Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại ĐÃ ĐẾN LÚC TRỞ VỀ Chương 5 ĐÃ ĐẾN LÚC TRỞ VỀ

Chương 5 ĐÃ ĐẾN LÚC TRỞ VỀ

2:43 chiều – 29/10/2024

Vẻ mặt Phó Hoài Tự thoáng chút tổn thương, rồi lẫn vào chút ngơ ngác.

Một lúc sau, có vẻ như không đứng vững được nữa, đường đường là đế vương, hắn lại ngồi bệt xuống sàn.

Ban đầu, hắn chỉ lặng lẽ cúi đầu.

Nhưng rồi, một tiếng nức nở nhẹ nhàng bỗng vang lên trong đại điện.

Ta vốn định làm như không nghe thấy.

Nhưng Phó Hoài Tự cứ khóc, rồi bỗng nhiên gọi tên ta:

“A Lăng, có phải trẫm đã làm mọi thứ rối tung cả rồi không, trẫm thật sự rất đau lòng… đừng rời xa trẫm, được không?”

“Được thôi.” Ta khàn giọng đáp.

Tiếng khóc của Phó Hoài Tự đột ngột dừng lại.

Trong khoảnh khắc đó, tia hy vọng như ngọn lửa sáng bừng lên trong mắt hắn.

Nhưng khi hắn còn chưa kịp nói gì thêm, ta lại lên tiếng, giọng điệu đầy mỉa mai:

“Cứ xem xem ngươi có giữ nổi ta hay không.”

Thân hình Phó Hoài Tự lại sụp xuống.

Kẻ say một phần, diễn đến khi ngươi rơi lệ.

Vài ngày trước còn vì Xuyết Hàm Oanh mà hò hét đòi xử ta, giờ lại muốn giữ ta ở lại.

Đáng tiếc, đã quá muộn rồi.

17

Có lẽ lời ta nói đã khiến Phó Hoài Tự được khai sáng.

Hắn không còn đặt hết hy vọng vào Đàm Trần nữa, mà đăng thông báo khắp nơi, từ bên ngoài cung triệu tập một đám hòa thượng, đạo sĩ, tu sĩ vào cung.

Thậm chí những người nổi danh về thần thuật dân gian cũng bị hắn triệu vào cung.

Phó Hoài Tự ban thưởng nhiều đến mức khó tin.

Ai nấy đều muốn thể hiện tài năng để giành lấy số tiền này. Nơi ta ở chẳng khác nào trở thành sân khấu biểu diễn.

Dẫu vậy, trong đám người ấy, lại có vài kẻ thực sự có chút bản lĩnh.

Trong số đó có một người rất giỏi thuật thôi miên, thật sự đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa.

Phó Hoài Tự thử cho hắn hỏi xem có phải ta giấu giếm bí mật nào khiến không ai nghĩ ra cách giữ ta lại được.

Dĩ nhiên, ta không đồng ý.

Điều đó hoàn toàn là xâm phạm sự riêng tư của ta.

Nhưng— ta hướng ánh mắt về phía Đàm Trần ở góc phòng.

Nếu thuật thôi miên thực sự có thể điều khiển một người, ta cũng muốn biết rõ vị tăng nhân như Đàm Trần đã dây dưa với Xuyết Hàm Oanh ra sao.

Vì thế, ta cố ý nói với kẻ đó:

“Ta không tin tưởng vào thuật thôi miên của ngươi, trừ phi ngươi thử trước trên hắn để ta xem.”

Sắc mặt Đàm Trần lập tức trắng bệch.

Hắn ta gần như ngay tức khắc quỳ xuống, tìm đủ loại cớ để từ chối.

Nhưng những lý do ấy chỉ làm ta càng thêm tò mò mà thôi, chẳng có tác dụng gì khác.

18

Cuối cùng, Đàm Trần vẫn bị thôi miên.

Vị đại sư thôi miên đó thực sự ra tay nhanh chóng, Đàm Trần còn đang từ chối, thì đã ngã lăn xuống đất.

Một lúc lâu sau, hắn ta chậm rãi ngồi dậy, nhắm mắt, ngồi xếp bằng.

Ta cũng gắng gượng ngồi dậy, hỏi hắn ta:

“Vì sao ngươi lại vu oan cho ta, sửa lời nhắn mà ta gửi cung nữ?”

“Vì A Oanh.”

Phó Hoài Tự bên cạnh ta gần như lập tức cau mày, hỏi hắn ta:

“A Oanh? A Oanh nào? Ngươi và Xuyết thị có quan hệ gì, sao lại gọi thân mật đến thế?”

