13
Khi Triệu Lang đến phòng ta, ta đang thư thái ngồi bên cửa sổ đọc sách.
Hắn không để ai thông báo, cứ thế bước vào.
Qua khóe mắt, ta đã sớm nhìn thấy, nhưng suy nghĩ một lúc, ta vẫn phối hợp giả vờ như chưa biết gì, chìm đắm trong cuốn sách.
Hắn đứng yên một lúc, nhìn ta, rồi mới khẽ hắng giọng để nhắc nhở ta.
Ta ngẩng đầu lên, ánh mắt liền chạm vào cái nhìn đầy âu yếm của hắn.
Đúng là quá đủ rồi.
Trước thì vừa ở cùng thiếp thất, sau đó lại diễn cảnh ân ái thâm tình ở phòng chính thê.
Diễn thật giỏi.
Thôi kệ, hắn vui là được.
Ta vẫn như thường ngày, nở nụ cười, giọng nhẹ nhàng: “Vương gia đến rồi.”
Có lẽ Triệu Lang cũng cảm thấy chút ngại ngùng vì chuyện vừa làm, hắn lại hắng giọng, ánh mắt thoáng lảng tránh sang tay ta: “Ninh Nhi đang đọc sách gì vậy?”
Ta gấp sách lại, đặt nó lên bàn: “Chỉ là đọc qua loa thôi.”
Ta cũng chẳng muốn nói thêm với hắn, liền đi thẳng vào vấn đề: “Thiếp thân vẫn chưa kịp chúc mừng Vương gia, cuối cùng cũng đạt được điều mong muốn.”
Triệu Lang hơi khựng lại.
Sau đó mới cười, tiến tới nắm lấy tay ta, đầy cảm khái nói: “Vẫn là Ninh Nhi hiểu ta nhất.”
Ta đáp lại bằng nụ cười thường trực không đổi.
Hắn liền tiếp tục giải thích: “Nhược Nhược trong mắt chỉ có mình ta, ta thực không thể bỏ mặc nàng ấy được.”
“Nàng ấy từ nhỏ đã yếu ớt, lại mất mẫu thân tử sớm, chỉ khi ở vương phủ, ta mới yên tâm được.”
Ta gật đầu: “Vương gia đối với biểu muội tình sâu nghĩa nặng, thiếp thân hiểu cả.”
Triệu Lang như thở phào nhẹ nhõm: “Ninh Nhi không trách ta, ta an tâm rồi.”
“Thiếp thân sao có thể trách Vương gia được!”
Ta nhẹ nhàng đáp lại bằng câu nói mà Triệu Lang thích nghe nhất, ngọt ngào đến nỗi khí thế quanh hắn cũng dịu lại.
Ta nhân cơ hội hỏi tiếp: “Vậy tiếp theo, Vương gia định làm thế nào?”
14
Chuyện Tần Nhược tiến vào vương phủ đã là điều không thể tránh khỏi.
Nhưng không thể để mọi thứ diễn ra theo ý họ muốn được.
Nếu Triệu Lang nhất thời xúc động phong Tần Nhược làm trắc phi, với tính cách của nàng ta, ta e rằng sau này sẽ chẳng có ngày yên ổn.
Ta phải lợi dụng sai lầm của nàng ta để hạ bớt uy thế.
Nhưng cũng không thể hạ quá thấp.
Dù sao, sau này ta còn phải dựa vào nàng ta và tình yêu “chân chính” của nàng ta với Triệu Lang để có thêm kịch hay mà xem.
Không thể để nàng ta mất tăm hơi khi chưa kịp vào cung.
Lúc này, Triệu Lang vừa từ tổ ấm mềm mại bước ra, chẳng nghĩ ngợi gì, chỉ dứt khoát nói: “Dĩ nhiên là phải cho Nhược Nhược một danh phận.”
Ta khẽ gật đầu: “Đúng là nên như vậy.” Sau đó ta giả vờ tiếc nuối mà thở dài: “Vốn dĩ, với thân phận của biểu muội, tuy không đủ để phong làm trắc phi, nhưng đợi nàng ấy dưỡng bệnh tốt, Vương gia tích lũy thêm công lao, chúng ta cùng đến xin thánh thượng và quý phi nương nương, cũng không phải không thể sách phong.”
“Giờ đây, biểu muội chưa xuất giá, mà đã cùng Vương gia có chuyện phu thê, chuyện đã rồi…”
“Ôi, Vương gia hành xử như vậy, thật là có chút thiếu suy xét rồi.”
