Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hiện đại CHÚNG TÔI CÙNG GIẢ VỜ MẤT TRÍ NHỚ Chương 2 CHÚNG TÔI CÙNG GIẢ VỜ MẤT TRÍ NHỚ

Chương 2 CHÚNG TÔI CÙNG GIẢ VỜ MẤT TRÍ NHỚ

4:34 chiều – 30/10/2024

Dường như anh còn định hỏi thêm điều gì, nhưng Lục Phóng đã nhanh chóng kéo anh đi, không để cho cơ hội nào xen vào.
Một lúc sau, khi đã ra ngoài, Lục Phóng mở cửa xe, nghiêng người cài dây an toàn cho tôi, rồi nhìn tôi hỏi:
“Đi hóng gió một chút nhé?”
“Được thôi.”
Nhưng rất nhanh tôi đã hối hận rồi.
Rời khỏi thành phố, Lục Phóng bắt đầu nhấn ga mạnh hơn, tốc độ cứ tăng dần đến mức tôi cảm giác như đang giữ cả mạng sống trong tay.
Tôi ngồi cứng đờ, bấu chặt vào dây an toàn, chẳng dám hé nửa lời, chỉ cầu mong mau chóng đến nơi. Nhưng anh lại chẳng có vẻ gì là muốn dừng lại hay thả chậm ga, ngược lại còn tăng tốc thêm.
Trong lòng tôi hối hận không thôi, biết thế đã chẳng lên xe cùng anh.
Cuối cùng, xe cũng dừng lại ở bờ biển.
Vừa mở cửa bước xuống, tôi đã nôn thốc nôn tháo, nước mắt giàn giụa. Đến khi ngẩng lên, tôi thấy Lục Phóng đã tìm được một chỗ ngồi trên cát, trong tay cầm một chai bia, vẫy tay gọi tôi lại. Vừa giận vừa bực, tôi nhìn anh:
“Anh lao xe đưa em ra biển, chỉ để uống chút bia này?”
Anh ngửa cổ uống một ngụm, nói bình thản như không có gì đặc biệt:
“Anh chỉ nghĩ, hôm nay em chắc cần một chút rượu.”
Người này thật quá vô lý!
Tôi vừa xuất viện, còn đang trong thời gian uống thuốc, sao có thể uống rượu?
Nhìn dáng vẻ anh ung dung, tôi chưa kịp phản ứng thì lại nghe anh cười nhàn nhạt:
“Em không uống được, vậy thì anh uống thay.”
Và thế là kết quả của sự vô lý này là tôi phải lái xe suốt hai tiếng, đón gió đêm, đưa một kẻ “say” về thành phố.
Khi vào đến thang máy, tôi đã mệt lả, thì cánh tay dài của Lục Phóng vươn tới giữ lấy eo tôi. Anh khẽ cúi người xuống, gương mặt ngay gần trong gang tấc, men rượu nhè nhẹ làm ánh mắt anh thêm quyến rũ. Tôi thoáng ngẩn người, không kịp tránh khỏi ánh nhìn đầy mê hoặc ấy. Lục Phóng nhích lại gần hơn, giọng nói trầm ấm khẽ vang bên tai:
“A Cảnh, anh có đẹp không?”
Tôi không suy nghĩ, liền gật đầu.
“Em thích anh không?”
Tôi lại gật đầu, không do dự.
Anh tiếp tục, ánh mắt trở nên sâu thẳm hơn:
“Vậy tối nay mình ngủ cùng nhau nhé?”
Tôi như theo phản xạ, gật đầu lần nữa. Gật xong mới bừng tỉnh, nhận ra mình đã rơi vào cái bẫy của anh, vừa thẹn vừa giận:
“Lục Phóng, anh có thật là say không đấy?”
Anh chỉ mỉm cười, thoải mái tựa vào vai tôi, không có ý định lùi bước. Tôi đẩy anh ra, nhưng anh chẳng động đậy, đôi mắt khép hờ, yên tĩnh tựa như người thực sự đã say.
