“Lòng gì cơ?”
Bỗng, Lục Phóng bật cười khẽ. Nụ cười ấy, trong đêm tĩnh lặng, khiến tôi không khỏi có chút rùng mình. Anh ôm tôi thật chặt, rồi bế lên giường, ánh mắt dịu dàng, như thể muốn tan chảy mọi khoảng cách giữa chúng tôi.
“A Cảnh, được không?” – Anh khẽ hỏi, giọng đầy mong đợi.
Tôi vòng tay qua cổ anh, trêu đùa:
“Nếu em nói không được, anh sẽ dừng lại chứ?”
Đôi mắt anh lóe lên nét tinh nghịch, đáp lại bằng giọng đầy kiên quyết:
“Không.”
Lục Phóng quả thật không nuốt lời. Cho dù tôi kêu đau, anh cũng chẳng chút ngừng bước. Chỉ đến khi mọi thứ đã kết thúc, anh vẫn ôm chặt tôi, trầm ngâm không nói lời nào. Anh dịu dàng bế tôi vào phòng tắm, rồi liên tục hôn lên trán, lên má tôi, tựa như muốn khắc ghi từng khoảnh khắc của cả hai.
Giữa cơn mơ màng, tôi nghe thấy tiếng anh thì thầm bên tai:
“A Cảnh, anh thật sự rất hạnh phúc… em là của anh, cả đời này em chỉ thuộc về anh.”
Lời nói ấy, trong khoảnh khắc ấy, dường như có sức mạnh khiến lòng tôi lắng lại, tất cả những gì từng mơ hồ đều trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
…
Từ đêm đó, Lục Phóng đặc biệt dính lấy tôi.
Khi ra ngoài, anh luôn giữ tay tôi, còn ở nhà, anh như muốn giữ tôi sát bên, chẳng chút e ngại. Đến nỗi tôi có đôi chút đau đầu:
“Lục Phóng, anh có thấy mình hơi dính người quá không?”
Anh chẳng đáp, chỉ vuốt ve mái tóc dài của tôi, kéo tôi lại gần hơn, mỉm cười đầy ấm áp. Rồi anh ghé sát, hít một hơi như thể muốn lưu lại hương của tôi, giọng trầm ấm bên tai:
“Thế em có ghét khi anh dính lấy em không?”
Dĩ nhiên, tôi không ghét, chỉ là đôi khi cũng không khỏi bất ngờ vì anh. Tôi vừa đáp thì Lục Phóng đã khẽ giữ cằm tôi, cúi xuống hôn. Bị bất ngờ, tôi giật mình, đẩy nhẹ ngực anh:
“Lục Phóng, chúng ta mới kết thúc cách đây một tiếng mà.”
Nhưng anh lại ngậm lấy vành tai tôi, thì thầm, giọng nói có chút đùa cợt:
“Đã một tiếng trôi qua rồi, chưa gần gũi đủ mà.”
Tôi không khỏi đỏ mặt, lúng túng hỏi:
“Liệu có… quá thường xuyên không?”
Lục Phóng chỉ khẽ nhướng mày, mắt anh ánh lên vẻ thích thú:
“Thường xuyên sao? Anh tưởng dưới hai mươi bốn giờ vẫn là ít đấy.”
“Anh thôi ngay đi.”
Tôi đẩy nhẹ vào ngực anh, mặt không khỏi nóng bừng.
6
Dạo gần đây, bị Lục Phóng hành hạ đến kiệt sức, tôi ngủ càng ngày càng nhiều, có lúc giữa trưa cũng lăn ra ngủ gật. Cuối cùng, anh cũng nhận ra không thể cứ tiếp tục như thế mãi, nên bắt đầu dẫn tôi đi gặp bạn bè anh, như một cách để cả hai tìm lại sự cân bằng.
Chiều hôm ấy, khi cả hai đứng trước cửa câu lạc bộ, Lục Phóng bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại khẩn. Anh quay sang tôi, ánh mắt ôn nhu dặn dò:
“Ngoan, em vào phòng trước chờ anh, anh sẽ quay lại nhanh thôi.”
Nghe lời, tôi đi đến trước cửa phòng riêng, vừa đưa tay định đẩy cửa thì đột nhiên nghe thấy giọng nói bên trong nhắc đến tên mình. Ban đầu tôi nghĩ chỉ là sự trùng hợp, nhưng những lời tiếp theo khiến tôi đứng sững lại.
“Lê Cảnh chẳng phải chỉ là thứ đồ cũ mà Tấn Niên đã chơi chán sao? Cũng chỉ có thằng ngốc như Lục Phóng mới không chê cô ta.”
“Tấn Niên thật sự tinh mắt, lợi dụng lúc cô ta mất trí nhớ mà bỏ đi, không thì cưới về rồi cô ta còn đội cho anh bao nhiêu cái sừng.”