Từ trước đến giờ, ta luôn nghe theo Triệu Lang, đây là lần đầu tiên ta nói hắn làm sai.
Có lẽ Triệu Lang cảm thấy mới lạ, cười mà hỏi: “Sao lại nói là ta sai, Ninh Nhi có ý gì?”
Ta liếc hắn một cái: “Thứ nhất, việc này tổn hại đến danh tiết của biểu muội.”
“Thứ hai, chưa cử hành nghi lễ đã thu nhận nữ tử, truyền ra ngoài cũng không tốt cho danh tiếng của Vương gia.”
Triệu Lang dường như chưa bao giờ nghĩ đến những điều này, nghe tới đây, nụ cười trên môi liền đông cứng lại.
Ta tiếp tục: “Biểu muội mất mẫu thân sớm, không ai dạy bảo. Phụ thân nàng cũng không phải người biết lo toan, ngay cả thiếp thất cũng dám đè đầu cưỡi cổ đích nữ.”
“Nàng còn trẻ không hiểu chuyện, chẳng lẽ Vương gia cũng không hiểu sao?”
Nụ cười trên mặt Triệu Lang dần biến mất.
Ta giả vờ không hiểu: “Nhưng Vương gia vốn là người có phong thái quân tử, bao nhiêu năm nay đều giữ mình trong sạch, sao lại đột nhiên không nhịn được, mặc kệ mà làm như thế này?”
Triệu Lang há miệng, muốn nói rồi lại thôi.
Hắn không nói, ta cũng không hỏi.
Chỉ thở dài: “Chuyện này đã thành thì cũng không sao nữa, không để người ngoài biết, chúng ta sớm bẩm báo với quý phi nương nương, cử hành lễ cưới, mọi chuyện cũng coi như êm đẹp.”
“Chỉ tiếc là sáng nay Thanh Lan đến không đúng lúc, viện của ta lại đông người. Nàng ta vừa la lối, cả vương phủ đều biết chuyện rồi…”
Lúc này, Triệu Lang hận hận mắng một câu: “Con tiện tỳ đáng chết!”
Ta vội vàng nhẹ nhàng vỗ tay hắn, ra ý an ủi: “Vương gia đừng tức giận.”
Sao có thể trách nha hoàn được.
“Thanh Lan xuất thân tiểu gia bần hàn, sao hiểu được chuyện này. Nàng ta cũng không phải cố ý, chỉ là vì vui mừng cho cô nương của nàng ta thôi.”
Dù có to gan đến mấy, một nha hoàn nhỏ bé cũng chẳng dám làm càn trước mặt vương phi nếu không có sự đồng ý của Tần Nhược.
Triệu Lang tức giận, có lẽ cũng nhận ra điều này, chỉ là đang tìm cách che đậy cho Tần Nhược thôi.
Ta không phải muốn trách Tần Nhược làm hỏng chuyện, nên liền nhanh chóng chuyển về chủ đề chính: “Để tránh đêm dài lắm mộng, chuyện này không thể kéo dài.”
Lúc này, Triệu Lang cũng cảm thấy tính nghiêm trọng của sự việc.
Hắn trầm ngâm một lát, sắc mặt thay đổi vài lần, cuối cùng ngẩng đầu lên.
Lời đầu tiên hắn nói lại là cảm ơn ta: “Vẫn là Ninh Nhi suy nghĩ chu đáo, nếu không bản vương đã hối hận không kịp rồi.”
Ta mỉm cười, không nói gì, trong lòng đã hiểu rõ mọi chuyện.
Xem ra Tần Nhược đã làm cho Triệu Lang hứa hẹn cho nàng một vị trí không tầm thường.
Đáng tiếc là…
Triệu Lang hạ quyết tâm, hầu như không chút tình cảm nào khi nói: “Ba ngày sau sẽ cho nàng ấy vào phủ, trước tiên làm thiếp thất, sau này… sau này sẽ nâng vị trí.”
“Điều này…” Ta chớp mắt, “Liệu có phải quá ủy khuất cho biểu muội không?”
Ta còn tưởng ít nhất nàng ta cũng sẽ được phong làm phu nhân.
Đa phần sẽ là thứ phi.
Không ngờ lại chỉ là thiếp thất với vị trí thấp nhất.
Triệu Lang thật sự quá nhẫn tâm rồi.
