Đêm đầu tiên xuyên vào sách, ta đã khi dễ nhân vật phản diện tương lai đến mức hắn bật khóc.
Hắn ôm chăn, khóe mắt đỏ ửng.
Vì để giữ mạng, ta vội vàng quỳ xuống.
“Ta đúng là cầm thú! Ta là kẻ không ra gì! Ngươi muốn bồi thường gì, ta đều chấp nhận!”
Lông mi hắn khẽ rung: “Ta muốn A tỷ.”
1
Cứu mạng.
Ta chỉ là trước khi ngủ đọc một quyển tiểu thuyết, cớ sao vừa mở mắt ra đã xuyên vào sách?!
Ta đờ người nhìn thiếu niên trước mặt.
Hắn ôm chăn, khóe mắt đỏ ửng, trông như sắp khóc. Ánh mắt hắn nhìn ta đầy trách móc.
Tựa như ta là kẻ đại ác không thể tha thứ.
Không phải, rõ ràng ta mới vừa xuyên đến đây, cũng là nạn nhân mà!
Ta định mở miệng biện minh.
Nhưng khi ánh mắt lướt qua những vết cào cấu đáng nghi trên người hắn, ta đành lặng im.
Được rồi, ta thừa nhận nguyên chủ thật sự là kẻ chẳng ra gì.
Nhưng ta thì không phải! Ta bóp trán, thử cất tiếng hỏi.
“Khụ, ngươi… tên là gì?”
Thiếu niên bối rối nhìn ta một cái, rồi cúi đầu, giọng nói yếu ớt: “Ta tên Bùi Cảnh Huyền… ta chỉ nhớ được mỗi điều này…”
Đồng tử ta chấn động, như bị sét đánh trúng. Một lượng thông tin khổng lồ đi kèm với cái tên này hiện lên trong đầu ta.
Bùi Cảnh Huyền?
Chính là thiếu niên từng lưu lạc bên ngoài, sau đó được đón về để kế thừa gia nghiệp phủ tướng quân, Bùi Cảnh Huyền?!
Chính là nhân vật phản diện khét tiếng, máu lạnh tàn nhẫn trong sách?!
Ta ngã ngồi xuống đất, nhìn căn phòng cưới đỏ rực, nhanh chóng nhớ ra đây là đoạn nào trong cốt truyện.
Bùi Cảnh Huyền, người từng lưu lạc, đã bị tiểu thư ác bá Thẩm Thư Diên của nhà phú thương địa phương nhìn trúng.
Nàng ta cưỡng ép cướp hắn giữa phố, đưa về làm người thiếp thứ 99.
Đúng vậy.
Người thiếp thứ 99.
Trong sách, sở thích bệnh hoạn của nguyên chủ chỉ được mô tả vắn tắt.
Tham tiền, háo sắc, lại vô cùng coi trọng nghi thức.
Mỗi người nam tử mà nàng ta chọn đều phải trải qua một lễ cưới đầy nghi thức.
Nguyên chủ đã lăng nhục Bùi Cảnh Huyền khi hắn mất trí nhớ, để lại bóng ma tâm lý khổng lồ cho hắn.
Vì vậy, sau khi khôi phục trí nhớ và thân phận.
Việc đầu tiên mà Bùi Cảnh Huyền làm chính là dẫn binh quét sạch nhà họ Thẩm.
Đó là một trong những vết nhơ lớn trong cuộc đời hắn.
Ở lại nhà họ Thẩm thêm một giây nào nữa chính là sự sỉ nhục đối với danh hiệu phản diện mạnh mẽ của hắn.
Nghĩ đến kết cục nguyên chủ bị làm thành nhân cầm.
Ta: cần hít thở oxy.
Và bây giờ, chính là đêm đầu tiên mà nguyên chủ đã cướp hắn về.
Mặc dù đã khi dễ hắn rồi.
Nhưng! Chuyện quá đáng hơn vẫn chưa xảy ra.
Mọi thứ vẫn còn kịp.
Nghĩ đến đây! Ta lập tức quỳ xuống.
Bốp bốp… hai cái tát vào sàn nhà.
“Thứ lỗi cho ta, tiểu huynh đệ! Lúc đó là ta bị ma xui quỷ khiến mới bắt ngươi về đây!”
“Ta có tội! Ta đúng là cầm thú! Ta thật không phải con người!”
“Ngươi muốn gì, ta đều nguyện bồi thường cho ngươi!”
2
Vẻ mặt của Bùi Cảnh Huyền thoáng chốc ngơ ngác. Ngay sau đó, hắn cũng quỳ xuống đối diện ta.
