83
Chuyện Lạc Thường Tại tự vẫn chẳng hề gây nên gợn sóng gì trong triều đình hay hậu cung. Có lẽ vì cảm thấy có lỗi, hoàng thượng cũng không truy cứu gia đình Lạc Thường Tại.
Về phần Phương Tần, hiện tại nàng ta cũng chẳng thể tự lo liệu được.
Diệp Dịch Vi sắp sinh rồi, sớm hơn dự đoán nửa tháng. Với đứa trẻ thì không sao cả, nhưng nước ối lại vỡ đột ngột khiến mọi người bàng hoàng không kịp chuẩn bị.
Ban đầu ta không định đến, nhưng Lý Quân Khác không hạ chỉ cho phép ta vắng mặt, ta đành miễn cưỡng “chậm rãi” tới đó.
Gần năm tháng rồi, bụng ta cũng lộ ra chút ít. Lần đầu làm mẹ nên mọi thứ ta đều cẩn thận từng chút, càng không dám mạo hiểm.
Đến cung của Phương Tần, qua khung cửa lấp lánh ánh đèn, bên trong truyền ra tiếng thét xé ruột xé gan. Nghe mà thấy như xé da xé thịt, thật sự rất đau đớn.
Mọi người đều đứng ở cửa, ngay cả thái hậu cũng đến.
Thái hậu ngồi cùng Lý Quân Khác, mặt mày ai nấy đều nặng nề. Thấy ta đến, thái hậu hơi cau mày, liếc qua bụng ta rồi nén giận không nói gì, Lý Quân Khác vươn tay về phía ta, ta đưa tay ra nắm lại, lòng bàn tay ta thậm chí còn ấm hơn cả tay ngài.
Ngài sai người ban cho ta một chỗ ngồi, đệm lót lụa tơ vàng và gấm Thục bao bọc cứng cáp của gỗ lê, trông còn thoải mái hơn chỗ ngồi của ngài.
Mọi người ngầm quan sát, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Quả nhiên, sủng phi có khác.
“Hoàng hậu nương nương còn chưa ngồi kia.”
Ta đứng bên cạnh Lý Quân Khác, khẽ lẩm bẩm.
“Nàng ấy không ngồi được đâu.”
Lý Quân Khác kéo tay ta thật chặt, ánh mắt ra hiệu để ta ngồi xuống. Giọng nói tuy bình thản nhưng vẫn đậm nét thân mật:
“Nàng ngồi bên cạnh trẫm, trẫm nắm tay nàng mới yên tâm.”
Lời đã nói đến thế rồi thì ta cũng chẳng cần ngại ngùng nữa, ngồi xuống bên cạnh Lý Quân Khác, tay nắm lấy tay ngài.
Cánh cửa đóng chặt, tiếng hét của Diệp Dịch Vi càng lúc càng yếu ớt, các cung nữ, bà đỡ vội vã hơn, thậm chí đã phải dùng đến nhân sâm trăm năm để cứu chữa.
Đây là một trận chiến cam go, không thể kết thúc dễ dàng.
Hoàng hậu đứng gần cửa, cố gắng nhìn vào trong nhưng tầm nhìn lại bị tờ giấy che khuất chẳng thấy được gì.
Thần phi tựa vào cung nữ của mình nhắm mắt nghỉ ngơi, còn Tần đáp ứng thì cố gắng đứng vững, mặc dù dáng đứng đã xiêu vẹo, nét mệt mỏi hiện rõ trên mặt.
Ta thấy lạ, thai của Phương tần lần này được chăm sóc hết sức chu đáo, từ ăn mặc đến mọi thứ đều tỉ mỉ. Dù sinh nở đối với nữ nhân là đi qua quỷ môn quan một lần, nhưng không nên khó khăn đến mức này.
Đặc biệt là ta thấy sắc mặt của thái hậu và hoàng đế càng lúc càng trầm trọng, biết rằng có điều không ổn.
Ta vô thức liếc nhìn phía sau, thấy Thư Lan Âm đứng ở góc tối, không một tiếng động, dễ bị người khác lãng quên. Nhưng khi ánh mắt ta lướt qua, nàng lại mỉm cười nhẹ nhàng khiến lưng ta lạnh buốt, lòng cũng bồn chồn lo lắng.
Trời đã hửng sáng, bên trong cuối cùng cũng có tiếng reo mừng của bà đỡ:
“Sinh rồi! Sinh rồi!”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Lúc này ta mới dám thả lỏng cổ tay, tay bị Lý Quân Khác nắm chặt đến ê ẩm.
Thế nhưng chưa kịp vui mừng thì tiếng reo hò bên trong đột ngột dừng lại.
