Phu quân ta bị mất trí nhớ.
Trước khi mất trí, chàng đẹp như băng sương, cao ngạo và lạnh lùng.
Sau khi mất trí, chàng lại văn nhã lễ phép, dịu dàng mà ân cần.
Ta nói với chàng: “Ta là thê tử của chàng, chàng rất yêu ta.”
Nửa câu đầu là thật, nhưng nửa câu sau thì lại không.
1
Khi Phí Tri Thuật tỉnh lại, đã là buổi tối.
Ánh sao mờ nhạt, trăng sáng treo cao.
Ta đang cầm khăn lau mặt cho Phí Tri Thuật.
Bất chợt, ta thấy hàng mi dài của chàng khẽ rung, rồi chậm rãi mở mắt.
Gương mặt chàng hơi tái nhợt, vẻ mặt hoang mang, dưới ánh đèn mờ nhạt toát lên chút yếu ớt.
Ta theo phản xạ hạ thấp giọng nói: “Chàng tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?”
Phí Tri Thuật yên lặng nhìn ta, một lúc sau, chàng hé môi, giọng khàn khàn hỏi: “Nàng là ai?”
2
Phí Tri Thuật đã mất trí nhớ.
Thầy lamg đã kiểm tra, nói rằng nguyên nhân là do tụ máu trong não, khả năng hồi phục chưa thể nói trước.
Ta bảo tỳ nữ tiễn thầy lang về, còn mình ngồi lại bên giường, Phí Tri Thuật hơi cau mày, có lẽ là vì khó chịu.
Ta liền xoa dịu, vuốt thẳng nếp nhăn giữa hai hàng lông mày.
“Có phải chàng không nhớ gì không? Một chút cũng không thể nhớ ra sao?”
Phí Tri Thuật đáp: “Không hẳn, có vài đoạn ký ức mơ hồ, nhưng không rõ ràng.”
“Không sao, để ta kể cho chàng nghe.”
Ta nói với chàng: “Chàng tên là Phí Tri Thuật, năm nay hai mươi tám tuổi, là thừa tướng của triều đại này.
“Hôm qua, khi ra ngoài, chàng gặp phải thích khách, trong lúc giao đấu không may bị thương ở đầu, ngủ đến giờ mới tỉnh.”
Ta nhẹ nhàng vén tóc cho chàng, gần như không chút do dự, ta tiếp tục nói:
“Đây là nhà của chúng ta, ta là thê tử của chàng, chúng ta đã kết hôn được hai năm, và chàng rất yêu ta.”
3
Phí Tri Thuật sau khi mất trí ngoan ngoãn lắng nghe, đợi ta nói xong, chàng liền gọi ta:
“Phu nhân.”
Ta không nhịn được bật cười.
“Chàng không gọi ta như vậy, ta tên là Tống Tương Nghi, chàng luôn gọi ta là Tương Nghi.”
Phí Tri Thuật liền thuận miệng: “Được thôi, Tương Nghi.”
Có lẽ vì ta là người đầu tiên mà Phí Tri Thuật gặp sau khi tỉnh dậy, nên chàng cực kỳ tin tưởng ta.
Ta nói gì chàng cũng tin.
Nhưng thật ra, ta đang lừa chàng.
Chúng ta thực sự là phu thê, nhưng người mà chàng yêu không phải là ta.
4
Người mà Phí Tri Thuật thích, lẽ ra là quận chúa Chiêu Dương, thanh mai trúc mã của chàng.
Nàng ấy có dung mạo xinh đẹp, thông minh như băng tuyết, và vẽ tranh rất giỏi.
Nàng ấy và Phí Tri Thuật từ nhỏ đã cùng nhau đọc sách, cùng nhau vui đùa.
Hầu như ai cũng mặc định rằng, sau này họ sẽ thành thân.
Ta đã từng thấy Phí Tri Thuật và quận chúa Chiêu Dương bên nhau.
Khoảng tháng bảy, tháng tám, họ ở dưới gốc cây mơ hái quả.
Cây mơ không quá cao, nhưng quả ở dưới thấp đã bị người khác hái hết, chỉ còn quả ở trên cao.