“Thê chủ… người làm sao vậy? Là Cảnh Huyền đã làm gì sai sao?”
Cách xưng hô nghịch thiên này khiến cả người ta chấn động.
Tựa như thấy tổ mẫu đang vẫy tay gọi.
Ta run rẩy nói: “Đừng gọi ta là thê chủ! Cứ gọi ta là Tiểu Thẩm thôi!”
Bùi Cảnh Huyền mím môi, sắc mặt đột ngột trắng bệch.
“Thê chủ không cần Cảnh Huyền nữa sao?”
Hắn đột nhiên cúi đầu xuống, dập đầu thật mạnh.
“Cảnh Huyền nhất định sẽ khiến thê chủ hài lòng! Xin đừng… bỏ rơi ta…”
Ta hoa mắt chóng mặt, cũng dập đầu theo.
“Không không không! Đại ca, không phải vậy, ngươi rất tốt! Là ta không xứng!
“Ngày mai! Ngày mai ta sẽ đích thân đưa ngươi về nhà! Ta sẽ tận tay xin lỗi ngươi!”
Cầu xin ngươi đừng hận ta! Lời vừa dứt, không gian bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Một lúc sau, ta nghe thấy tiếng thút thít yếu ớt.
Ta run rẩy, cẩn thận ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Cảnh Huyền.
Một giọt nước mắt trong suốt từ mắt hắn rơi xuống, đập thẳng xuống sàn.
Toàn thân hắn không ngừng run rẩy, tựa như vừa nghe được tin tức có thể hủy diệt tất cả của mình.
Ngay khoảnh khắc đó, ta chợt lóe lên một ý nghĩ, nhớ lại một cảnh mà ta đã bỏ qua trong dòng cốt truyện.
【Mỗi nam thiếp vào phủ Thẩm đều bị ma ma thân tín của Thẩm Thư Diên dạy dỗ vô cùng nghiêm khắc.
【Vì không nghe lời và khó thuần phục, Bùi Cảnh Huyền chịu khổ nhiều nhất.】
……
Ta khó mà tin nổi.
Không thể nào, không thể nào.
Chỉ trong một ngày thôi mà đã khiến Bùi Cảnh Huyền mắc chứng PTSD sao?
Nhà Thẩm nhỏ bé, thật đáng sợ như thế sao?
Ta nuốt khan, cẩn thận lựa lời.
“Chuyện đó, không phải ta không thích ngươi, ta chỉ là không muốn ngươi bị ràng buộc bên cạnh ta.”
Ta cố gắng nhớ lại cốt truyện ban đầu.
“Dù gì… ta nhớ lúc đầu ngươi cũng đâu có vui vẻ gì khi đến đây.”
Bùi Cảnh Huyền đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực.
Giống hệt như một chú mèo tam thể vừa nhạy cảm lại bám người.
Chỉ thiếu điều viết to mấy chữ “Ta sẵn lòng tất cả! Xin hãy giày vò ta thật mạnh!” lên mặt nữa thôi!
Hỏng rồi.
Bùi Cảnh Huyền thật sự đã bị nhà họ Thẩm làm cho biến đổi thành quái dị.
Ta thở dài, vươn tay xoa xoa mái tóc mềm mại của hắn.
“Ta sẽ không đuổi ngươi đi đâu, trước tiên hãy ngủ đi.”
Nhân vật phản diện đáng sợ đến mức bị hành hạ đến phát bệnh thần kinh.
Nếu ta là Bùi Cảnh Huyền, ta cũng sẽ san bằng nhà họ Thẩm thôi.
Tội nghiệt thật!
3
Sáng sớm hôm sau.
Ta nằm trên giường, trong đầu suy nghĩ cách làm sao để sống sót.
Còn hai tháng nữa mới đến ngày Bùi Cảnh Huyền hồi kinh theo như trong sách.
Giờ tổn thương đã gây ra, chỉ có thể cố gắng bù đắp thôi.
Dù cho hiện giờ Bùi Cảnh Huyền có muốn sao trên trời, ta cũng sẵn lòng hái cho hắn.
Chỉ mong đến khi hắn khôi phục bình thường, có thể tha cho ta và nhà họ Thẩm một mạng.
Ta khó khăn ngồi dậy.
Dự định trước tiên là giải tán 98 vị nam thiếp của nguyên chủ.
Ít nhất… ít nhất cũng phải khiến ngôi nhà này trông có vẻ bình thường hơn chút!