Không có tiếng khóc vang lúc mới sinh của đứa trẻ mà lại có âm thanh giống như một con gà bị bóp cổ, sự im lặng đột ngột mang theo cảm giác như tiếng kêu của chim rừng trước cơn bão.
Một cung nữ hoảng loạn chạy ra ngoài, quỳ sụp trước mặt Lý Quân Khác, đôi mắt vì kinh hoảng mà run rẩy, cung nữ kia run rẩy cúi đầu thật thấp:
“Hoàng thượng, không ổn rồi, hoàng tử… hoàng tử ngài ấy…”
Cô cung nữ ấy sợ hãi đến mức nói không rõ, Lý Quân Khác liền đứng bật dậy, uy nghi lẫm liệt, chất chứa trong đó là nỗi bất an và căng thẳng đè nén cả đêm:
“Đem xuống, thay một người khác nói rõ ràng hơn!”
Thái hậu thấy nhiều hiểu rộng, bà nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Lý Quân Khác trấn an, rồi hỏi cung nữ kia:
“Hoàng tử sao lại không khóc?”
“Hoàng… hoàng tử đôi môi dính vào nhau, không… không thể khóc, giờ mặt mũi ngài ấy đã đỏ bừng, e rằng…” Cung nữ đó không dám nói tiếp.
Đôi môi dính vào nhau?
Chuyện gì thế này, mặt ta tái nhợt, trong đầu nghĩ tới lời của Lạc Thường Tại trước lúc chết về việc “mưu mô với hổ dữ”.
Nhưng khi quay lại nhìn, Thư Lan Âm và những phi tần khác đều mang vẻ mặt kinh ngạc lo lắng không khác gì nhau.
Hoàng đế không thể vào phòng sinh, mọi người đều đi sang phòng bên cạnh để xem hoàng tử.
Ta cũng chuẩn bị đi vào, chân vừa bước qua bậc cửa thì Lý Quân Khác bất ngờ quay lại, ra lệnh cho thái giám bên mình:
“Đưa Khánh tần về!”
Ngài ra lệnh xong thì kiềm chế giọng nói với ta:
“Đêm qua mệt rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”
Có lẽ ngài cũng biết bên trong không phải một tiểu hoàng tử hồng hào đáng yêu, ngài không muốn ta bị kinh sợ.
Ta tự thấy mình biết điều, ngài bảo ta về, ta liền xốc váy quay đi. Mệt thì đúng là mệt, sợ cũng là thật, dù sao trong bụng ta cũng đang mang một cục cưng quý giá, nếu nhìn thấy điều gì gây ám ảnh thì biết làm sao.
Hoàng hậu đi đằng trước cũng không trụ nổi, mấy bước đã tụt lại sau, dáng người có chút lảo đảo như rất đau khổ. Nàng nhìn thoáng qua muội muội của mình rồi mới đi xem hoàng tử.
Mặt nàng trắng bệch, đi phải vịn tường, vết thâm dưới mắt khiến ta lo không biết nàng có thể gắng gượng được không.
Ta thấy nàng suýt ngã, Nhị ca Tần Hoài bèn bước lên trước cung nữ, nắm lấy cánh tay giúp hoàng hậu đứng vững. Cảnh tượng ấy làm ta thấy bồn chồn, lo sợ xen lẫn với mệt mỏi và hoảng hốt, ta gọi:
“Tần Hoài, chúng ta về thôi.”
Nhị ca cúi mắt nhìn hoàng hậu, hoàng hậu cũng hơi nghiêng đầu, chỉ thấy bóng hoa lượn sóng của bộ trang sức trên đầu, không ai có thể thấy rõ ánh mắt của cả hai.
Tần Hoài lập tức buông tay, lui lại hai bước, cung kính hành lễ, như một thị vệ bình thường không khác gì, rồi xoay người dứt khoát rời đi.
Trên đường trở về, ta ngồi trong kiệu thì thầm với Tần Hoài:
“Hôm nay huynh sao vậy, hồn bay phách lạc, đó là hoàng hậu nương nương đấy, sao lại đi đỡ người ta?”
Tần Hoài mỉm cười, thoải mái nói:
“Chỉ là thuận tay thôi, không nghĩ nhiều.”
Huynh ấy quả thật có chút nghĩa khí hiệp khách, trước đây làm việc thiếu suy nghĩ càng không kiêng nể gì, ta cũng hiểu được.
“Dù gì cũng không phải ở nhà.”
