Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại PHỤ HOÀNG TA KHÔNG THÍCH NỮ NHÂN Chương 6 PHỤ HOÀNG TA KHÔNG THÍCH NỮ NHÂN

Chương 6 PHỤ HOÀNG TA KHÔNG THÍCH NỮ NHÂN

7:19 chiều – 29/10/2024

“A Nghi, hãy ghi nhớ, nếu gặp nguy hiểm, dùng cách này để đến thế giới của mẫu hậu.”

“Vâng.”

Mẫu hậu điều khiển cỗ máy, nó bắt đầu vận hành.

Mẫu hậu nằm vào bên trong.

Khi cỗ máy dừng lại, mẫu hậu đã biến mất.

Ta còn đang bần thần thì Hiếu quý phi bất chấp cản trở xông vào.

Bà cũng không mang trang sức gì, kéo váy lao vào bên trong cỗ máy, nằm xuống.

Bà cười, vẫy tay gọi ta lại:

“Công chúa, giúp ta một chuyện, tiễn ta đến chỗ mẫu hậu người.

“Mẫu hậu người chẳng phải luôn nói nhà ngài ấy tốt đến nhường nào sao, ta cũng muốn đi xem rốt cuộc có gì tốt.”

Ta ngạc nhiên hỏi:

“Quý phi thật sự muốn từ bỏ tất cả mọi thứ ở đây, để đến một nơi xa lạ như vậy sao?”

Mẫu hậu một lòng muốn ra đi, bởi người vốn không thuộc về chốn này, nhưng ta và Hiền quý phi đều là người ở đây, sao có thể dễ dàng từ bỏ quyền lực chi phối số phận của người khác?

“Bên đó có mẫu hậu người, cũng chẳng lạ lẫm mấy, theo ngài ấy chắc không đến nỗi đói chết đâu.”

Ta làm theo thứ tự của mẫu hậu mà kích hoạt lại cỗ máy. Rời khỏi sân viện, ta ra lệnh phong tỏa nơi này.

Thị nữ của mẫu hậu dâng lên một hộp sơn đen, nói là mẫu hậu để lại cho ta.

Bên trong chính là hổ phù ta đã bao lần muốn trộm mà không được.

Có binh quyền trong tay, lần này ta chắc chắn chỉ có thắng, không thể bại.

Ta quay người, hướng về phía sân viện ấy cúi lạy ba cái.

20

Trong yến thọ của phụ hoàng, triều thần đều được mời đến.

Phụ hoàng ôm tiểu thái tử vừa mới bập bẹ ngồi trên long ỷ uống rượu.

Ta đập vỡ chén rượu, phát động chính biến.

Phụ hoàng cùng tiểu thái tử bị bắn chết ngay trên long ỷ.

Cửa điện đóng lại, quần thần bị giam trong điện. Ta tay cầm kiếm, từng bước từng bước tiến lên bậc thềm.

Người của ta đồng loạt quỳ xuống, xưng ta là hoàng đế.

Không ít lão thần cổ vẫn cứng đơ, râu vểnh lên, ra chiều bất khuất, như thách thức ta có thể làm gì họ.

“Ai không thần phục, giết!”

Ta lạnh lùng nhìn những kẻ ngoan cố mà đầu rơi máu chảy, máu nhuộm đỏ đại điện.

Cả triều đình, một nửa quan viên đã bị xử trảm.

Cuối cùng, ta cũng ngồi lên chiếc ghế mà ta khát khao suốt bao năm qua.

Khoác lên mình bộ y phục lộng lẫy, ta tự mình đi đón Tề Mặc.

Hắn hỏi: “Nữ đế định cho ta danh phận gì?” 

“Địa vị cao nhất, chỉ dưới một người.”

Hắn quay lưng lại: “Ta không vào cung.”

“Trẫm có thể hứa, đứa con đầu tiên sẽ là của ngươi.”

End