94
Khi Vương Tướng quân về Tây Bắc, ông mang theo đại ca của Thư Đáp Ứng.
Ta không hiểu ý nghĩa bên trong sự việc này, chỉ biết khoảng thời gian ấy, Thư Đáp Ứng thường nhận được vật phẩm từ bên ngoài hoàng cung, nhưng không phải là vàng bạc, mà là những cuốn sổ mỏng mảnh.
Nàng với Thần phi cùng nhau ở chung một điện nên qua lại càng thêm thường xuyên. Thái độ của Thần phi đối với nàng dường như đã mềm mỏng hơn nhiều, ít nhất sẽ không còn nói trước mặt ta rằng “Thư Lan Âm chẳng khác nào hồ ly mặt cười, ta cũng chẳng dám nhận đồ của nàng.”
Nay nàng lại bảo:
“Gã công tử nhà họ Thư đó, hy vọng hắn ra trận đánh nhau có một nửa bản lĩnh kiếm tiền của đệ hắn là tốt rồi.”
95
Thân Vương có lẽ là miệng quạ đen.
Vương Tướng quân về Tây Bắc chưa được mấy ngày thì nay bỗng nhận tin khẩn cấp báo có chiến sự.
Triều đình và hậu cung cũng theo đó mà căng thẳng.
Lý Quân Khắc không thường vào hậu cung nữa, mỗi lần ta đến dưỡng tâm điện, ngài luôn vùi đầu trong đống tấu chương. Sau đó ngài lại thường xuyên nghị sự với quần thần, ta cũng không còn đến tìm ngài nữa.
Ta ghé qua thăm hoàng hậu, hoàng hậu tuy đang bệnh vẫn cố gắng bày trò cho ta vui, lúc tiễn ta ra về, ánh mắt lại rơi vào bóng dáng phía sau ta.
“Thị vệ đi theo muội trông thật lạ mặt.”
Nàng cụp mắt, trông có vẻ như vô tình mà hỏi:
“Huynh trưởng muội dạo này ít theo sát muội hơn rồi, chẳng lẽ đã điều đi nơi khác rồi chăng?”
Ta lắc đầu:
“Huynh ấy nói có việc, đổi ca với người khác.”
“Ồ, là vậy sao.”
Hoàng hậu đặt tay lên cánh tay ta rồi buông xuống, thân thể vốn yếu ớt dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ thổi bay. Nàng cố gắng nở một nụ cười với ta, nụ cười cay đắng như vừa nhai phải thuốc đắng.
“Trở về đi, Tiểu Quất Nhi, bổn cung có chút không khoẻ, mấy ngày tới e là không thể gặp muội.”
Nàng xoay người rời đi, bờ vai thẳng tắp cũng sụp xuống đôi phần. Ta cứ nghĩ đó là nỗi cô quạnh, như cái cảm giác ta từng có khi nghe nói Lý Quân Khắc sắp chọn tú nữ.
96
Ta rủ Tần Đáp Ứng cùng đi gặp Thần phi.
Tần Đáp Ứng không dám, xua tay bảo Thần phi ngày nào cũng múa đao vung kiếm, lần trước suýt nữa làm rơi gậy vào đầu nàng.
Biên cương có chiến sự, Thần phi như thể cũng lên chiến trường theo.
Ta nhìn Thần phi múa thương, Thư Đáp Ứng cũng đến, lúc này đang ngồi chơi cờ cùng ta.
Nàng rất thông minh, cờ nghệ rất tinh thông, vậy mà hôm nay lại thấp thỏm, mỗi nước đi đều chần chừ lâu lắc, cuối cùng còn thua.
“Chẳng lẽ cố ý nhường ta sao?”
Ta nhăn mặt, còn chưa hiểu sao mình lại thắng. Thư Đáp Ứng cười cười, lại bảo là ta đã tiến bộ hơn.
Chợt ta nhớ ra, huynh trưởng của Thư Đáp Ứng cũng đã lên đường ra chiến trường.
Con trai trưởng nhà họ Thư ra trận, còn thứ tử nhà họ Thư liên tục gửi tài vật như nước về phía Tây Bắc, giảm bớt không ít gánh nặng cho quốc khố.
Thư Đáp Ứng đăm đăm nhìn Thần phi, thấy nàng dùng một gậy đánh vào thân cây, lá rụng tả tơi, tựa như nàng cũng bị giật mình một cái.
Thư Đáp Ứng thốt lên:
“Cây gậy đó mà đánh vào người thì đau biết mấy.”
Trong một thoáng, trên gương mặt nàng ánh lên nét hối hận, nhưng rồi tự lắc đầu xua đi.
Ta nghe nàng lẩm bẩm:
“Còn phải lập công danh.”
Quả trên cây rơi xuống, trúng ngay vào mắt Thần phi. Cung nữ giật mình, vội vây quanh nàng muốn mời thái y. Thần phi xua tay, thở hổn hển bước về phía ta, trán lấm tấm mồ hôi.
Nàng bị thương ở mắt trái, nhưng lại đưa tay ôm lấy mí mắt bên phải, biểu cảm nhăn nhó rõ là khó chịu, Thần phi nói:
“Mắt trái của ta cứ nháy liên hồi, thiên hạ đồn rằng nháy mắt trái thì gặp hoạ, Tiểu Quất Nhi, muội có tin không?”
Ta có tin, hồi nhỏ đi học, mỗi khi mơ ác mộng là y như rằng mắt trái lại giật giật, là ngày ấy y như rằng thế nào cũng bị phu tử bắt được.
Nhưng ta đáp:
“Trẻ con không nên nói chuyện về quỷ thần, tỷ tỷ đừng tin làm gì.”