“Nói thật chứ, thân hình Lê Cảnh thì không chê vào đâu được, nếu không phải Lục Phóng nhanh tay, tôi cũng muốn nếm thử một lần.”
“Thôi đi, cô ta dù sao cũng là người phụ nữ mà Tấn Niên từng có qua lại, ít nhất cũng phải cho anh ấy chút thể diện chứ, đúng không Tấn Niên?”
“À phải rồi, Tấn Niên, nếu Lê Cảnh khôi phục trí nhớ rồi lại quay về tìm anh, anh sẽ nói sao?”
Giọng của Lục Tấn Niên vang lên sau một lúc lâu:
“Vậy thì chờ xem bao giờ cô ta nhớ lại.”
Trong lòng tôi như có ngọn lửa bừng cháy, sự nhục nhã và phẫn nộ trào lên đến nghẹn thở. Đã định xông vào chất vấn, nhưng lúc ấy lại thấy một bóng người đã lao vào trước tôi. Chỉ trong khoảnh khắc, tiếng la hét, tiếng đánh đấm vang lên dồn dập bên trong căn phòng. Nhân viên và bảo vệ hối hả chạy đến, nhưng tôi giữ họ lại, bình thản nói:
“Anh em nhà họ chỉ đang luyện tập một chút, không có chuyện gì đâu, các anh đừng làm phiền.”
May thay, không ai nghi ngờ, tất cả lần lượt tản đi, để lại tôi đứng đó lặng lẽ đợi. Một lúc lâu sau, tiếng động trong phòng mới ngưng lại. Cánh cửa bật mở, Lục Phóng bước ra với gương mặt đầy sát khí, chẳng nói chẳng rằng, anh nắm chặt tay tôi kéo đi ra ngoài.
Đến cửa câu lạc bộ, Lục Tấn Niên bất ngờ đuổi theo, mặt mày đầy vết bầm tím và nhếch nhác đến thảm hại. Anh ta nhìn tôi, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh mà thốt lên:
“Lê Cảnh, em có thể mất trí nhớ, nhưng điều đó không thể thay đổi sự thật là chúng ta từng ở bên nhau.”
Lục Phóng nghe thấy, ánh mắt lóe lên vẻ đe dọa, định quay lại cho Tấn Niên thêm một trận. Tôi vội kéo anh đứng lại sau lưng mình, quay sang Tấn Niên, giọng lạnh nhạt:
“Lục Tấn Niên, dù tôi không còn nhớ được trước kia đã thấy gì ở anh, nhưng qua những gì anh làm hôm nay, tôi thấy mình đã rất may mắn khi không còn chút kí ức nào. Chuyện giữa chúng ta có hay không, người rõ nhất chính là anh.”
Lục Tấn Niên hơi khựng lại, nhưng chỉ thoáng qua rồi hắn lại nở một nụ cười nham hiểm, ánh mắt đầy toan tính:
“Em nên lo cho bản thân mình đi thì hơn, nhà họ Lục sẽ không bao giờ để em bước chân vào làm dâu đâu. Đám cưới của Lục Phóng đã được quyết định rồi, tháng sau sẽ diễn ra, chẳng lẽ cậu ta không nói gì với em sao?”
Câu nói ấy khiến tôi chết lặng, cơ thể cứng đờ, tôi từ từ quay lại nhìn Lục Phóng. Anh im lặng, ánh mắt né tránh, còn Tấn Niên thì cười lạnh lùng, đắc ý nói tiếp:
“Xem ra Lục Phóng chưa nói với em. Cũng đúng thôi, một người như em thì đáng giá gì chứ? Suy cho cùng, em chỉ là kẻ thay thế tạm bợ mà thôi.”
7
Tôi không rõ mình về nhà thế nào, chỉ nhớ rằng, Lục Phóng chẳng đuổi theo, mặc cho tôi lạc lõng rời khỏi nơi đó.
Khi chuông điện thoại vang lên, tôi đã chìm trong sự buồn bã mà nằm bẹp ở nhà suốt ba ngày liền, như thể cả thế gian này đã sụp đổ. Bạn thân của tôi – Hứa Niệm, không chịu nổi mà vội vàng đến nhà, và ngay khi nhìn thấy bộ dạng phờ phạc của tôi, cô ấy không khỏi kinh ngạc và hốt hoảng.
“Trời đất, sao cậu lại tự làm khổ mình đến mức này?”
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt xót xa, đặt tay lên trán, và nhanh chóng rụt lại vì nóng bỏng.
“Sao mà lai sốt cao thế này? Cậu nhất định phải đi bệnh viện thôi!”
Cô ấy cuống cuồng lên, định kéo tôi đi ngay lập tức. Bất giác, tôi thẫn thờ hỏi:
“Niệm Niệm, hồi trước mình thật sự là kẻ tồi tệ lắm sao? Sao ai cũng đối xử với mình như thế?”
