ hết.

Mỗi ngày đều đầy ắp những sự kiện, dù mệt mỏi nhưng cũng là một niềm vui.

Cuối cùng nằm xuống giường nghỉ ngơi, ta mới phát hiện ra con chuột lang nước từ lúc nào đã chui vào chăn, miệng ngậm một cọng cỏ, nhai nhồm nhoàm.

Vừa quay người thì nhận ra y phục của mình đã bị lấy mất sạch sẽ. Nắm chặt tay, ta rống lên:

“Lại là ngươi sao, con khỉ kia!”

Ta nghiến răng nhìn con khỉ đang trưng bộ mặt ngây ngô, thân khoác một bộ y phục màu xanh lục, chẳng khác nào trêu ngươi ta.

“Con khỉ chết tiệt, ngươi lại đi đâu ăn trộm đồ nữa hả?”

Ta không nhịn được nguyền rủa:

“Ta sẽ làm cho ngươi triệt sản, biến thành con khỉ cái mặc váy suốt ngày, khỏi cần đổi đồ!”

Con khỉ trợn mắt nhìn ta, kêu lên vài tiếng đầy phản đối như muốn nói:

“Không cởi! Ta sẽ không cởi đâu! Ta muốn ngày nào cũng mặc đồ mới, mỗi ngày một màu cơ!”

Nhìn bộ dạng quái gở của con khỉ, ta chỉ biết thở dài ngao ngán. Đường đường là tông chủ, vậy mà mặt mũi ta bị nó làm cho mất sạch!

Con chuột lang nước từ từ đi ngang qua, vẫn giữ vẻ bình thản như mọi ngày.

Trên đầu nó vẫn còn trái cam ta đặt lên hôm qua, không hề xê dịch chút nào, miệng thì nhai nhồm nhoàm cọng linh chi.

Ta vừa thở dài vừa nghĩ rằng cuối cùng cũng có một con linh thú biết điều, thì chợt thấy con chuột lang nước vừa ăn vừa thải, để lại một hàng “tàn tích” dọc đường đi.

Ta vỗ trán, cười khổ, tự hỏi sao mình lại gặp phải hai con linh thú kỳ quặc đến vậy.

Một là con khỉ đực chuyên ăn trộm đồ phụ nữ, còn một là con chuột lang nước vừa ăn vừa thải không ngừng.

Nhìn hai con linh thú này, ta chỉ biết than nhẹ một tiếng, chấp nhận số phận, bắt tay vào dọn dẹp, trong lòng tự nhủ:

“Là con mình nuôi, là con mình nuôi…”

End