13
Cho đến khi ngồi cùng Bùi Cảnh Huyền trên xe ngựa hồi kinh, ta vẫn chưa hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Bùi Cảnh Huyền muốn… ta?!
Muốn ta để làm gì? Chẳng lẽ ăn thịt ta có thể giúp hắn trường thọ sao?
Nhưng lúc hắn đi, hắn không làm khó cha nương nguyên chủ, vậy chắc ta cũng sẽ không chết đâu nhỉ?
Nếu Bùi Cảnh Huyền muốn giết ta, ở đại sảnh phủ Thẩm hắn đã ra tay, chứ không cần đợi đến giờ.
Chỉ là hắn cứ khăng khăng mang ta về kinh thành, vậy là vì chuyện gì đây?
Thật không hiểu nổi, nghĩ mãi mà không thông.
Ta ngồi cách xa Bùi Cảnh Huyền, nhắm mắt giả vờ ngủ, đầu óc thì rối bời, chẳng biết phải làm sao.
Đột nhiên, Bùi Cảnh Huyền đưa cho ta một bát chè lê.
?
Chè lê? Giữa nơi hoang vu đồng nội này, lấy đâu ra chè lê?
Đồng tử ta co lại, ngỡ ngàng.
Bùi Cảnh Huyền mỉm cười nhếch môi: “Ăn đi.”
Có phải là ảo giác không? Tại sao ta lại cảm thấy Bùi Cảnh Huyền có chút dịu dàng như vậy.
Ta ăn mà chẳng cảm thấy vị gì, không hiểu rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.
Lại mấy ngày trôi qua, giữa ta và Bùi Cảnh Huyền gần như không còn trao đổi gì ngoài những bữa ăn.
Ngồi trong xe ngựa, ta cảm thấy như mình sắp mất cả linh hồn.
Chán quá.
Bỗng nhiên, người đánh xe – Phi Thiên hét lớn: “Cẩn thận, có phục kích!”
Chiếc xe ngựa lập tức vỡ vụn, Bùi Cảnh Huyền kéo ta chạy ra ngoài.
Tiếng xé gió vang lên bên tai, Bùi Cảnh Huyền bất ngờ ôm lấy ta.
Ta kinh hãi quay lại, chỉ kịp nhìn thấy máu từ ngực Bùi Cảnh Huyền bắn ra.
“Bùi Cảnh Huyền——”
14
Sau khi thoát khỏi cuộc truy sát, Bùi Cảnh Huyền bất tỉnh.
Ánh mắt của Phi Thiên nhìn ta cứ như đang nhìn một yêu tinh, nhưng ta chẳng còn tâm trí đâu mà bận tâm đến hắn ta.
Nhìn Bùi Cảnh Huyền đang hôn mê, ta lo lắng đến mức suýt bật khóc.
“Bùi Cảnh Huyền? Bùi Cảnh Huyền! Ngươi đừng có chết đấy!”
Nếu ngươi chết, Phi Thiên chắc chắn sẽ là người đầu tiên băm ta ra!
Hơn nữa, nếu đại phản diện chết, thế giới này sẽ sụp đổ thế nào cũng không biết được!
Chưa kể… ta cũng không hiểu vì sao, nhưng ta không muốn hắn chết.
Bùi Cảnh Huyền ho khan vài tiếng, từ từ tỉnh lại.
“Ngươi… ngươi không sao chứ?” Ta rưng rưng nước mắt.
Ở nơi hoang vu không bóng người này, chẳng thể tìm được đại phu.
Khuôn mặt của Bùi Cảnh Huyền tái nhợt: “Không… không sao.”
Ta khóc to hơn: “Ngươi nói dối, ngươi sắp không thở nổi nữa rồi, làm sao mà không sao được!”
Phi Thiên nhìn không nổi nữa, liền nhấc bổng ta lên: “Ngươi đang đè lên người tiểu thiếu gia đấy!”
Hả? Nhưng sắc mặt của Bùi Cảnh Huyền lại đột nhiên tốt hơn thấy rõ.
Nước mắt ta vẫn còn lưng tròng: “Nhưng ta thấy hắn chảy máu mà!”
Bùi Cảnh Huyền liếc nhìn ta, rồi lôi từ trong áo ra hai quả cà chua đã nát bấy.
?
Thật quá hoang đường, ta cảm thấy cả thế giới quan của mình đang sụp đổ.
Phải mất một lúc lâu ta mới tìm lại được giọng nói của mình: “Vậy… còn ngất đi là sao?”
Bùi Cảnh Huyền mặt không cảm xúc, “Ta giả vờ.”
Phi Thiên kịp thời xen vào: “Tiểu thiếu gia đã biết trước có người mai phục, nên tương kế tựu kế để xem chúng có trò gì.”
Ta: ……
Ta nhìn Bùi Cảnh Huyền, lại nhìn Phi Thiên.
Nghiến răng: “Hóa ra chỉ có mỗi ta là không biết gì phải không?”
Ta bỗng thấy khó chịu, vừa bực bội, vừa tủi thân, quay đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn bọn họ nữa.
Phi Thiên biết ý liền rời đi canh chừng.
Bùi Cảnh Huyền từ phía sau ôm lấy ta, cằm tựa lên vai ta.
Hắn khẽ cười: “Thê chủ là… đang giận sao?”
Ta cứng người lại, ngây ngốc hỏi: “Ngươi gọi ta là gì?”
Bùi Cảnh Huyền mỉm cười: “Thê——chủ——”
Hắn nghịch tóc ta, giọng nói dịu dàng: “Không báo trước cho nàng là lỗi của ta, nhưng ta thật sự muốn thử xem lòng dạ nàng ra sao.”
