79
“Con người đều sẽ thay đổi, không như cái đồ ngốc nhà muội.”
Thục phi khẽ cúi mắt, thoáng nét hoài niệm:
“Đứa con của bổn cung cũng chính vì bị kẻ thân cận nhất hại mà không còn.”
Nhưng nàng không hề buông lời kết tội Lạc Thường Tại, chỉ xoa đầu ta, mỉm cười bảo:
“May mà ngươi không đến.”
Ngày trước ta ăn uống khỏe mạnh, thân thể vững vàng thì không nói. Nhưng dạo này nghén ngẩm, ngoài cái bụng đang dần lớn lên ra thì người gầy đi không ít, miễn cưỡng mới chen chân vào hàng ngũ mỹ nhân.
Ta mở to đôi mắt long lanh, nhìn Thục phi mà thắc mắc:
“Vậy ta phải làm sao để giúp Lạc tỷ?”
“Đừng giúp.”
Thục phi nói một cách nghiêm túc:
“Ta đến đây chính vì chuyện này, ngươi biết chuyện đầu tiên Diệp Dịch Vi tỉnh dậy đã nói gì không?”
Sao ta biết được chứ? Ta đâu phải thần tiên.
“Nàng ta bảo—”
“Chắc chắn là do Tần Quất ở sau lưng chỉ đạo, sợ ta sinh hạ hoàng trưởng tử nên cố tình bày kế hãm hại ta. Nếu không, sao nàng ta có thể không đến?!”
“Thật, thật là bậy bạ hết sức!”
Ta tức đến mức nói lắp.
“Ngươi có được cái đầu ấy thì tốt.”
Thục phi trấn an:
“Hoàng thượng đứng ra đảm bảo cho ngươi nên không ai kinh động gì đến ngươi cả. Nhưng vì ngươi là người duy nhất không bị ảnh hưởng nên cũng không tiện ra mặt cầu xin cho Lạc Thường Tại, đây là ý của hoàng hậu, cũng là ý của… Lạc Thường Tại.”
Ta ngây ngô đến nỗi chỉ biết gật gù mấy tiếng “ồ”.
Trước khi Thục phi rời đi, ta bất giác níu lấy tay nàng:
“Thế… Lạc tỷ liệu có thoát được không?”
Thục phi cười gượng:
“Khó lắm.”
80
Lý Quân Khắc hành động mau lẹ, lệnh phải điều tra ra cách bỏ độc trong một ngày.
Cung của Lạc Thường Tại bị khám xét, một tên thị vệ tóm được cung nữ thân cận của nàng, lúc ấy nàng ta đang lén lút ôm một bao lớn hoa hàn thạch từ cửa sau đi ra, liền bị bắt tại trận.
Cung nữ nói, đó là thứ Lạc Thường Tại dùng để nhuộm móng tay.
Thái y kiểm tra ngón tay của các cung nữ, phát hiện một thành phần giữ màu trong thuốc nhuộm móng tay của họ xung khắc với hoa hàn thạch, khi kết hợp lại sẽ sinh ra chất độc, mùi hương phát ra có hại cho thai phụ.
Trà điểm của Lạc Thường Tại có pha sữa dê, thứ đó tính kích thích, cả ba thành phần cùng tác dụng khiến Phương Tần đau bụng ngay tại chỗ.
Quá trình phá án trơn tru đến lạ lùng, thái y đi ra mà ngực ưỡn thẳng, như thể ngày mai đã có thể lên ngồi ghế Đại Lý Tự.
“Lạ quá đi.”
Diêu Nhi hầu ta tắm rửa, trong cung lúc ấy vắng người.
“Cách đó quá phiền phức, lại chẳng hiệu quả gì.”
Một vụ phức tạp, vừa trà vừa móng tay, Lạc Thường Tại bày vẽ tốn công đến vậy mà cuối cùng lại để bản thân bị bắt quả tang sao?
Thà đẩy Phương Tần một cái còn nhanh gọn hơn.
Nói ra thì, Diệp Dịch Vi kêu đau cũng rất đúng lúc, nàng ta chỉ nhấp nhẹ một ngụm trà, thái y xem xét xong rồi dùng thuốc gây nôn, cuối cùng hoàng tự không bị ảnh hưởng gì cả.
Ta cả gan phỏng đoán, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Diêu Nhi.
“Liệu có phải Phương Tần tự bỏ độc không nhỉ?”
“Nương nương, sao lại nói bậy bạ như thế.”
