Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại ĐÃ ĐẾN LÚC TRỞ VỀ Chương 1 ĐÃ ĐẾN LÚC TRỞ VỀ

Chương 1 ĐÃ ĐẾN LÚC TRỞ VỀ

2:48 chiều – 29/10/2024

Ngày tân hoàng đế đăng cơ, nhiệm vụ của ta cũng đã viên mãn hoàn thành.

Là hệ thống, ta lẽ ra nên sớm rời đi, nhưng tân hoàng đế đã dùng mọi cách giữ ta lại.

Trong những năm tiếp theo, hắn vì ta mà để trống cả hậu cung. Mọi người đều nói đây là ân sủng hiếm có trong thiên hạ.

Thế nhưng ngay lúc ấy, ánh trăng sáng năm xưa tưởng chừng đã mất của hắn quay về.

Những thứ khi còn trẻ không thể có được, nay trở thành ám ảnh cả đời.

Sự mê đắm của hoàng đế dành cho nàng ta còn mạnh mẽ hơn trước.

Dù nàng ta vu oan ta tư thông cùng quốc sư, hoàng đế cũng lập tức tin ngay.

Hắn đánh chết quốc sư, đày ta vào lãnh cung để tự kiểm điểm.

Hắn còn ném lên mặt ta chiếc áo lót thêu tên ta mà hắn tìm thấy dưới gối quốc sư.

“Không phải ngươi thích thêu sao? Trẫm sẽ để ngươi thêu đến thỏa thích! Bao giờ ngươi thêu được bộ long bào khiến A Oanh hài lòng, trẫm mới cho ngươi ra ngoài!”

Ta cười cay đắng, nào cần phải hắn thả ra nữa.

Có lẽ hắn đã sớm quên, chính quốc sư là người luôn giữ hồn phách của ta.

Giờ đây quốc sư đã chết, không còn ai ngăn ta rời khỏi thế gian này.

1

Phó Hoài Tự nổi giận với ta, rồi không ngoảnh đầu lại mà rời khỏi lãnh cung.

Giữa không gian tĩnh lặng như chết chóc, ta cúi đầu nhìn mảnh lụa đỏ thêu hoa văn vàng óng trên bàn, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót khó tả.

Ngày xưa, khi ép ta ở lại, Phó Hoài Tự từng hứa hẹn rằng –

Khi thời thế ổn định, hắn sẽ lập tức phong ta làm hoàng hậu.

Lời hứa khi xưa chắc chắn bao nhiêu, giờ nghĩ lại càng thấy nực cười bấy nhiêu.

Ta đang trầm tư suy nghĩ, thì nghe thấy tiếng động ngoài cửa.

Cánh cửa gỗ khóa chặt lại mở ra.

Xuyết Hàm Oanh bước vào, che mũi, đứng trước mặt ta với nụ cười nửa miệng, tay lơ đãng nghịch ngợm đồ trong rổ kim chỉ.

“Để nói thật cho ngươi biết, ta sẽ không bao giờ hài lòng, và ngươi cũng đừng mơ rời khỏi nơi này.”

Nói xong, nàng ta ngước lên nhìn ta, trong ánh mắt đầy chế nhạo.

Song nhi không nhịn được, thay ta bất bình mà nói:

“Nương nương chỉ bị đày vào lãnh cung, đâu có bị tước danh phận.”

“Còn ngươi, chẳng có lấy một phong hào, sống trong cung không rõ ràng, dựa vào đâu mà nói chuyện với nương nương như vậy? Ngươi dám để hoàng thượng thấy bộ dạng kiêu căng này của ngươi sao?”

Lời chưa dứt, Xuyết Hàm Oanh đã tát thẳng vào mặt nàng ấy.

“Ngươi là thứ gì mà dám dạy dỗ ta?”

Nàng ta lạnh lùng cười khẩy hai tiếng.

“Ngươi nghĩ hoàng thượng không biết tính khí của ta sao? Ta xưa nay vẫn vậy, chớ nói là đánh ngươi, trước đây ta tát hắn, hắn cũng chỉ ngửa mặt chịu đựng mà thôi.”

Song Nhi bị nàng ta dọa đến sợ, che mặt không dám nói gì.

Ta kéo Song Nhi ra sau lưng mình, nhìn thẳng vào mắt Xuyết Hàm Oanh.

