Họ xem ta như trẻ con, vui vẻ thì thưởng cho một miếng bánh, mà mỗi miếng bánh đều phải có nguồn gốc danh giá. Tóm lại, ý của bọn họ đều là:
‘Nữ nhân có gia cảnh bình thường như ta, không được sủng ái, chắc chắn chưa từng thấy những thứ này.’
Biết vậy nhưng đồ ăn được ban cho thì ta vẫn ăn hết. Nhỡ đâu bọn họ muốn hại ta thì sao ư? Ta thấy cũng không cần thiết đâu, nhiều nhất là khinh thường mà thôi.
Ngồi cùng họ không hợp lời, ăn hết bánh bọn họ thưởng thì cũng no rồi, gương mặt cũng vì phải cười giả tạo đến cứng đờ.
Nếu mẫu thân biết rằng có ngày ta có thể ngoan ngoãn ngồi yên lặng thế này, chắc chắn bà sẽ niệm Phật , cảm tạ Phật tổ hiển linh.
Thoắt cái đã đến năm mới, hoàng cung tổ chức đại yến, từ xa ta nhìn thấy hoàng thượng. Ngài ngồi ở nơi cao cao tại thượng, bàn tay nâng chén rượu ấy từng chạm qua trán ta. Trong lòng ta bỗng dấy lên một cảm xúc lạ lùng.
Từ khi vào cung, ta là phi tần của hoàng thượng, còn hoàng thượng là phu quân của ta. Phụ thân là phu quân của mẫu thân, họ yêu thương nhau. Hoàng thượng là phu quân của ta, nhưng chúng ta lại chẳng quen biết.
Nghe tiếng trống canh đầu năm, Ôn Cẩn nói:
“Chúc tiểu chủ một năm mới an khang, lại thêm một tuổi.”
Đúng rồi, ta đã mười lăm tuổi rồi, không nên ngây thơ nữa. Cảm xúc lạ lùng đó chỉ vừa dâng lên lại lập tức lắng xuống. Ta biết, không nên tham lam quá, không thuộc về mình thì cũng nên buông bỏ.
“Ngủ thôi, đã sang năm mới rồi!”
Ta dụi mắt, vươn vai, than hồng ở cửa cháy sáng nổ tí tách, người trong cung nhỏ của ta tụ lại sưởi ấm, ngắm trăng.
Đêm giao thừa năm nay tuyết không rơi. Phía trước đột nhiên vang lên tiếng bước chân, ta ngẩng đầu thì thấy hoàng thượng cùng vài thái giám nối nhau bước trong ánh trăng mà đến. Mắt ngài mang nụ cười, những đường nét sắc sảo trên gương mặt được ánh đèn vàng ấm áp tô lên vài phần ôn nhu.
“Tiểu Quýt, năm mới vui vẻ.”
Ngài vừa từ cung hoàng hậu bước ra, đến đón năm mới cùng ta. Khoảnh khắc ấy, tim ta đập mạnh đến mức tưởng chừng như sắp phá tung lồng ngực, trong không gian tĩnh mịch chỉ nghe thấy nhịp đập thình thịch của chính mình.
Có lẽ mười lăm tuổi vẫn còn quá nhỏ, chưa đủ làm người lớn. Những tưởng tượng lãng mạn vẫn quanh quẩn trong đầu ta, chúng khiến ta ngoan cố nghĩ rằng hoàng thượng là phu quân của mình.
Cung nhân đềuđã tản đi, chỉ còn ta và hoàng thượng bên lò sưởi.
“Ấm không?” Ngài hỏi.
“Ấm, cung của ta cũng ấm.”
Ta đáp:
“Than nhiều lắm, dùng không hết.”
Ngài xoa đầu ta, như đang dỗ trẻ con:
“Dùng không hết thì thôi, miễn sao đừng lạnh là được.”
Ta suy nghĩ một lát, ngồi sát lại gần hoàng thượng, muốn hỏi tại sao ngài không tìm ta hầu hạ, nhưng thấy câu đó thật vô nghĩa, nên đổi sang hỏi:
“Hôm nay hoàng thượng không nên ở chỗ hoàng hậu nương nương sao?”