Ta mệt mỏi, khẽ lẩm bẩm coi như nhắc nhở, rồi nhắm mắt dựa ra sau nghỉ ngơi, nói với Tần Hoài:
“Canh chừng muội một chút, đừng để muội ngủ quên rồi ngã xuống.”
Tần Hoài im lặng một lúc, nhẹ nhàng nói:
“Ngủ đi, ca ca đây rồi.”
84
Ta coi như tránh được một kiếp nạn đáng sợ.
Đại hoàng tử không vượt qua được.
Thái y bó tay trước dị tật bẩm sinh của tiểu hài nhi. Nếu cố tình cắt đôi môi dính chặt của đại hoàng tử cũng quá vội vã, bé con mặt mày tím tái vì thiếu khí, cuối cùng lại bị ngạt mà chết.
Bên ngoài chỉ nói rằng đại hoàng tử bẩm sinh yếu đuối, một tháng sau mới tuyên cáo bệnh mất. Nhưng ta nghe nói, đại hoàng tử không chỉ khó thở mà gương mặt cũng kỳ dị, quả thực là một đứa trẻ dị tật.
Đầu nhỏ một cách bất thường, khi sinh ra khuôn mặt đã xám xịt, đôi mắt lớn đến kỳ lạ, trong đó có một mắt toàn lòng trắng, không có đồng tử.
Người thì nói Phương tần đắc tội với Phật Tổ, kẻ thì bảo nàng bị người hãm hại. Nhưng tất cả đều không che giấu được sự thật — đại hoàng tử đã chết, chết không vẻ vang, trở thành điều cấm kỵ của hoàng gia.
Sau đó, thái hậu đổ bệnh một trận lớn, hoàng thượng khi rời đi đã xử tử không ít người trong Dực Khôn Cung, suốt một tháng không vào hậu cung.
May là ngài không quên ta. Có lẽ do thấy sợ hãi sau những gì đã chứng kiến hôm ấy, ngài bỏ qua phép tắc, đón ta đến Dưỡng Tâm Điện với lý do dưỡng thai.
Lý Quân Khác không tin vào thần Phật, ngài chỉ tin vào sức người.
Phương tần thân thể khỏe mạnh, chăm sóc trong lúc thai kỳ cũng rất kỹ lưỡng, lý ra không nên xảy ra chuyện, nhưng vẫn có lúc ngựa tốt cũng sẩy chân, có lẽ điều này liên quan đến việc nàng ta đã bày mưu hãm hại Lạc Thường Tại.
Lý Quân Khác không muốn ta lại dây dưa vào chuyện của họ, cũng sợ Phương tần vì mất con mà chuyển oán hận sang ta, thế nên đón ta đến Dưỡng Tâm Điện.
Ở nơi này, ta và Lý Quân Khác cùng ăn cùng ở, hạnh phúc nhất là mỗi sáng thức dậy đều có thể ôm lấy thân thể ấm áp bên cạnh.
Lý Quân Khác mấy đêm liền gặp ác mộng, giữa đêm toát mồ hôi lạnh mà mở mắt, ta cũng bị cánh tay siết chặt của ngài làm giật mình thức dậy. Những lúc ấy, ngài trở nên yếu đuối nhất, một vẻ yếu đuối mà ngoài ta ra chẳng ai từng thấy.
Ngài ôm lấy ta, như muốn hấp thụ một thứ sức mạnh nào đó, nhắm mắt lại, đôi mi run rẩy cọ vào cổ ta:
“Tiểu Quất nhi, trẫm nhất định phải để nàng bình an.”
Không có gì khiến ngài yên tâm hơn việc giữ ta bên cạnh mình.
Ta là kẻ dễ ngủ, chỉ cần có giường là thành cái ổ ngủ ngay được. Ta cũng chẳng chút sợ hãi, thản nhiên ở lại. Dù không ra ngoài được nhưng Dưỡng Tâm Điện chưa bao giờ thiếu người để trò chuyện.
Một tiểu thái giám trẻ tuổi, đầu óc lanh lợi và cũng rất nhiệt tình, bất cứ chuyện gì xảy ra trong cung đều không lọt qua tai hắn.
Sau khi tỉnh dậy, Phương tần biết tin hoàng tử qua đời thì phát điên đập phá không ít đồ đạc, sức khỏe sau khi sinh con vốn đã yếu ớt nay lại càng kiệt quệ.
Thư Lan Âm bị gọi đến Dực Khôn Cung của Phương tần nửa ngày, khi ra ngoài trên trán còn rướm máu. Hoàng hậu nương nương vì suy nghĩ quá nhiều mà cũng đau đầu nên không thể dậy nổi.
Dưỡng Tâm Điện tựa hồ lại thoát khỏi vòng xoáy bão táp này.