Diêu Nhi bị dọa đến run rẩy, nhanh chóng khuấy nước vài cái như thể muốn xóa tan lời ta vừa nói. Nàng cúi mắt, chậm rãi nói:
“Xảy ra chuyện thì tổn hại nhất vẫn là Phương Tần, nàng ấy cần gì phải làm vậy?”
Đúng nhỉ, vì thế Diệp Dịch Vi mới dám lôi ta vào cuộc.
Nàng ta là người bị hại nên từ trong cơn sóng gió này lại giữ mình sạch sẽ, đứng ngoài xem kịch, nước càng đục thì nàng ta càng đắc ý.
“Thời buổi rối ren, nương nương giữ gìn mình, đừng dính dáng vào là tốt nhất.”
Diêu Nhi nói:
“Hôm qua, An Quốc Công nửa đêm vào cung chạy đến Dưỡng Tâm Điện mà khóc lóc cầu xin hoàng thượng điều tra đến cùng. Chuyện này, bất kể thật giả thế nào thì cũng đã náo động đến mức không xử lý hai người thì sẽ không xong.”
Nàng vốn là người Lý Quân Khắc chọn đến, nên ta hoàn toàn tin tưởng.
Sau khi xảy ra sự cố, mấy ngày qua, Lý Quân Khắc chỉ tranh thủ ghé qua trước khi lên triều, chỉ nhìn qua ta vài lần rồi lại vội vàng rời đi trước khi ta tỉnh.
Nhưng Diêu Nhi và bên Ngự Thư Phòng vẫn giữ liên lạc, ý của nàng hẳn cũng là ý của Lý Quân Khắc.
Ta ủ ê “ừm” một tiếng, trong lòng vừa nghĩ về Lạc Thường Tại mà thấy xót xa và nực cười, từ từ nhắm mắt lại, úp nửa khuôn mặt xuống làn nước, muốn cho đầu óc trống rỗng đi.
Nước ấm tràn qua tai, trong giây phút đó ta chợt nhớ lại chuyện xảy ra từ trước đó rất lâu, khi vào cung bái kiến.
“Thư Tần hôm nay thơm quá nhỉ?”
“Hôm qua muội muội vào cung thăm ta có mang theo một cái túi thơm, ta chỉ nghịch chút thôi mà mùi này bám lại, cũng không khó ngửi nên không để ý mấy.”
“Mùi này thật lạ.”
“Là từ hoa hàn thạch nở rộ ngoài cung, đâu phải vật hiếm có gì.”
Đúng rồi!
Ta chợt bật dậy, linh cảm lóe lên.
Hoa hàn thạch vốn ít xuất hiện trong cung, Lạc Thường Tại biết đến loại hoa này là do Thư Lan Âm nhắc đến.
Lúc đó, Lạc Thường Tại say mê chế thuốc nhuộm móng đặc biệt, hàn thạch hoa liền lọt vào mắt nàng, và nàng tổ chức tiệc trà cũng là để giới thiệu loại thuốc nhuộm này.
Nếu nàng ấy cố tình hại người, hà tất phải phơi bày mọi thứ ra ngoài sáng như vậy?
Vì cớ gì… Rõ ràng ta không liên can, mà lại thấy trong lòng bất an vô cùng.
“Thái y phát hiện thuốc nhuộm móng có vấn đề, sau đó thái hậu ra lệnh cấm các cung nữ và phi tần tùy tiện nhuộm móng, cũng may cung ta không ai động đến thứ ấy.”
Diêu Nhi đổi chủ đề, nói thoáng qua.
Đúng rồi! Dường như một lối thông sáng bừng, ta liền hiểu ra điều bất ổn.
Vụ bỏ độc này nhắm đến người mang thai, trong cung hiện chỉ có ta và Diệp Dịch Vi đang mang thai. Diệp Dịch Vi đã qua những tháng đầu và rất vững chắc, còn ta, tháng của thai nhi vẫn còn nhỏ, dễ gặp sự cố nhất.
Độc này chẳng nhắm vào Diệp Dịch Vi, rõ ràng là hướng đến ta.
Chỉ là ta ốm nghén, may mắn tránh được ám tiễn, lại lười di chuyển mà né qua ngọn giáo lộ liễu. Một nước cờ nhìn là thấy vụng về, vậy nên họ liền đổ tội cho Lạc Thường Tại.
“Ta muốn gặp hoàng thượng!”