“Vốn là ở bên hoàng hậu, chỉ vì chợt nhớ nàng, nên đến đây.”
Người nam nhân này… ôi.
Ta dựa vào ngài, lẩm bẩm:
“Ta chẳng nhớ ngài đâu.”
“Trẫm nghe thấy đấy.”
Chúng ta cùng đón ánh bình minh đầu năm mới, nói đúng hơn là ngài thức trắng đêm, còn ta vừa sáng sớm đã bị lay dậy, chỉ để nghe một câu ban phước từ miệng hoàng đế:
“Năm mới bình an, trưởng thành.”
Thật là lời chúc nặng nề đến mức làm phiền giấc mộng sớm mai đẹp đẽ của ta.
Nói xong, ngài đứng dậy muốn rời đi, ta muốn cố gắng tỉnh táo để níu giữ, nhưng vừa đặt đầu xuống gối đã mơ màng, chỉ lí nhí hỏi:
“Tháng sau ta mới lại được gặp ngài sao?”
Chốc lát, khoảng cách giữa chúng ta trở nên gần gũi, dường như không còn ranh giới giữa quân thần.
Hoàng thượng chợt khựng lại, ngài vốn đã đứng lên nhưng lại ngồi xuống bên giường, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua trán ta:
“Đừng sốt ruột, trong lòng trẫm, có nàng.”
Trong lòng ngài có ta…
Một câu như giấc mộng, ta cứ nghĩ đi nghĩ lại trong đầu, dùng chữ nhỏ khắc họa lại nhiều lần trên trang giấy.
Mặt trời mùa đông rực rỡ đến lóa mắt, ta như ôm báu vật mà cầm trang giấy ngồi trên ghế đá mà ngắm nghía.
Rốt cuộc hoàng thượng có thực sự nói câu ấy không nhỉ?
Cung của ta toàn là những người không có chí lớn, cả ngày dạy hư đứa nhỏ nhất như ta, cùng nhau sống an nhàn lười biếng.
Dù không được sủng ái, bề ngoài ta nhận được phong thưởng ít nhất, nhưng trong cung vẫn có lão thái giám và cung nữ ngấm ngầm gửi quà, không phải là vật phẩm quý giá gì, nhưng là những thứ cần thiết cho ăn uống, sinh hoạt.
Nhìn chung, chúng ta sống rất tốt, như những chú sâu gạo vô tư.
Chốn hoàng cung đầy sóng gió và biến cố không lường. Ngay ngày đầu năm mới, Lệ Tần vốn đang được sủng ái, chuẩn bị được phong phi lại bị giam vào lãnh cung. Lý do là vì nàng ấy lãng phí trái cây.
Hoàng thượng quả thực là người tiết kiệm, đáng khen.
Ta vội vàng cầm quả táo ăn dở trên bàn lên, cố ăn nốt phần còn lại.
Ôn Cẩn nhìn ta mà phì cười, rồi nhìn quanh không có ai mới khẽ nói, Lệ Tần bị như vậy là vì nhà mẹ đẻ không còn vững chãi, sinh ra một công tử phá gia chi tử, suốt ngày làm chuyện phóng đãng, lấy mấy chuyện xấu của gia đình mà làm rạng danh, không biết liêm sỉ.
Tự mình làm hại mình, cả một đại gia tộc lớn như vậy mà lúc phất lên thì yên lặng, lúc bị lật đổ thì náo động khắp chốn kinh thành.
Trong cung ngoài cung ai ai cũng lo sợ, may sao, huynh đệ của ta chưa đến mức làm mất mặt cha, còn con đường làm quan của phụ thân tuy nghèo túng nhưng thanh bạch.
Mỗi người tự quét tuyết trước cửa nhà mình, chớ quản sương trên ngói người khác.
Năm mới đến, việc đi lại thăm viếng trong cung giảm đi rõ rệt, số lần hoàng thượng vào hậu cung cũng như vậy.
Trước điện thánh nhân, ngay khi tiếng chuông báo hiệu cho năm mới vang lên, triều đình rầm rộ bắt đầu thanh lọc triều dã.
Khi bên ngoài cây đào nhú mầm non, bầu trời dần trở nên sáng sủa, ra cửa vươn vai cũng thấy ấm áp.