Khi cửa thang máy vừa mở ra, anh bất ngờ khom người, bế bổng tôi lên ngang hông và đi thẳng về phía phòng chính. Tôi hoảng hốt:
“Lục Phóng, đó là phòng của anh!”
Anh mỉm cười, xoay người đáp ngay:
“Vậy thì vào phòng của em.”
Đèn phòng chưa kịp bật, Lục Phóng đã nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường, người anh áp sát, hơi thở ấm nóng gần bên.
Khi bàn tay anh vừa chạm vào làn da dưới lớp áo, đèn phòng bất ngờ bật sáng. Cả hai chúng tôi đều quay đầu lại, ngỡ ngàng nhìn Lục Tấn Niên đang đứng ở cuối giường, gương mặt đầy vẻ tức giận.
“Hai người đang làm gì đấy!” – giọng anh ta đầy phẫn nộ.
Lục Phóng phản ứng ngay lập tức, một tay kéo chăn che lại cho tôi, tay kia vẫn nằm trong áo, giữ nguyên sự táo bạo đến khó chịu.
4
Khóe môi Lục Phóng cong lên, ánh mắt sáng rực đầy ý tứ:
“Anh nghĩ bọn em đang làm gì?”
Gương mặt Lục Tấn Niên tối sầm, anh không nói thêm lời nào, kéo mạnh Lục Phóng ra khỏi phòng. Trước khi đi, Lục Phóng còn tinh nghịch nhéo nhẹ tay tôi, ghé sát tai nói nhỏ:
“Ngoan ngoãn chờ anh về nhé.”
Thế nhưng, cả đêm đó Lục Phóng không quay lại. Đến khi tôi chìm vào giấc ngủ, bỗng nhận được cuộc gọi của anh. Giọng nói anh yếu ớt vang lên từ bên kia đầu dây, bảo rằng anh đang đau. Lúc ấy tôi mới biết, anh đã vào viện.
Qua nhiều lần dò hỏi, cuối cùng tôi cũng biết được sự thật từ bạn thân: sau khi bị kéo đi, hai anh em Lục Phóng và Lục Tấn Niên đã xảy ra cãi vã kịch liệt, thậm chí đánh nhau. Kết cục, Lục Phóng không phải đối thủ của anh trai, bị đánh đến mức phải nhập viện.
……
Khi tôi đến bệnh viện, hình ảnh Lục Phóng nằm trên giường bệnh khiến tôi sững sờ. Tay chân anh bị bó bột, đầu quấn băng trắng, khóe miệng còn vết bầm tím chưa tan. Tôi không tin nổi, liền hỏi:
“Tất cả là do anh trai anh làm sao?”
Lục Phóng khẽ gật đầu, ánh mắt u buồn:
“A Cảnh, anh ấy không cho anh chạm vào em.”
Tôi bật cười, pha lẫn chút giận dỗi:
“Dù anh ấy là anh trai anh, nhưng quản cũng quá chặt rồi đấy!”
Nghe vậy, ánh mắt Lục Phóng rạng ngời, niềm vui lấp lánh khó che giấu:
“Ý em là, đợi anh lành, chúng ta có thể tiếp tục à?”
Ngay lúc ấy, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Lục Tấn Niên xuất hiện, ánh mắt đanh lại nhìn cả hai. Anh gằn giọng hỏi:
“Giờ lại đang giở trò gì nữa đây?”
Lục Phóng co mình lại, thoạt nhìn không khác gì một chú cún nhỏ bị chủ bắt nạt. Tôi bước lên chắn trước mặt anh, đối mặt với Lục Tấn Niên, không kiềm chế được sự bất bình:
“Anh trai của Lục Phóng, anh đánh cậu ấy đến thế này còn chưa đủ sao? Còn đến đây hăm dọa nữa, có tin tôi báo cảnh sát không?”
Sắc mặt Lục Tấn Niên ngày càng đanh lại, giọng anh trầm xuống:
“Tôi không đánh nó.”
“Tối qua anh kéo anh ấy đi, rồi sau đó anh ấy nhập viện. Không phải anh thì còn ai?”
Ánh mắt anh lóe lên sự giận dữ xen lẫn bất lực:
“Lê Cảnh, cậu ta định làm mấy chuyện đó với em, em vẫn bênh vực cậu ta? Em muốn có chuyện gì xảy ra sao?”