“Khi còn ở chùa, A Oanh thường đến tìm ta vào đêm khuya, là ta không giữ được mình, phạm giới thanh quy của Phật môn, nhưng ta không hối hận…”

Bầu không khí trong điện đột nhiên trở nên vi diệu.

Phó Hoài Tự nổi gân xanh trên trán, giận dữ quát lên một tiếng “Cút”.

Tức thì, tất cả mọi người đều sợ hãi chạy ra ngoài như thể tháo thân.

Sau khi điện yên tĩnh trở lại, ta lại hỏi:

“Xuyết Hàm Oanh đã từng nói cho ngươi biết thân phận của nàng ta sao?”

“Ta đã biết thân phận của nàng ta từ lâu, cũng biết nàng ta xem ngươi như thế thân.”

“Thế thân?”

Phó Hoài Tự nhạy bén bắt được hai từ ấy.

Hắn siết chặt nắm đấm, nghiến răng ken két.

“Thế thân của ai?”

“Tiên hoàng.”

Ngay khi Đàm Trần nói xong, Phó Hoài Tự suýt không đứng vững.

Ta vui vẻ nhìn hắn trong sự hả hê.

Không ngờ trước khi ra đi, lại có thể chứng kiến một trò cười sảng khoái như vậy.

“Nàng nói Xuyết thị yêu là tiên hoàng? Thế sao nàng ta lại theo trẫm vào cung!”

Giọng của Phó Hoài Tự thoáng run rẩy.

Không rõ là vì giận, hay vì đau.

“A Oanh nói rằng cuộc sống bên ngoài cung khổ cực, sống trong cung mới vui vẻ, nàng là người phụ nữ tốt nhất trên đời, đương nhiên phải sống những ngày tháng vui vẻ nhất…”

Phó Hoài Tự đấm mạnh vào cột, khớp tay tóe máu.

Thì ra—

Những cuộc gặp tưởng chừng như tình cờ, tưởng là ân sủng của trời ban khi mất rồi lại tìm thấy, đều là tính toán của Xuyết Hàm Oanh!

Nhìn hắn ngực phập phồng dữ dội, gần như sắp ngất đi, trong lòng ta thầm nghĩ: “Đúng là đáng đời.”

19

Cuộc trùng phùng ngọt ngào hóa thành cái bẫy ghê tởm, Phó Hoài Tự hoàn toàn không chịu nổi.

Lần này, hắn trực tiếp xử trượng đánh chết Đàm Trần, rồi giam Xuyết Hàm Oanh vào lãnh cung.

Còn ta, có lẽ thực sự sắp phải rời khỏi rồi.

Tốc độ thối rữa của cơ thể này càng lúc càng nhanh.

Mọi người khi đến gần ta đều cảm thấy sợ hãi.

Nhưng Phó Hoài Tự bắt đầu ngày đêm túc trực bên cạnh ta.

Hắn đăng tin khắp nơi, tìm kiếm kỳ nhân dị sĩ trong thiên hạ.

Từng đợt người như nước chảy vào cung, nhưng đều trở về tay trắng.

Nhưng Phó Hoài Tự vẫn không bỏ qua bất kỳ cơ hội nhỏ bé nào.

Sau này, chỉ cần có người nói “có thể”, “có lẽ”, “có hy vọng” giữ ta lại, hắn liền lập tức trọng thưởng, thúc giục người ấy mau chóng thực hiện cách đó.

Trong số những kẻ ấy, có người đòi cho ta ăn tiên đan, có người muốn ta uống nước bùa.

Ta sao có thể nghe theo chứ?

Khi họ cầm thứ đó đến gần, ta liền thì thầm:

“Có thứ gì thì để hoàng đế uống, để hoàng đế ăn, nếu không ta sẽ giả chết ngay.”

“Chẳng phải ai cũng vì tiền sao? Ta có thể phối hợp, giả vờ tinh thần phấn chấn.”

Có lẽ lời của ta đã lan truyền giữa bọn họ.

Về sau, càng nhiều người bắt đầu tìm cách thực hiện trên người Phó Hoài Tự.

Mà hắn lại hoàn toàn không chút nghi ngờ.

Hắn tin chắc rằng ta đến thế giới này là vì hắn, biết đâu bí quyết để giữ ta lại vẫn nằm ở hắn…

Tự tin đến mấy, lại đáng cười đến mấy.

Thế là, những loại đan dược bát nháo, những loại nước thuốc đủ màu sắc, đều lần lượt vào bụng hắn.

Đôi khi những phương thuốc dân gian thực sự quá kỳ lạ, Phó Hoài Tự vừa nuốt vào đã nôn thốc nôn tháo, hai mắt đờ đẫn.