Quận chúa Chiêu Dương duỗi dài tay, nhón chân, nhưng vẫn không với tới.
Nàng ấy không giận, chỉ chu môi lại, nhìn Phí Tri Thuật cầu cứu.
5
Phí Tri Thuật vốn là người sâu lắng, ít nói cười.
Chúng ta đã thành thân hơn hai năm, chàng đối với ta luôn giữ lễ nghĩa, nhưng lại thiếu đi sự gần gũi.
Nhưng hôm đó, quận chúa Chiêu Dương chưa nói gì, chỉ là ngước mắt nhìn chàng đầy mong đợi.
Chàng liền chiều lòng, giơ tay kéo cành mơ xuống thấp.
Quận chúa Chiêu Dương đã hái được quả mơ, vui vẻ cười tít mắt.
Hoàng hôn ngả bóng, ánh đỏ rực khắp bầu trời.
Ánh sáng xuyên qua lá mơ, dường như vẽ lên thân ảnh của họ một đường viền vàng óng.
Họ thật sự rất xứng đôi.
Nhưng xứng đôi thì có ích gì?
Phí Tri Thuật vẫn phải cưới ta.
6
Sau khi Phí Tri Thuật mất trí nhớ, chàng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Chàng suốt ngày bám lấy ta, luôn muốn nghe về những chuyện của chúng ta trước đây.
Điều này thật sự khiến ta cảm thấy khó xử.
Trước đây chúng ta có gì để kể đâu?
Nếu nói về thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm, đó là chuyện của chàng và quận chúa Chiêu Dương.
Nếu nói về tình cảm mặn nồng sau hôn nhân, điều đó cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta.
Ta có thể kể gì cho chàng đây?
Nhìn vào đôi mắt trước mặt, với nét ngây thơ và tò mò, lòng ta bỗng chốc rung động.
Chàng bây giờ không nhớ gì cả, dù ta nói gì, đó cũng sẽ trở thành ký ức mới của chàng.
Như một tờ giấy trắng, ta vẽ gì lên đó thì giấy trắng sẽ thành như thế.
Nghĩ đến đây, ta lặng lẽ rời mắt đi.
“Để ta kể chàng nghe về lần đầu chúng ta gặp nhau nhé.”
“Chàng đã yêu ta từ cái nhìn đầu tiên.”
7
Ta đã dựng lên cho Phí Tri Thuật một cuộc gặp gỡ đầu tiên đầy lãng mạn.
Ta nói với chàng rằng ta vốn sống ở đất Thục, sáu năm trước vì cha ta thăng chức mà cả nhà dời đến kinh thành.
Ta còn nói với chàng rằng ngày ta đến kinh thành, ta đã gặp chàng ở phố Vĩnh Long, và chàng đã yêu ta từ cái nhìn đầu tiên.
Thực lòng mà nói, lời nói dối này cũng không khéo léo lắm.
Với tính cách của Phí Tri Thuật, làm sao chàng có thể yêu ai đó từ cái nhìn đầu tiên?
Hơn nữa, trong kinh thành ai mà không biết Phí Tri Thuật thích quận chúa Chiêu Dương?
Chỉ cần hỏi thăm một chút là có thể dễ dàng phát hiện ra lời nói dối này.
Nhưng Phí Tri Thuật đã tin.
Chàng nghe rất chăm chú, thậm chí còn hỏi:
“Sau đó thì sao?”
Ta tiếp tục bịa chuyện.
“Sau đó, chàng thường xuyên gặp ta, tìm đủ mọi món ngon và những thứ thú vị để tặng ta.”
“Ta hiểu rồi, đó là vì muốn làm nàng vui, thích một người vốn nên như vậy.”
“Ừ, chàng còn từng tặng ta một búp sen, chàng có nhớ không?”
Câu này là thật, vì một lời nói dối hoàn hảo cần phải có sự pha trộn giữa thật và giả.
Phí Tri Thuật cố gắng nhớ lại.
“Ta không nhớ rõ lắm… xin lỗi.”
“Không sao,” ta tỏ ra rất thông cảm, “ta nhớ là được rồi.”