“Nếu thực sự là như vậy, sao ngươi phải đợi hoàng thượng rời đi rồi mới dám đến đây ra oai?”

“Vì ngươi cũng hiểu rõ, thân phận của hai người các ngươi đã khác xưa rồi, ngươi không còn là sủng phi của tiên hoàng, hắn cũng không còn là hoàng tử bị lạnh nhạt.”

“Giờ đây hắn là hoàng đế, ngươi muốn nhõng nhẽo chút thì được, nhưng muốn tiếp tục cưỡi lên đầu hắn như xưa, e là không dễ đâu.”

Xuyết Hàm Oanh trừng mắt nhìn ta.

Thấy không chiếm được lợi thế từ ta, nàng ta hằn học hất tay áo, đập cửa bước ra ngoài.

Khi căn phòng trở lại yên tĩnh, Song Nhi liền phẫn nộ nói:

“Nương nương, nàng ta thật quá đáng, chúng ta nhất định phải tìm cách vạch trần bộ mặt thật của nàng trước hoàng thượng!”

“Chuyện không đơn giản như vậy…”

Ta xoa xoa thái dương, ngồi xuống ghế.

Song Nhi trung thành với ta, ta không thể nhìn nàng ấy bị ức hiếp, vì thế mới cố ý nói ra những lời vừa rồi.

Nhưng trong lòng ta hiểu rõ, Xuyết Hàm Oanh nói đúng, Phó Hoài Tự hiểu rõ bản chất của nàng ta hơn bất cứ ai.

Thế nhưng hắn lại nguyện ý thiên vị.

2

Mọi người chỉ biết trong cung xuất hiện một nữ nhân được sủng ái vô cùng.

Nhưng ít ai biết rằng, người ấy chính là Lệ Quý Phi năm xưa đã chết đuối trong giếng.

Lệ Quý Phi sắc nước hương trời, từng được tiên hoàng sủng ái nhất, trước khi chết tiên hoàng còn căn dặn phải để Lệ Quý Phi theo ông ta xuống mồ.

Nhưng ngay đêm trước khi lên đường đến hoàng lăng, Lệ Quý Phi lại trượt chân rơi xuống giếng chết đuối.

Sự việc này không phải là bí mật trong cung, điều thực sự là bí mật, chính là mối quan hệ giữa Lệ Quý Phi và Thất hoàng tử lúc đó, tức Phó Hoài Tự.

Chỉ tiếc rằng…

Ta đã biết chuyện này quá muộn.

Khi ta đến thế giới này, thái tử đã đăng cơ.

Còn Phó Hoài Tự, là hoàng tử không được sủng ái nhất, từ sớm đã bị đày đi phong địa.

Ta chọn hắn làm vật chủ chỉ vì quan tâm đến khả năng hoàn thành nhiệm vụ của hắn.

Còn những chuyện khác, ta chẳng hề tò mò, cũng không hỏi đến.

May thay, Phó Hoài Tự không làm ta thất vọng.

Dưới sự giúp đỡ của ta, chỉ trong hai năm, hắn đã từ phong địa trở về kinh thành.

Khi nhiệm vụ gần hoàn thành, ta cũng chuẩn bị từ biệt hắn. Nhưng không ngờ, Phó Hoài Tự như phát cuồng lên vậy.

Hắn tìm mọi cao nhân, lệnh cho họ bằng mọi giá giữ ta lại.

Cuối cùng vẫn là quốc sư tìm ra cách.

Hắn tìm đến một thi thể nữ vừa qua đời chưa đầy một canh giờ, bát tự lại vô cùng hợp với ta, rồi ép buộc dẫn dắt hồn phách của ta vào đó.

Kể từ khi chết vì tai nạn xe, trở thành hệ thống, ta chưa bao giờ rời khỏi thân phận của vật chủ.

Ngày đó, nhìn vào đồng kính, thấy gương mặt có tám chín phần tương tự với diện mạo trước kia của mình, ta mãi không thể hoàn hồn.

Người thất thần còn có Phó Hoài Tự.

Hắn ngẩn ngơ nhìn ta hồi lâu, giọng nghẹn ngào nói:

“A Lăng, ta từng nói rằng ta có cách để cùng nàng bạc đầu, nàng đừng mong thoát khỏi ta…”

Thật lòng mà nói.