Quả nhiên, ngay lúc đó công công tuyên chỉ tới. Thư Lan Âm được phong làm Thường Tại, còn thánh chỉ phong ta làm phi lúc này mới muộn màng đến.
97
Vì công lao sinh nở, Thái hậu đồng ý phong ta làm phi.
Nhưng Lý Quân Khắc bảo, lúc ta có thai đáng ra đã nên được phong làm phi, lần này ta lại hạ sinh trưởng tử, phong làm Quý phi cũng là hợp tình hợp lý.
Ngài vừa dứt lời, Thái hậu lập tức phản đối gay gắt.
“Phong phi là đủ rồi, phong làm Quý phi là chỉ dưới hoàng hậu, e là Tần thị không thể giữ nổi vinh sủng này. Hoàng thượng yêu chiều Tần thị, ai gia có cản cũng vô ích, nhưng chung quy Phương Tần vừa mất con chưa lâu, nhà Quốc công bên đó Hoàng thượng cũng nên chừa chút thể diện.”
Chuyện giằng co mãi, cuối cùng vẫn là Lý Quân Khắc nhường bước, phong ta làm Hiền phi, chuyển sang ở Vĩnh Thọ cung.
Ta chẳng bận tâm những thứ này, làm Quý nhân, làm Tần cũng thấy vui vẻ nhàn nhã, chỉ cần mùa đông không bị cắt giảm than sưởi, mùa hè không thiếu nước đá, ăn mặc đủ đầy, thì chức vị nào cũng chẳng quan trọng.
Dù sao thì ta cũng đã dành dụm được không ít bạc, lúc sai người gửi về cho phụ thân, ngài còn nổi cáu doạ sẽ tuyệt thực.
98
Thư Lan Âm được phong làm Thường Tại, có nghĩa rằng đại ca nhà họ Thư đã lập công.
Thần phi cũng mừng rỡ, có thể lập công tức là chiến sự đang có tiến triển tốt.
Thế nhưng, niềm vui đó của nàng chưa duy trì được bao lâu thì ba ngày sau, một tin tức đã chấn động cả kinh thành.
Vương tướng quân, tử trận.
99
Vương tướng quân đã hy sinh để cứu nhị tiểu thư.
Chiến trường biến hóa khôn lường, tuy rằng quân ta chiếm ưu thế nhưng quân địch quỷ kế đa đoan. Nhị tiểu thư dẫn quân đại thắng, nhưng vì truy đuổi địch mà rơi vào bẫy, bị chúng bắt đi.
Vương tướng quân đánh úp vào đại bản doanh địch để cứu con gái, không ngờ lại bị nội gián tiết lộ thông tin trước.
Vừa cứu được con gái, ông liền bị quân địch bao vây, hai cha con chiến đấu trong biển máu suốt đêm, cuối cùng nhị tiểu thư cõng thi thể phụ thân, gần như bò lê mà trở về doanh trại của quân ta.
Vốn dĩ, cái chết đột ngột của chủ tướng đã khiến quân ta hoang mang, nhưng nhị tiểu thư không màng thương tích, lấy thân mình làm mồi nhử, dẫn dụ quân địch vào vòng vây, phối hợp với đại ca nhà họ Thư, giữa loạn trận đã chặt lấy đầu thủ lĩnh địch và con trai hắn.
Hiện giờ, cùng với di hài của Vương tướng quân đưa về kinh là hai cái đầu của kẻ địch.
Quân địch mất đi thủ lĩnh thì tan rã, đã gửi thư xin hàng.
Trận chiến đã xong, chúng ta thắng, nhưng cái giá phải trả quá đắt. Tiên đế sở dĩ kiêng kỵ nhà họ Vương là bởi vì biên cương Tây Bắc không thể thiếu Vương gia.
Giờ đây, cột sống của Vương gia đã bị chặt đứt, triều đình rúng động.
100
Bách quan nghị luận ầm ĩ.
Đa số đều dâng sớ xin ban thưởng cho con trai trưởng nhà họ Thư, với ý định bồi dưỡng một thế lực thay thế Vương gia ở Tây Bắc.
Nhưng cũng có nhiều lời chỉ trích nhị tiểu thư nhà họ Vương, cho rằng nàng thân là nữ nhi tham chiến đã ảnh hưởng đến chiến cục, gián tiếp gây ra cái chết của Vương tướng quân, cũng tràn lan khắp nơi.
Nhị tiểu thư nhà họ Vương, dường như đã trở thành tội nhân như Đát Kỷ.
Thần phi và Thư Thường Tại sống chung một nơi, mấy ngày nay cửa nẻo đều đóng kín. Đám cung nhân đều lẩn tránh hai người họ. Giống như cả hai nhà họ Thư và họ Vương đều có người tử trận vậy, Thư Thường Tại lấy lý do thân thể không khỏe, ngay cả cửa cũng không ra.
Dư chấn của cuộc chiến vẫn còn lan đến tận chốn thâm cung.
Diêu Nhi đưa tin cho ta, bảo rằng Thần phi nương nương một thân áo vải, đã quỳ trước Dưỡng Tâm điện suốt một ngày một đêm.
“Tỷ tỷ… vì sao lại quỳ chứ?”
Ta sốt ruột muốn tìm nàng, lo rằng Lý Quân Khắc trách phạt nàng.
Diêu Nhi kéo tay ta lại:
“Thần phi nương nương đâu có phạm tội, chỉ là… chỉ là cầu xin Hoàng thượng phong tước cho nhị tiểu thư nhà họ Vương, để nàng tiếp tục nắm binh quyền ở Tây Bắc.”
“…”
Ta ngồi phịch xuống giường.
“Hoàng thượng đồng ý chưa?”
“Chưa.”
“Vậy thì…”
“Thần phi nương nương định quỳ đến khi nào Hoàng thượng đồng ý mới thôi.”