101
Vấn đề khó khăn của tiên đế lại một lần nữa đặt trước mặt Lý Quân Khác.
Vương tướng quân vẫn còn con trai. Chỉ nghe người đời đồn rằng người ấy rất thông minh, tinh thông binh pháp, hàng ngày làm việc như một quân sư, vậy mà lại không biết cầm kiếm nơi sa trường.
Nhà họ Vương xuất hiện hai vị tướng tài, đều là nữ nhi. Cũng không rõ là phúc hay họa.
Ta bảo Diêu nhi chú ý đến tin tức trong Dưỡng Tâm Điện. Dẫu rằng bình thường ta chẳng tự cho mình là thông tuệ, cũng hiểu rõ đây không phải là chuyện ta có thể nhúng tay vào. Triều đình và hậu cung, thật sự quá rộng lớn, dính dáng đến bao nhiêu người và sự việc.
Lòng ta như bị trói trong một mớ tơ vò không cách nào gỡ ra, lo lắng không yên. Cuối cùng, Diêu nhi cũng đã trở về.
Suốt hai ngày một đêm, Thần Phi không hề uống một giọt nước, như thể nàng định quỳ đến chết trước cổng Dưỡng Tâm Điện.
Diêu nhi nói:
“Bệ hạ đã đồng ý, còn đặc cách phong chức cho nhị tiểu thư.”
Nàng lại nói:
“Thần Phi nương nương nghe được thánh chỉ, tự mình gượng dậy quay về Dực Khôn Cung, đi đến cổng điện thì ngất lịm.”
Ta đi thăm Thần Phi.
Hiện giờ nàng vẫn chưa tỉnh, như thể chìm trong một cơn ác mộng. Hơi thở yếu ớt, khóe miệng trễ xuống, thái y châm cứu xong nói đã cứu được, nhưng Thần Phi vẫn chưa hồi tỉnh.
Ta trở về cung khi hoàng hôn buông xuống.
Trong điện yên ắng, các cung nữ quét dọn cũng nhẹ nhàng, không dám phát ra tiếng động.
Vào đến nơi, ta thấy Lý Quân Khắc đã đến, ngài đang nằm trên tháp ngủ rất say. Ta rón rén bước vào, nửa thân mình khom xuống bên giường, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt của ngài, thấy dưới mí mắt ngài còn hiện rõ quầng thâm.
Thần Phi đang đặt cược rằng Lý Quân Khắc không giống tiên đế.
Lý Quân Khắc không phải là không biết tài năng của nhị tiểu thư, ngài chỉ bị lợi ích và quy tắc trần tục trói buộc. Có những điều rõ ràng là đúng, là có thể làm, nhưng lại không thể làm.
Bởi vì đây không phải là thời đại và thời điểm thích hợp.
Trên đường về ta đã trách ngài, nhưng khi thật sự thấy ngài kiệt sức nằm đó, lòng trách móc chợt hóa thành sự buồn cười ngây thơ.
Trên đời này, làm gì có chuyện trắng đen rõ ràng chứ.
Lý Quân Khắc cảm nhận được hơi thở của ta thì chậm rãi mở mắt.
Ngài nghiêng đầu, ánh mắt đen sâu thẳm thu hết khuôn mặt đầy ưu phiền của ta, rồi bỗng nhiên mỉm cười.
Ngài khẽ véo mũi ta:
“Đã trưởng thành, biết quan tâm người khác rồi.”
Sáng hôm sau Thần Phi mới tỉnh, nhưng nàng không muốn gặp ai. Ta ngày nào cũng đến một vòng, không cho gặp thì lại trở về.
Có hôm ta trông thấy Thần Phi trong vườn. Nàng vẫn vận y phục trắng, tóc đen lấm tấm vài bông tuyết. Nàng ngồi dưới gốc cây, lá vàng xoay tròn rơi xuống, đôi mắt cụp xuống, từ xa nhìn không rõ dung mạo. Bên cạnh nàng là cây trường thương quý báu cắm dưới đất, có lẽ đã được chôn dưới gốc cây ấy.