Xuân sắc chợt đến, vạn vật hồi sinh. Hoàng hậu mời các cung phi tần du xuân ngắm tranh, ta cũng có mặt, còn được xếp ngồi cạnh nàng.
Lần đầu tiên hầu hạ hoàng thượng, ta không đến thỉnh an hoàng hậu, đêm giao thừa hoàng thượng rời cung của nàng để đến chỗ ta, lần này gặp lại hoàng hậu, lòng ta bất an, cảm giác như mắc nợ nàng điều gì đó.
Nàng là người đoan trang thanh nhã, đối đãi ôn hòa, mỗi cử chỉ đều thể hiện phong thái của nữ nhi đại gia tộc, là chính thê của hoàng đế, là mẫu nghi thiên hạ, là đóa mẫu đơn trong vườn hoa.
Còn ta như con chuột nhỏ ăn vụng dầu, chỉ cần hoàng hậu khẽ liếc nhìn cũng đủ khiến ta hiểu vì sao mình thấy hổ thẹn.
Vì ta là thiếp.
Phụ thân ta không nạp thiếp, mẫu thân ta là người mà ông yêu thương nhất. Nhà bên cạnh nhà ta, lão gia chủ là phú thương suốt ngày đánh chiêng đón dâu mới về, mẫu thân nghe thấy tiếng kèn tò te tí suốt ngày mà trên gương mặt của bà tràn đầy sự coi thường.
Đó là sự khinh miệt của chính thê đối với tiểu thiếp.
Chợt nhiên, trong lòng ta dâng lên cảm giác áy náy, vừa với mẫu thân, lại vừa với hoàng hậu.
Không biết hoàng hậu có xem ta như hoa dại cỏ hoang, như loài hoa cát cánh mọc dại bên đường hay không…
Nàng ở gần hoàng thượng, biết nhiều hơn ta, hậu cung loạn mà lại có trật tự, dù ồn ào nhưng chưa từng xảy ra chuyện lớn.
Trong các phi tần trong cung, nhà mẹ đẻ của nhiều người có chút biến động, hoặc thăng hoặc giáng. Vậy mà vào thời điểm này, hoàng hậu vẫn ung dung, còn có tâm tình chọn ngày khai xuân để mời các tỷ muội hội tụ, khí độ thản nhiên, thật là tự tại.
Không có hoa cũng phải ngắm. Trà cũng chỉ có mỗi cái hương vị ấy, cũng phải nhấm nháp.
Lòng dạ không thật, mọi người đều cố gắng nở nụ cười. Những sự biến đổi luân chuyển của ngày đầu năm mới vừa rồi như một cây gậy đánh tan màn kịch nửa cuối năm trước. Các nàng nhảy múa làm trò bấy lâu nay, giờ mới nhận ra ai ai cũng chỉ là những chú hề.
Người chua ngoa cũng trở nên dịu dàng. Kẻ độc miệng cũng không còn châm chọc. Người thích khoe khoang thì rầu rĩ ngồi trong góc.
Chỉ có hoàng hậu là đoan trang điềm đạm, khẽ mỉm cười ngắm nhìn mọi người, lần lượt nhắc nhở từng người, dường như là quan tâm, mà cũng như đang sắp xếp hậu sự.
“Hoàng thượng dạo này bận rộn chính sự nên có lẽ lạnh nhạt với các muội, nhưng cứ kiên nhẫn chờ đợi, ân sủng nên đến vẫn sẽ đến.”
Mọi người đều gật đầu.
Dĩ nhiên, người từ đầu đến cuối chẳng có chút cảm giác tồn tại như ta cũng điềm nhiên, tự nhủ rằng ân sủng nên đến vẫn sẽ đến, vậy còn những cái không nên đến thì sao?
Hoàng hậu thưởng cho ta một chiếc vòng ngọc, nói rằng khai xuân hãy làm vài bộ y phục đẹp.
Ôn Cẩn nói rằng, đợi lâu như vậy, phúc phần của ta cuối cùng cũng đến.
Mọi người đều giả vờ như không hiểu mà lại rõ ràng, chỉ có ta thật lòng không hiểu lại giả vờ minh bạch, cái gì cũng điềm tĩnh gật đầu chấp nhận.