“Ta thật không ngờ, ta lại quan trọng với thê chủ như vậy.”
Hơi nóng dâng lên, mặt ta đỏ bừng.
“Ngươi nói linh tinh gì vậy! Ta chỉ sợ ngươi chết, rồi Phi Thiên sẽ chém ta thôi!”
“Ồ, thật sao?”
Hắn áp ngực vào lưng ta: “Vậy tại sao tim nàng lại đập nhanh thế?”
Ta lắp bắp, bản thân cũng đầy nghi hoặc.
Đúng vậy.
Sao tim ta lại đập nhanh như thế?
Không gian bỗng trở nên tĩnh lặng, ta nghe rõ từng nhịp tim của mình, và cả nhịp tim của Bùi Cảnh Huyền.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Những nhịp tim hòa quyện vào nhau, ngôn từ lúc này trở nên vô nghĩa.
Ta buông một tiếng thở dài chấp nhận: “Đúng vậy, ta đã thích ngươi rồi, Bùi Cảnh Huyền.”
Nhưng, một kẻ pháo hôi như ta có thể có kết cục tốt khi ở bên một đại phản diện không?
Những nụ hôn nóng bỏng rơi nhẹ lên cổ ta.
Như thể đọc thấu suy nghĩ của ta, Bùi Cảnh Huyền nói: “Nàng không phải là Thẩm Thư Diên, nàng không phải là kẻ pháo hôi, nàng chính là chính nàng.”
Đồng tử ta co lại, hắn biết rồi sao? Hắn biết từ khi nào?
Hắn lại hôn lên đuôi tóc ta.
“Đừng lo lắng, nàng rồi sẽ biết tất cả.
“Chúng ta cũng sẽ có nhiều thời gian.”
Góc nhìn của Bùi Cảnh Huyền – Trường thiên đông ngày lạnh
Sau khi cứu A tỷ từ dưới nước lên, trong đầu ta xuất hiện một đoạn ký ức.
Trong ký ức ấy, ta là tiểu thiếu gia của phủ tướng quân, bị kẻ gian hại, lưu lạc bên ngoài.
Dù một phần ký ức đó giống hệt với ký ức hiện tại của ta.
Nhưng ta vẫn cảm thấy rằng, đó không phải là ta.
A tỷ trong đoạn ký ức đó cũng không phải là A tỷ.
Hình ảnh của nàng ta điên cuồng, hoàn toàn khác với người tỷ tỷ đáng yêu, thiện lương mà ta biết.
Ta thấy bản thân đã biến người A tỷ kia thành nhân cầm, rồi trên đường về kinh lại yêu một cô gái áo đỏ.
Ta cau mày, không hiểu sao mọi chuyện lại diễn ra như vậy.
Trong mắt ta, cô nương áo đỏ đó không bằng một ngón tay của A tỷ.
Nhưng trong ký ức, ta lại yêu nàng ta đến đau đớn, thậm chí vì không có được nàng ta mà trằn trọc.
Hắn nói với cô nương áo đỏ: “Ta yêu nàng như vậy, sao nàng lại không thèm ban cho ta một cái nhìn?”
Cô nương áo đỏ đáp: “Ngươi là một con quái vật, ngươi không hiểu thế nào là yêu, ngươi chỉ biết chiếm hữu, ép buộc.”
Hắn đau lòng vô cùng.
Còn ta, chỉ suy nghĩ miên man. Vậy đây không phải tình yêu sao? A tỷ cũng sẽ sợ loại tình yêu này sao? Ta không muốn A tỷ sợ ta.
Vì vậy, ta đã ra ngoài, lặng lẽ quan sát xem người khác yêu nhau như thế nào.
Phải có lễ độ, biết chừng mực, không được phớt lờ ý nguyện của người mình yêu…
Ta đều ghi nhớ từng điều một, nhất định sẽ không để A tỷ phải nhận tình yêu của quái vật.
A tỷ phải luôn vui vẻ, hạnh phúc.
Rồi ta gặp Phi Thiên.
Chính là Phi Thiên trong ký ức của ta.
Hắn nhìn ta với ánh mắt đầy đau lòng, cho rằng ta đã chịu rất nhiều khổ cực. Hắn giúp ta xua tan huyết ứ trong đầu, và ta nhớ lại tất cả.
Tất cả những gì đã xảy ra ở kiếp trước.
Ký ức kiếp trước ùa về như dòng nước lũ, mang theo chân tướng của thế giới này.
Thì ra, ta là kẻ xấu, là phản diện.
Sự tồn tại của ta chỉ là để làm nổi bật tình yêu kiên cường của nam nữ chính.
A tỷ còn thảm hơn, A tỷ chỉ là một vai pháo hôi.
Sự tồn tại của nàng ấy chỉ để làm nổi bật sự tàn bạo của ta.
Ta không thể hiểu nổi.
Nhưng ta biết rằng, A tỷ không phải là A tỷ trước đây. A tỷ trước đây không có đôi mắt trong veo đầy thương cảm như bây giờ.
Ta sẽ dọn sạch mọi chướng ngại cho A tỷ, quét sạch tất cả.
Ta yêu A tỷ hiện tại.
Phản diện cũng có thể yêu pháo hôi.
Ta và A tỷ đều không làm điều gì sai trái, ta không phải là phản diện, nàng cũng không phải là pháo hôi, chúng ta có thể ở bên nhau.
Nhưng ta vẫn chưa hiểu lòng dạ của A tỷ.
Vì vậy ta đã bày ra một kế hoạch nho nhỏ, một mũi tên trúng hai đích, khiến A tỷ đau lòng mà rơi lệ.
Nhìn xem, ta thích A tỷ, A tỷ cũng thích ta.
Chúng ta sẽ bên nhau đến bạc đầu.
End