Khi xui xẻo hơn, hắn còn ngất lịm ngay sau đó.

Trong cơn mê man, không biết hắn mơ thấy gì.

Lúc thì gọi “A nương,” lúc lại gọi “A Lăng.”

“Đừng bỏ rơi trẫm, chỉ có nàng đối tốt với trẫm, chỉ có nàng chân thành với trẫm…”

“Xin nàng, đừng bỏ rơi trẫm.”

“Trẫm không muốn cô độc một mình…”

20

Các đại thần lần lượt dâng lời khuyên can, mong Phó Hoài Tự tỉnh táo lại.

Nhưng hắn vẫn làm theo ý mình, trong triều, tiếng thất vọng mỗi lúc một nhiều hơn.

Họ thậm chí còn gọi ta là “yêu phi,” chửi mắng ta rằng ta làm loạn quốc gia, gây tai họa cho dân chúng.

Ta thì chẳng bận tâm.

Dù sao qua bao đời, nam nhân vẫn thế, luôn phải tìm một người phụ nữ để đổ lỗi cho mọi sai lầm của họ.

Mà ở phía bên kia, Phó Hoài Tự lại không hay biết những lời đồn này đã đến tai ta, vẫn tỏ ra bình thản trước mặt ta như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Hôm đó.

Hắn đang ngồi bên giường ta cùng một đạo sĩ, cố gắng sửa lại trận pháp mà quốc sư để lại.

Đột nhiên, một tiểu thái giám từ bên ngoài hớt hải chạy vào.

“Có chuyện lớn rồi, hoàng thượng!”

Phó Hoài Tự quay đầu lại:

“Nhỏ tiếng thôi, đừng làm phiền quý phi.”

Tiểu thái giám khựng lại, suýt nữa quỳ xuống đất.

“Nói đi, có chuyện gì.”

“Xuyết, Xuyết Hàm Oanh… chết, chết rồi…”

Ngay khoảnh khắc đó, ngay cả ta – người vẫn luôn giả vờ ngủ để tránh chạm mặt Phó Hoài Tự – cũng mở mắt ra để xem trò hay.

Ta tưởng rằng Phó Hoài Tự sẽ suy sụp, sẽ lập tức lao ra ngoài mà không ngoảnh lại.

Nhưng hắn chỉ nhíu mày, trầm ngâm hồi lâu, rồi bình thản nói:

“Phong tỏa tin tức, không được để bất kỳ ai biết. Về phần quan tài… cứ đặt trong lãnh cung, không được di chuyển đến nơi khác.”

“Canh gác chặt chẽ, không một con ruồi nào được phép bay vào.”

Phó Hoài Tự nói xong liền quay lại phía ta.

Ta vội vàng nhắm mắt, sợ hắn nhận ra ta đã tỉnh, rồi lại lao đến hỏi như mọi khi:

“Nàng tỉnh rồi? Có thấy đỡ hơn chút nào không?”

Sao có thể đỡ hơn được chứ? Nhìn thấy hắn là ta lại thấy tệ hơn rồi.

21

Thời gian cứ thế trôi qua từng chút từng chút một.

Giờ đây, ta càng lúc càng cảm nhận rõ ràng rằng—

Ta thật sự sắp rời đi rồi.

Ta, người vốn chẳng bao giờ thèm ngủ, giờ bắt đầu lúc tỉnh lúc mê.

Linh hồn ta cũng không còn bị giam chặt trong thân xác này, mà có thể rời ra, tự do di chuyển.

Nhưng có lẽ do trận pháp chưa hoàn toàn biến mất, ta vẫn chưa thể bay xa, cũng không cách nào liên lạc với Cục Quản lý Hệ thống.

Nhưng cũng không sao.

Chỉ cần biết mình sắp tự do là ta đã vui lắm rồi.

Phó Hoài Tự vẫn kiên trì ngày ngày đến thăm ta.

Sau lưng hắn khi thì là hòa thượng, khi thì là tu sĩ, đạo sĩ…

Ngày hôm ấy, hắn lại dẫn đến hai tu sĩ mới, còn chưa kịp nói được bao nhiêu, thì tiểu thái giám lần trước đã hớt hải chạy vào, vẻ mặt quái dị.

“Lại có chuyện gì nữa?” Phó Hoài Tự cau có hỏi.

“Có… có chuyện lớn rồi, hoàng thượng… Xuyết, Xuyết thị… từ, từ trong quan tài… ngồi dậy rồi!”

Phó Hoài Tự không nhúc nhích.