Ta vội vàng đứng dậy. Nếu Lạc Thường Tại chịu tai họa vì ta, ta không thể nhắm mắt làm ngơ.
81
Dưỡng Tâm Điện đèn đuốc sáng trưng.
Mấy ngày nay Lý Quân Khắc không vào hậu cung, bận bịu xử lý chính sự. Dù ta bị cuốn vào vụ án bỏ độc, nhưng tiểu thái giám không hề ngăn lại, chỉ thông báo một tiếng rồi Lý Quân Khắc liền bước ra đón ta vào điện.
Ngài mỉm cười nhìn ta, nhẹ nhàng vuốt má, rồi lại đặt tay lên bụng ta.
“Mới tắm à? Da thịt mềm mịn cả rồi này.”
Dường như ngài không bị vụ án bỏ độc tác động, vẫn dịu dàng săn sóc như mọi khi.
“Dật lang, thiếp tìm chàng là vì chuyện của Lạc Thường Tại.”
Ta vội nắm lấy tay ngài, trong ánh mắt trầm tĩnh ấy nói ra suy đoán của mình.
Ánh mắt ngài dừng lại trên khuôn mặt càng nói càng giận của ta, nụ cười trên mặt ngài càng thêm sâu:
“Nhìn thấu mọi chuyện đến vậy, tiểu Quất của trẫm quả thật là thông minh.”
Ta nghe ngài nói thế thì ngẩn ra:
“Chàng đã biết hết rồi?”
“Biết.”
Ngài từ tốn đáp, khóe mắt liếc nhìn ta:
“Nhưng nàng cũng hiểu đấy, tất cả chỉ là suy đoán.”
Thư Lan Âm không để lại chút dấu vết nào, còn Diệp Dịch Vi lại có thân phận cao quý, nàng ta lại nhất quyết vu oan cho Lạc Thường Tại. Ngay cả hoàng đế cũng phải e dè thân phận của nàng ta. Vì vinh nhục của tiền triều, ngài phải cho nàng ta một lời giải thích.
Lòng ta khẽ run, nghe rõ ẩn ý của ngài.
Chân tướng, căn bản không quan trọng.
“Vậy còn Lạc tỷ tỷ sẽ ra sao?”
Ta nghẹn ngào hỏi, cảm thấy như chính mình đã hại nàng.
“Đưa vào lãnh cung.”
Lý Quân Khắc nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta, dịu dàng nhưng cũng không kém sự tàn nhẫn mà nói:
“Đây đã là kết quả tốt nhất rồi. Nàng ấy thông hiểu y lý, lại gần gũi với nàng, trẫm vốn muốn chuyển nàng ấy đến cung của nàng để hai người chăm sóc lẫn nhau, đáng tiếc thay.”
Sinh tử của phi tần giống như quân cờ trên bàn cờ, không thể tự quyết định. Dù là xe hay mã, tướng hay vua, đều phải đoán lòng của người cầm quân.
‘Đáng tiếc thay’, ba chữ đó đã là lời ca ngợi cao nhất cho nàng ấy rồi.
Ta từng nghĩ mình đã hiểu, trong cuộc tranh sủng ở chốn thâm cung này là ta thắng. Nhưng giờ đây bỗng nhận ra, nhìn thấu mới là thua.
Ta chăm chú nhìn Lý Quân Khắc, đôi mắt dần nhòe đi:
“Nếu lần này người bị vu oan là thiếp thì sao?”
Động tác lau nước mắt của ngài khựng lại một chút:
“Trẫm sẽ không để nàng rơi vào nguy hiểm, bất kể thế nào, nàng vẫn sẽ quay về bên trẫm.”
Ta bỗng chợt tỉnh ngộ.
Năm xưa, vì muốn thanh trừng triều dã mà ngài đã lạnh nhạt với ta hơn một năm trời.
Về sau, nếu lại có chuyện gì đó xảy ra liên quan đến ta, ngài có thể bảo đảm ta không bị “thương tổn”, nhưng không thể chắc chắn rằng ta sẽ không bị “tổn thương”.
Đây chính là tình yêu đầy kiềm chế của bậc đế vương. Ngài hy vọng ta hiểu, lại mong ta vẫn mãi ngây thơ như trước.
Lời lẽ chân thành đến vậy, có lẽ cũng là một kiểu thâm tình khác chăng?
Kiểu thâm tình nhuốm máu người khác như vậy, khiến ta nghẹt thở.