Ta thật sự đã đánh giá cao vị trí của Tần Nhược trong lòng hắn, và cũng đã đánh giá thấp mức độ hắn coi trọng tiền đồ của mình.
Cũng đúng, Tần Nhược đã ở trong phủ hắn nhiều năm, nhưng chưa từng nghe thấy hắn tranh thủ cho nàng ta một danh phận.
Nếu hắn sớm lập Tần Nhược làm trắc phi, hoàng thượng chắc chắn sẽ không chọn con gái Thẩm gia làm vương phi cho hắn.
Trong lòng ta đột nhiên có chút phức tạp.
Triệu Lang lại gượng cười: “Nhược Nhược đã nói, chỉ cần được ở bên cạnh bản vương, nàng ấy đã mãn nguyện rồi.”
“Huống hồ có Ninh Nhi, bản vương tin rằng nàng sẽ chăm sóc tốt cho nàng ấy.”
Gì cơ? Ta suýt chút nữa lật mắt.
Bốn tháng trước, người lạnh lùng lo lắng ta sẽ đối xử không tốt với biểu muội của hắn chẳng phải là hắn sao?
Sao bây giờ hắn lại tin ta sẽ đối tốt với nàng ta chứ?
Khi nam nhân vô tình, quả thật vô tình đến đáng sợ.
Giờ ta thật muốn đối tốt với Tần Nhược đây.
“Thiếp thân nhất định sẽ lo liệu chu toàn cho biểu muội.”
15
Tần Nhược cuối cùng cũng đạt được ý nguyện, trở thành nữ nhân của phủ Tề Vương.
Nhưng nàng ta lại vô cùng bất mãn với vị trí thiếp thất.
Nàng ta tức giận đến tìm ta làm loạn.
“Muội biết trước đây mình không đúng, đã làm phiền đến ngày vui của tỷ, nhưng muội cũng không cố ý, tại sao tỷ lại hạ nhục muội đến mức này?”
Một nữ nhi của quan nhỏ như nàng ta, không đủ tư cách làm trắc phi, nhưng làm thiếp thất quả thật là điều nàng ta cảm thấy nhục nhã.
Nhưng ta cũng không có cách nào, chỉ có thể nói đây là ý của Triệu Lang.
Ta tốt bụng nhắc nhở nàng ta: “Biểu muội là khách, nên cư xử lễ nghi. Làm thiếp rồi, sau này vào phủ không thể tùy tiện như bây giờ nữa.”
Nàng ta chẳng nghe lọt câu nào, có khi còn cho rằng ta đang nhân cơ hội chế giễu nàng ta, sau đó liền lau nước mắt, đi tìm Triệu Lang khóc lóc.
Kết quả, nghe nói Triệu Lang đã dỗ dành nàng ta cả buổi, nhưng vẫn kiên quyết không đổi ý.
Cuối cùng hắn còn nổi giận, đuổi nàng ta về phòng và nói rằng mấy ngày tới sẽ không đến gặp nàng, để nàng ta tự ngẫm lại.
Tần Nhược chỉ còn cách chịu thua.
Sau đó, ta long trọng tổ chức lễ cưới cho nàng ta.
Mọi thứ trong lễ cưới đều được sắp xếp theo lễ nghi của thứ phi.
Tần Nhược tưởng rằng đây là ý của Triệu Lang, nhanh chóng hòa giải với hắn.
Vì vậy, Triệu Lang lại khen ngợi ta hết lời.
Cũng chỉ là thấy ta rộng lượng, hiền lành mà thôi.
Ta có thể nói gì chứ?
Dù sao thì vương gia lấy thiếp cũng chẳng tốn tiền của ta.
Dùng tiền của hắn làm việc cho hắn, ta còn được tiếng tốt, vậy cũng xứng đáng với công sức ta bỏ ra.
16
Sau khi có danh phận, Tần Nhược và Triệu Lang cuối cùng có thể quang minh chính đại mà gần gũi bên nhau.
Ta mang thai, vốn dĩ không bận tâm Triệu Lang ngủ ở đâu.
Hai vị thiếp khác tuy nôn nóng, nhưng biết rằng Tần Nhược trong lòng Triệu Lang là người đặc biệt.
Cả hai đều khôn ngoan tránh mặt.
Vì vậy, hai người họ trải qua những tháng ngày ân ái, không ai quấy rầy.
Chưa đầy ba tháng, Triệu Lang liền tìm đến ta bàn bạc về việc nâng vị trí cho Tần Nhược.
Ta không nói hai lời liền đồng ý.