Đầu gậy buộc một dải lụa đỏ, bay phấp phới trong gió thu, tựa như dây đỏ của linh hồn vong hồn vung lên.
Trong cơn mơ hồ, ta thoáng ngửi thấy mùi máu tanh lạnh lẽo, nghe thấy tiếng vó ngựa dẫm đạp lên đất và người. Như thể những linh hồn chẳng có nơi nương tựa, đều tụ về đây, tìm một nơi yên bình mà nghỉ ngơi.
Có lẽ, đây là một phần mộ.
Ta tiến đến, Thần Phi ngẩng lên nhìn ta. Sắc mặt nàng trắng bệch, tựa như phủ một lớp giấy, nhưng lại vô cùng bình thản, không có vẻ muốn đem sự bi thương của mình phô ra cho thiên hạ biết. Nàng vẫy tay gọi ta lại, khi đến gần, ta mới thấy trên tay nàng vòng lấy một chuỗi bồ đề.
“Tỷ tỷ, tóc người đã bạc rồi.”
Nàng khẽ vuốt tóc:
“Quá mệt mỏi rồi.”
“Này, Tiểu Quất nhi, đến đây ngồi với ta một lát.”
Nàng nói xong thì vỗ nhẹ lên mặt đất.
Là nữ nhi, đặc biệt là nữ nhi nhập cung, cần phải giữ ý tứ, nhưng ta vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Tỷ tỷ, tỷ ổn chưa?” Ta hỏi.
“…”
Ánh mắt Thần Phi rơi vào chuỗi Phật châu trên tay, khẽ cười:
“Tiểu Quất nhi, từ khi ta vào cung, tâm ta đã mắc bệnh rồi, một căn bệnh không thể chữa khỏi.”
“Ta từng có một con hải đông thanh, trong giấc mơ đêm dài, chỉ thấy nó mãi bay.”
Nàng lớn lên trong cát bụi phương Tây Bắc, thường cùng cha rong ruổi trên lưng ngựa, khi đánh giặc nhất định phải là người lấy được nhiều đầu của quân địch nhất. Cha nàng nói, trưởng nữ chính là người kế thừa huyết thống mạnh mẽ của nhà Vương.
Trong doanh trại có một bậc thầy thuần phục chim ưng, trên vai luôn đứng sừng sững một con hải đông thanh cảnh giác và hung tợn. Con ưng ấy không cho ai chạm vào. Nếu ai đó tỏ vẻ thân mật mà tới gần, ắt sẽ bị mổ xuống một miếng thịt.
Nàng muốn chạm vào, binh lính nể mặt nhưng chim ưng thì không. Đôi mắt dã tính của kẻ săn mồi ấy nhìn nàng chằm chằm, đe dọa và khinh thường, gào lên một tiếng rồi bay lượn trên không.
Khi ấy, nàng hạ quyết tâm phải có một con hải đông thanh thuộc về riêng mình.
Việc huấn luyện ưng là một công việc vất vả, ngay cả với nam nhân bình thường. Nhưng nàng lại có thừa kiên nhẫn, hơn cả ưng. Một người một chim nhìn nhau chằm chằm không biết bao nhiêu lần, cuối cùng nàng đã có được một con chim chịu đứng trên vai mình.
Nàng nâng niu như báu vật mà khoe với cha, nhưng nhận lại tin rằng mình sẽ phải vào cung làm phi cho Thiên tử.
Tựa như một trò đùa luân hồi lớn lao, nàng thuần phục ưng, biến nó thành kẻ thuộc về mình, còn bản thân lại trở thành kẻ phụ thuộc của người khác.
Trước khi đi, nàng thả con hải đông thanh của mình đi, nói với nó rằng ngươi thuộc về bầu trời.
…
“Trước đây nghĩ rằng nhập cung là không tốt, giờ nhìn lại, vạn sự đều đã được an bài. Nếu ta còn trong quân ngũ, cha đã mất, huynh trưởng yếu nhược, dù ta cùng muội muội có tài giỏi đến đâu cũng không giữ nổi Tây Bắc. Nay ta ở đây, có thể mưu tính một con đường cho muội muội. Hóa ra, bồ tát đã sớm chỉ đường cho nhà họ Vương chúng ta.”