Nói làm là làm!
Chỉ cần còn hy vọng, sẽ không tuyệt vọng!
Ta tràn đầy năng lượng ngồi dậy.
Và rồi… bị một bàn tay kéo lại vạt áo.
?
Ta cúi đầu nhìn xuống.
Bùi Cảnh Huyền nằm ngửa trên giường.
Mái tóc đen hòa với tấm lụa đỏ tạo nên một khung cảnh tương phản.
Sắc trắng bệnh tật của hắn được tôn lên, trông có sức sống hơn.
Có cảm giác như tiên nhân giáng trần, lúc này, hắn khẽ mở mắt, đôi mắt nâu nhạt đầy vẻ bất an.
“Thê chủ… người định đi đâu?”
Ta thực sự không còn sức mà trách móc cách xưng hô này. Chỉnh cũng chẳng xong, đành để hắn gọi vậy.
“Ta đi gặp cha nương bàn chút chuyện, ngươi thân thể yếu, ngủ thêm một chút đi.”
Vừa nói xong, ta suýt nữa cắn phải lưỡi.
Trời ơi! Đây là lời nói gì sau khi “hành sự” thế này! Quá đáng sợ!
Bùi Cảnh Huyền co mình lại, rõ ràng hắn càng sợ cha mẹ của nguyên chủ hơn.
Vì vậy hắn khẽ gật đầu, rồi lại cuộn mình vào chăn.
Giọng trầm đục: “Được, ta đợi người.”
Nhìn xem, đáng thương lại hiểu chuyện biết bao.
Ta thực sự cảm thấy thương xót.
Lập tức quyết định sẽ bù đắp cho hắn gấp bội.
4
“Cái gì?!
“Con muốn giải tán 98 vị thiếp thân của con?!”
Cha của nguyên chủ vội vàng đặt tay lên trán ta.
“Không sốt mà? Diên Nhi, con phát bệnh rồi à?!”
Vừa nói, ông vừa quay ra cửa hét lớn.
“Mẫu thân của đứa nhỏ, mau đi tìm đại phu giỏi nhất trong thành!
“Con gái chúng ta bị bệnh rồi!!!”
Một nén nhang sau, ta bị cha nương của nguyên chủ đè xuống ghế, bị ép phải khám bệnh.
Lão đại phu bắt mạch cho ta, vuốt vuốt bộ râu dài bạc trắng, nhíu mày, tay run run.
Thỉnh thoảng còn phát ra tiếng thở dài, làm tim ta cũng thấp thỏm theo.
Không lẽ nguyên chủ thực sự mắc bệnh nan y gì đó sao?
Cuối cùng, mẫu thân của nguyên chủ đập một cái thật mạnh vào lưng lão đại phu.
“Có gì thì nói thẳng! Có thuốc thì kê!”
Lão đại phu suýt nữa thì ho ra cả phổi.
Phải một lúc lâu mới run rẩy nói: “Thưa, thưa phu nhân, tiểu thư ngài… tiểu thư ngài…”
“Tiểu thư rốt cuộc là bị sao?!”
Cha nương nguyên chủ lo lắng đến cực độ.
Lão đại phu cuối cùng cũng lấy lại hơi, nói một mạch:
“Tiểu thư nàng mạch tượng bình ổn, khí lực dồi dào, thân thể khỏe mạnh, là một kỳ tài luyện võ hiếm thấy!”
Im lặng.
Một sự im lặng kéo dài từ cha nương nguyên chủ. Sau khi tiễn lão đại phu, họ nhìn ta với ánh mắt đầy thất vọng.
Mẫu thân ta thở dài: “Diên Nhi, con thật sự yêu đến vậy sao?”
Phụ thân ta thì thổi râu phồng má: “Đúng là hồ đồ! Vì một cây cong, mà bỏ cả khu rừng lớn!”
Khoan đã.
Cái gì yêu, cái gì khu rừng? Hai người thật sự không thấy vấn đề gì với 99 vị thiếp à?!
……
Cuối cùng, sau khi thuyết phục được họ, ta mệt mỏi lê bước về Xuân Phong Viện, nơi các thiếp thân ở.
Coi thường câu nói của cha nương nguyên chủ: “Chỉ cần con gặp họ một lần nữa, chắc chắn sẽ không nỡ bỏ.”
Đùa à.
Ta, một phụ nữ thép kiên cường của thế kỷ 21.
Sẽ bị 98 vị nam thiếp này mê hoặc sao? Tâm ta vững như đá, kiên cố không thể lay chuyển!