Hứa Niệm dịu dàng nâng mặt tôi lên, đôi mắt ánh lên sự kiên quyết:
“Cậu không hề xấu xa, chỉ là mắt người đời có vấn đề thôi. Hãy tin mình, nếu có người thật sự yêu cậu, người đó sẽ hiểu và nhận ra cậu không hề sống giả tạo.”
Tôi thoáng ngơ ngác, như chợt nhận ra điều gì đó:
“Thật vậy sao?”
“Thật mà. Trước đây cậu yêu thương bản thân mình nhất, đâu có dễ dàng tự làm khổ mình chỉ vì một gã đàn ông tầm thường?”
Dưới sự khăng khăng của Hứa Niệm, tôi đành theo cô ấy đến bệnh viện. Sau một loạt kiểm tra, hóa ra tôi đã bị viêm phổi, cần phải nhập viện điều trị. Có lẽ do cơn sốt kéo dài, nên tôi mệt mỏi và thiếp đi nhiều.
Trong giấc mơ, tôi thấy lại quá khứ, thấy mình vì nhan sắc mà trở thành cái gai trong mắt người khác, bị bạn bè xì xào, gán cho bao điều tiếng không hay. Vì tự trọng và không muốn biện minh, tôi cứ im lặng, mặc cho thời gian dần dần biến tôi thành hình tượng người phụ nữ “lẳng lơ”, mỗi tháng đổi một bạn trai.
Lớn lên, tôi gặp Lục Tấn Niên. Anh ta đeo bám tôi, còn tôi, trong giây phút yếu lòng, lại nghĩ mình có thể lợi dụng anh để xua đi những kẻ đeo đuổi khác, nên đã đồng ý hẹn hò. Nhưng thật cay đắng, anh ta chẳng phải người đàn ông tử tế. Lúc nào cũng tìm cách chiếm đoạt tôi. Khi tôi dứt khoát muốn chia tay, anh ta đã điên cuồng đến mức phá hoại phanh xe của tôi, dẫn đến tai nạn, khiến tôi mất trí nhớ.
Sau tai nạn ấy, không những không hối hận, anh ta còn lợi dụng tình trạng của tôi, tung tin rằng tôi cố tình bám lấy anh ta, rồi nhanh chóng đính hôn với một người khác do gia đình sắp đặt.
Mở mắt, tôi nhìn thấy Hứa Niệm ngồi bên cạnh, ánh mắt lo lắng nhìn tôi.
“Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, cậu nói mớ mãi, mình cứ sợ cậu sốt đến mức quên mất cả mình rồi ấy!”
Tôi khẽ mỉm cười:
“Dù quên ai thì cũng không thể quên cậu được.”
Hứa Niệm nhìn tôi chăm chú, đôi mắt mở lớn như không tin vào lời tôi vừa nói:
“Cậu… đã nhớ lại hết rồi sao?”
Tôi lặng lẽ gật đầu, Hứa Niệm thở phào nhẹ nhõm, lấy tay lau nước mắt và không ngừng kể lại những gì xảy ra trong những ngày tôi mê man.
Cô ấy bảo Lục Tấn Niên và cả Lục Phóng đều đã đến thăm. Lục Tấn Niên vừa bước đến cửa đã bị cô ấy chặn lại và xả cho một trận rồi đuổi đi. Lục Phóng thì nhân lúc cô ấy ra ngoài, đã lén vào phòng tôi, nhưng cũng chẳng thoát khỏi tay Hứa Niệm, cuối cùng vẫn bị cô ấy đẩy ra ngoài.
Tôi cười nhẹ:
“May mà có cậu ở đây.”
Nhưng rồi, Hứa Niệm nhìn tôi, giọng ngập ngừng:
“Mình thấy ánh mắt Lục Phóng nhìn cậu có chút gì buồn bã, như thể giữa hai người có điều gì chưa thể giải thích rõ ràng.”
Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ nhớ lại.
Trước khi mất trí nhớ, Lục Phóng từng theo đuổi tôi, nhưng rồi khi tôi quen Lục Tấn Niên, ánh mắt của anh ấy nhìn tôi không còn trong sáng như trước. Trong khoảng thời gian tôi không nhớ gì, anh ấy đã chăm sóc tôi như người yêu thực sự. Nhưng bây giờ anh ấy đã sắp kết hôn rồi, liệu nhắc đến chuyện này còn có ý nghĩa gì không?
“Niệm Niệm, mình muốn đi nước ngoài.”
Cô ấy nhìn tôi ngạc nhiên:
“Sao đột ngột vậy?”
Thật ra, ý định này không phải ngẫu nhiên, trước khi gặp tai nạn, tôi đã có kế hoạch từ lâu, chỉ là mọi thứ bị trì hoãn mà thôi.