“Quỳ suốt hai ngày, ngủ mơ một đêm, đến khi cầm lại giáo, ta phát hiện tay mình run, đầu gối cũng không còn sức, không còn dám cầm nữa, thế nên để yên vậy.”
Ánh sáng trong mắt Thần Phi lụi tàn. Không phải vì sợ cái chết, mà là vì kính sợ cái chết.
Khi ta rời đi, mây đen kéo thấp bao trùm bầu trời đêm. Diêu nhi cầm đèn đứng bên cạnh ta, Thần Phi tiễn ta đi. Ta lặng lẽ bước về phía trước, nghe tiếng nàng tụng kinh phía sau, êm đềm mà nhẹ nhàng thoát khỏi trần thế.
“Nguyện đem công đức này, trang nghiêm cõi Phật thanh tịnh. Trên đền đáp bốn ân nặng, dưới cứu khổ ba đường dữ.”
Ta nghĩ, có lẽ Thần Phi sẽ không còn múa giáo nữa.
104
Huynh trưởng của nhà họ Thư thăng quan, Thư Thường tại được sủng hạnh liên tiếp vài ngày, chưa đầy hai tháng đã được phong quý nhân.
Cũng phải thôi, trận chiến này nhà họ Thư không chỉ góp người mà còn góp lương thảo, đột nhiên xuất hiện một túi tiền lớn làm cả trong lẫn ngoài triều đều được no đủ, nay đã có xu hướng trở thành một thế lực mới.
Lẽ ra nên là ngựa giẫm vó vui mừng, cả cung không ai không hân hoan chúc mừng cho Thư Quý Nhân. Nhưng Phương Tần lại gây chuyện.
Nàng ta luôn coi thường Thư Lan Âm, tự xem mình là cao quý. Người từng hạ mình trước mặt nàng giờ lại thành chủ nhân mà mọi người nịnh bợ, khiến lòng nàng không thoải mái.
Nhờ vào sự sủng ái của Thái hậu và gia đình Quốc công Định quốc, nàng ta không ngừng hành hạ Thư Lan Âm.
Chỉ là ngoài Hoàng hậu ra mặt khiển trách Phương Tần ra thì không ai để ý đến sự bất hòa của nữ nhân trong cung.
Có lần, ta thấy Phương Tần không biết vì lý do gì mà mắng mỏ Thư Quý nhân trong ngự hoa viên, tay giơ cao lên giáng một cái tát mạnh mẽ xuống. Lực mạnh đến nỗi cây trâm trên đầu cũng rơi xuống đất.
Các cung nhân đều nín thở im lặng.
“Thư Lan Âm, đừng quên bộ dạng đáng thương khi ngươi quỳ trước mặt bổn cung cầu xin che chở. Nếu bổn cung nói ra nhiều chuyện, dù huynh trưởng ngươi có dốc hết sức cũng không cứu nổi mạng ngươi.”
Phương Tần lời lẽ cay độc, giọng nói cao vút.
“Trước đây nhà ngươi chẳng qua chỉ là một gia tộc hạng bét ở Thục Châu, nhờ thời vận mà được Hoàng thượng trọng dụng, dùng tiền mua chức quan ở kinh thành, tưởng mình là nhân vật gốc gác lớn gì sao?”
Ta nghe mà chau mày. Lúc này sau lưng ta theo hầu có bao nhiêu người, Diệp Dịch Vi sao có thể không nhận ra. Nàng mỉa mai nhà họ Thư là hạng bét, là bọn quê mùa vào kinh, nhưng thực ra, kẻ quê mùa lại chính là kẻ đứng ngoài xem trò là ta đây.
Nàng đang nói bóng gió chê bai nhà họ Tần chúng ta!
Thật đáng ghét, bị người ta chỉ vào mũi mà mắng, đã vậy còn không thể phản bác.