8
Ta định tiếp tục bịa ra thêm nhiều câu chuyện thú vị và đáng để lưu lại trong ký ức. Nhưng vì khả năng hạn chế, đến đây đã khó có thể tiếp tục.
Chỉ đành vội vàng kết thúc câu chuyện.
“… Tóm lại là, chàng đối xử với ta rất tốt, cũng là một người rất xuất sắc, vì vậy ta cũng đã thích chàng.”
“Chẳng bao lâu sau, chàng đã đến nhà ta để cầu hôn.”
Nếu nói rằng lúc đầu ta còn có chút lo lắng và tự trách mình.
Thì giờ đây, tinh thần ta đã được thăng hoa.
Sự thật thì sao? Lời nói dối thì sao?
Chúng ta là phu thê, mọi việc ta làm chỉ là muốn tình cảm của chúng ta tốt hơn mà thôi.
Chàng thấy không, bây giờ cả hai chúng ta đều rất vui vẻ mà?
Ta nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Phí Tri Thuật và tự nhủ rằng, ta không sai.
9
Sau khi nghe những lời bịa đặt của ta, Phí Tri Thuật hoàn toàn tin rằng chúng ta đã từng là một đôi tình nhân hết mực yêu thương và gắn bó.
Chúng ta đã có một khoảng thời gian rất đẹp.
Lúc đó là mùa hè, quả mơ vàng óng, quả mận căng tròn.
Chúng ta đã đến một vườn mơ ngoại ô, vừa hái vừa ăn, cuối cùng mang về một giỏ mơ đỏ đầy ắp.
Trên đường về, Phí Tri Thuật một tay xách giỏ, tay còn lại nắm tay ta.
Ánh hoàng hôn đẹp rực rỡ chiếu xuống chúng ta.
Trong hồ Uyên Ương, những bông sen xanh dựa sát nhau, hương thơm ngào ngạt lan tỏa.
Chúng ta đã thuê một chiếc thuyền gỗ và được người chèo thuyền đưa ra giữa hồ.
Sau khi nô đùa, Phí Tri Thuật nằm bò ra mũi thuyền, hái một búp sen và bóc hạt sen cho ta.
Chàng tỉ mỉ lột bỏ vỏ xanh, gỡ đi tâm sen, cử chỉ cẩn thận và kiên nhẫn.
Ta vui vẻ ăn hạt sen mà không để ý rằng mặt trời đã chiếu vào mặt mình.
Đến khi Phí Tri Thuật đặt một chiếc lá sen lớn lên đầu ta.
Chàng nhẹ nhàng vỗ vào đỉnh đầu ta.
“Giờ nắng gắt quá, cẩn thận không bị cháy nắng.”
Trên đường về, Phí Tri Thuật mang trên vai một túi đầy hạt sen tươi, còn ta ôm một bó hoa sen hồng, hương thơm theo ta suốt dọc đường.
10
Ban đêm, chúng ta cũng thường nô đùa một chút, Phí Tri Thuật sẽ cởi đai áo của ta.
Thấy ta ngoan ngoãn để mặc chàng bày trò, chàng liền tạm ngưng một chút.
“Chúng ta trước đây… đã từng có chuyện đó chưa?”
Ta có chút ngại ngùng, nhưng vẫn trả lời:
“Chàng muốn nói đến chuyện ân ái sao? Đương nhiên là có rồi. Chàng quên rồi sao, chúng ta đã kết hôn hai năm rồi mà.”
Chàng không nên hỏi có hay không.
Chàng nên hỏi là bao nhiêu lần.
Vì thế ta có thể trả lời chàng: rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều lần.
Trước khi mất trí, Phí Tri Thuật trông có vẻ thanh cao và ít ham muốn, nhưng thực tế lại rất mãnh liệt trong chuyện giường chiếu, chỉ khi cảm thấy thỏa mãn chàng mới chịu dừng.
Điều này khiến ta thường xuyên bối rối, không phân biệt được chàng có thực sự quan tâm đến ta hay không.
Có lẽ khắp kinh thành này không có cặp phu thê nào giống như chúng ta.
Ban ngày xa cách, đêm về lại rất gần gũi.