Trước đó, ta đối với Phó Hoài Tự cũng không khác gì đối với bất kỳ vật chủ nào khác.

Nhưng từ sau ngày ấy, ta biết, có điều gì đó rốt cuộc đã khác đi…

Những năm tiếp theo, ta và Phó Hoài Tự ngày càng thân thiết.

Ta từng nghĩ cuộc sống sẽ cứ tiếp tục như vậy, nhưng rồi—

Xuyết Hàm Oanh đột ngột “chết đi sống lại”.

Gặp nàng ta lần đầu, ta chợt nhớ đến những bức họa phụ nữ không mặt treo trong thư phòng.

Những năm này, Phó Hoài Tự phiền lòng thì vẽ, tức giận cũng vẽ, vui mừng lại càng vẽ, thậm chí có lần khi ân ái cùng ta, hắn vẫn vẽ.

Ta hỏi hắn, hắn chỉ đáp rằng ai cũng có điều mà họ thành thạo, hắn giỏi nhất là vẽ mỹ nhân, và đó đã thành cách để hắn giải tỏa tâm trạng.

Ta nghĩ đến Tề Bạch Thạch vẽ tôm, Từ Bi Hồng vẽ ngựa… đành tự nhủ đó cũng là lẽ thường.

Nhưng khi gặp lại Xuyết Hàm Oanh, ta mới nhận ra, tất cả đã sai.

3

Hồi tưởng quá khứ khiến ta hao tốn quá nhiều tâm trí. Hôm sau tỉnh dậy, ta mơ mơ màng màng phát sốt.

Đây đã là ngày thứ sáu ta ở trong lãnh cung, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu gì cho thấy ta sẽ được ra ngoài.

Ta cố gắng nhớ lại những lời quốc sư từng nói…

Quốc sư dường như từng nhắc đến rằng, việc dẫn dắt hồn phách vào thân xác này không thể hoàn thành một lần là xong.

Quốc sư cần định kỳ duy trì trận pháp, mới có thể giữ ta ở lại đây mãi mãi.

Nhưng khi trước ta có hỏi thêm, Quốc sư lại không muốn nói, nay Quốc sư đã chết, ta càng không có cách nào biết được nữa.

Nếu vài ngày trước, có lẽ ta còn tự an ủi rằng, dù sao quốc sư không còn, rời đi chỉ là chuyện sớm muộn.

Nhưng giờ đây, toàn thân đau nhức như bị cối xay nghiền qua, ta thực sự không muốn chờ đợi thêm một khắc nào nữa.

Đang cố vắt óc nghĩ cách, chợt nghe Song Nhi lẩm bẩm bên cạnh:

“Thời gian trôi nhanh thật, đã là ngày rằm rồi…”

Trong lòng ta khẽ động, nhớ ra quốc sư có một đệ tử rất được coi trọng tên là Đàm Trần.

Khi Phó Hoài Tự đăng cơ, hắn ta đã nhúng tay vào quá nhiều máu, từ đó mà luôn cảm thấy bất an, quốc sư mới đề nghị có người tụng kinh cho hắn ta.

Vì vậy mỗi ngày rằm, Đàm Trần sẽ đưa một nhóm tiểu sa di vào cung.

Dù Phó Hoài Tự đã giết quốc sư, chưa chắc đã oán trách lây đến đệ tử của quốc sư.

Đàm Trần mười phần có đến tám chín là vẫn sẽ đến.

Biết đâu hắn ta có biết điều gì đó chăng? Nghĩ đến đây, ta gần như lập tức trở mình xuống giường.

Ra ngoài thì không thể nào.

Nhưng mỗi ngày ba bữa đều có người mang thức ăn qua lỗ cửa.

Ta bèn canh ở bên lỗ cửa.

Không rõ đã qua bao lâu, một bàn tay cầm khay thức ăn thò vào từ bên ngoài.

Ta lập tức giữ chặt cổ tay nàng, nhét vào lòng bàn tay một ít bạc.

“Cầu xin ngươi, hãy tìm Đàm Trần đến đây.”

Cung nữ hoảng sợ ngã ngồi xuống đất, một hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Ta lại nhét vào tay nàng một chiếc trâm vàng, khẳng định:

“Ta chỉ hỏi hắn một câu, tuyệt đối không nói gì thêm.”

Lúc này nàng mới chớp mắt, rồi quay người chạy đi không ngoái đầu lại.