Nhà ta đúng thật là một người đắc đạo, cả gà chó cũng theo bay lên trời đấy, thì sao?!
Tức chết đi được!
Diêu nhi kéo cổ tay ta, dẫn ta đi ra ngoài. Nàng thì thầm bên tai:
“Nương nương đừng can dự, Hoàng thượng vẫn đang chờ người ở Vĩnh Thọ cung.”
Ta tức giận mà rời đi, gót giày đế hoa chạm đất kêu cộp cộp, cũng nghẹn lời:
“Nhà giàu nhất Kỳ huyện là nhà ta cũng không dạy nổi một đứa con gái kiêu ngạo như vậy!”
Kỳ huyện dù nghèo, nhưng chúng ta có phẩm hạnh!
Diêu nhi bật cười, nhanh chóng kéo ta đi.
Trở về Vĩnh Thọ cung, vừa vặn lúc Lý Quân Khắc bước vào phòng.
Ngài nhìn ta đang gặm một quả lê, tạo ra những dấu răng loang lổ như muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy, nhưng hai mắt lại dán vào người ngài.
Ta nhìn trên dưới trái phải, nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt. Ngài cúi đầu nhìn lại bản thân, dường như không có gì sai sót mới tiến lại gần như cướp quả lê từ tay ta.
“Ai lại chọc nàng giận thế này?”
Ngài nói:
“Chẳng lẽ là trẫm?”
Ta giật lấy quả lê trong tay ngài, nhưng ngài cao hơn ta, lúc này lại giơ tay lên nên dù ta có kiễng chân cũng không với tới, trông giống hệt con khỉ hề tìm cách vớt trăng dưới nước.
“Đồ vật trong kinh thành quý giá thật, đến một quả lê cũng không cho ta ăn đủ.”
Ta không giành nữa, khoanh tay bực tức ngồi lại chỗ cũ.
Lý Quân Khắc đưa tay ôm lấy ta vào lòng, đưa quả lê đến bên môi ta, nói:
“Đồ trong kinh thành có đắt đỏ mấy, cũng không quý bằng Tiểu Quất nhi ở Kỳ huyện. Đụng vào một chút cũng làm nàng rơi nước mắt.”
Nói nhảm!
Ta vốn không khóc, ngoài việc khi mang thai dễ xúc động một chút, giờ đây ta khó mà rơi lệ.
Ta tức tối cắn vào quả lê, lại nghiêng đầu cắn ngay vào ngón tay của Lý Quân Khắc. Trên ngón tay ngài in một vòng dấu răng chỉnh tề.
Lý Quân Khắc đau đến “xì” một tiếng, quả lê rơi xuống đất. Sau đó ngài giữ chặt cằm ta, cúi xuống trao ta một nụ hôn sâu.
Cứ như thế, ngài từ cảm thấy đau lại thành dễ chịu. Giọng ngài khàn đi, pha chút ham muốn:
“Giữa ban ngày ban mặt mà còn trêu đùa trẫm, đến tối sẽ không tha cho nàng.”
“……”
Sao người kinh thành lại hay thích trách mắng người khác vô lý thế chứ?
Trong phòng hai ta lời qua tiếng lại, sau một hồi tranh cãi ‘kịch liệt’ thì đến khi được nghỉ ngơi, tai ta đã nóng như phát sốt.
Ta nằm trong vòng tay của Lý Quân Khắc. Ngài chỉ yên lặng đọc sách, còn ta không tài nào chú tâm được, chỉ có thể liên tục ngáp vì nhàm chán khi bị ép học.
Ngài lại trở về dáng vẻ nghiêm nghị thường ngày, giọng êm ái hỏi:
“Có phải có ai đã nói gì khiến nàng không vui?”
“……”
Ta suy nghĩ hồi lâu, nhai đi nhai lại lời nói trong miệng, ngẩng đầu nhìn Lý Quân Khắc:
“Phương Tần thật sự quá ngang ngược, chẳng có ai quản nàng ta sao?”