Tôi nhíu mày, khó hiểu:
“Anh ấy là bạn trai tôi, có chuyện gì xảy ra thì cũng là bình thường chứ?”
Lục Tấn Niên mở miệng định nói gì đó, nhưng ngay lúc ấy, Lục Phóng bất ngờ rên lên:
“Ái da~ A Cảnh, anh đau quá!”
Nghe vậy, tôi lập tức lo lắng hỏi:
“Đau chỗ nào? Để em xem.”
Anh chỉ vào khóe miệng, giọng khẽ nũng nịu:
“Cần bôi thuốc rồi.”
Tôi cẩn thận bôi thuốc theo lời anh chỉ dẫn. Bôi xong, anh vẫn nhăn nhó bảo đau. Không suy nghĩ nhiều, tôi ghé sát lại, nhẹ nhàng thổi vào chỗ vết thương của anh. Khoảng cách gần đến nỗi tôi thấy rõ từng sợi lông mi của anh khẽ rung lên, trong ánh mắt lấp lánh niềm vui.
“Còn đau không?” – tôi hỏi khẽ.
Ánh mắt Lục Phóng liếc qua Lục Tấn Niên, miệng cong lên với vẻ nghịch ngợm:
“Đau~”
Tôi không kiềm lòng, lại ghé sát thổi nhẹ thêm lần nữa. Bên cạnh, ánh mắt Lục Tấn Niên tối sầm. Khi rời đi, anh đóng cửa phòng bệnh mạnh đến mức vang cả một tiếng “rầm”, để lại không khí giận dữ trong không gian.
5
Trong thời gian Lục Phóng nằm viện, ngày nào tôi cũng đến thăm anh.
Hôm đó tôi có việc nên đến muộn một chút, vừa đến cửa phòng bệnh đã nghe thấy tiếng trò chuyện bên trong.
Là giọng của Lục Tấn Niên.
Anh ấy nói:
“Lê Cảnh sớm muộn gì cũng sẽ khôi phục trí nhớ, rồi cô ấy sẽ biết em giả bệnh lừa cô ấy, mà cô ấy lại ghét nhất là bị người khác lừa.”
Lục Phóng hờ hững đáp:
“Đợi cô ấy nhớ lại, người đầu tiên cô ấy không tha là anh.”
Lục Tấn Niên siết chặt tay:
“Cô ấy cũng sẽ không yêu em đâu.”
Lục Phóng cười khẽ, nhưng không nói gì thêm.
Đợi Lục Tấn Niên đi khỏi, tôi mới bước vào phòng bệnh. Vừa thấy tôi, Lục Phóng liền bày ra vẻ yếu ớt, ăn uống cũng phải nhờ tôi đút. Tôi thấy buồn cười nhưng cũng không nỡ từ chối anh.
….
Hôm ấy, sau khi đã gỡ hết lớp băng cuối cùng, Lục Phóng như trở lại với bộ dạng bướng bỉnh của mình. Khi không nằm lì trên xe lăn giả vờ yếu đuối, thì anh lại tìm mọi cách để kéo tôi đến bên, từ nhờ đỡ đi cho đến mấy lý do vụn vặt chỉ để được chạm vào tay tôi.
Cho đến hôm đó, anh đang ngái ngủ, dậy uống nước và nhìn thấy tôi đứng cạnh tủ lạnh, tôi nhìn anh với ánh mắt nửa cười nửa không. Lục Phóng chầm chậm đặt ly nước xuống, không ngại ngần kéo tôi lại:
“Đêm qua mơ thấy có cao nhân chữa khỏi bệnh cho anh.”
Tôi để anh ôm chặt mà không nói gì, chỉ khẽ nhướng mày như tỏ vẻ chưa hiểu. Anh thở dài khe khẽ, ánh mắt có chút trách móc xen lẫn chờ mong:
“Thôi không giả vờ nữa, anh đã thể hiện rõ vậy mà em vẫn không hiểu lòng anh sao?”
Tôi cố nhịn cười, giả bộ không biết: