Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại VÌ NÀNG CHÍNH LÀ SỦNG THÊ Chương 1 VÌ NÀNG CHÍNH LÀ SỦNG THÊ

Chương 1 VÌ NÀNG CHÍNH LÀ SỦNG THÊ

1:39 sáng – 28/10/2024

Năm đó tiến cung, ta chỉ mới mười bốn tuổi.

Đó là lần đầu tiên hoàng thượng tuyển tú, nhưng ngài chỉ mải lo việc chính sự, việc tuyển tú được thực hiện qua loa cho có nghi thức mà thôi.

Thực ra, danh sách những ai được vào cung sớm đã được định sẵn, chỉ là người vẫn còn hơi ít, Thái hậu bèn bảo hoàng thượng chọn thêm vài người.

Thế là Hoàng thượng tiện tay chỉ vào ta, phán rằng: 

“Chọn nàng đi, mắt to.”

Mọi chuyện đều rất qua loa, đến nỗi một tri huyện nhỏ như phụ thân ta còn chưa kịp chuẩn bị gì đã phải tiễn ta nhập cung.

Người ta hỏi ta làm cách nào nổi bật giữa chúng giai nhân mỹ lệ kia sao?

Ta đáp rằng là vì mặt trời quá chói.

Rõ ràng là ta bị nắng chói đến nheo mắt, cả buổi chẳng hề ngẩng đầu, vậy mà hoàng thượng lại nói ta mắt to sao?

1

Người ít cũng có cái lợi của người ít, ta được hưởng một cung riêng, không phải chen chúc cùng ai.

Nơi ta ở là một góc vắng vẻ, thường gọi là “tiểu lãnh cung.”

Xa hoàng thượng và các phi tần khác, phòng không lớn nhưng đông ấm hạ mát, ai đến cũng bảo tốt.

Chỉ là không có mấy người ghé qua, vì bọn họ đều bận tranh sủng hết rồi, còn ta vào cung nửa năm mà chưa từng được triệu kiến nên chưa đủ tư cách tham gia vào đó.

Lần này Hoàng thượng tuyển phi tần, đâu phải tìm người bầu bạn bên gối, rõ ràng là tìm đồng sự.

Con gái tể tướng, thượng thư, tướng quân đều được đưa vào cung, từ văn võ bá quan đều trở thành thân thích, vương triều này chẳng khác gì một sản nghiệp của một đại gia tộc.

Phụ thân ta chỉ là một tri huyện nơi xa xôi, không xứng hầu hạ thánh nhân nên ta càng không xứng để hoàng thượng sủng ái.

Nửa năm sau, khi mùa đông đến, tuyết rơi phủ đầy bên ngoài. Ta viết lên giấy một chữ “Lãnh” (lạnh). Ôn Cẩn tỷ tỷ cười hỏi ta có phải vì cô đơn mà sinh lòng buồn bã không?

Ta đặt bút xuống bàn, mực lan ra làm ướt cả tờ giấy, chữ “Lãnh” hóa thành “Linh.”

Ta bực dọc nói: 

“Than đã không còn cháy, thật là lạnh!”

Ôn Cẩn có phần khó xử, một lát sau mới đáp:

 “Tháng này nội vụ phủ chỉ phân cho chút than như vậy thôi.”

Điều này có nghĩa gì? Nghĩa là nội vụ phủ đã bị kẻ nào đó chiếm trọn, thái giám vốn công tâm cũng trở nên vụ lợi.

Nếu cứ tiếp diễn thế này, quả thật không ổn!

May thay, trước khi than hết hẳn, hoàng thượng lại lật thẻ bài của ta. Khi đó ta đã gần mười lăm tuổi, nói cho đúng cũng đã nửa phần trưởng thành.

Hoàng thượng tự là Lý Quân Khắc, là nhi tử thứ ba của tiên hoàng, kế vị khi mới hai mươi ba tuổi.

Trong khi những công tử nhà khác vẫn còn vui đùa cùng chó mèo thì ngài đã đánh bại thái tử điện hạ, đưa nhị hoàng tử dũng mãnh nhưng vô dụng vào ngục, khiến các huynh muội còn lại ngoan ngoãn như chim cút.

Ai nhìn vào mà chẳng tấm tắc khen ngợi rằng ngài là anh tài trẻ tuổi!

Vì thế, chí nam nhi là ở thiên hạ, còn nữ nhân?

Lý Quân Khắc cười nhạt. Mẫu hậu của ngài chính là quán quân trong cuộc cung đấu mùa trước nên mọi toan tính chiêu trò ở các cung khác đều không thoát khỏi mắt bà!

“Hoàng thượng, còn một vị Tần mà ngài chưa gặp qua.”

Thái hậu nhấp một ngụm trà, nhắc nhở.

“Đã bị an trí nơi hẻo lánh như vậy, lại chẳng được sủng ái, quả là đáng thương.”

Tập sách nhỏ của cô cô đưa cho ta mà ta cũng chẳng thèm xem, chỉ giữ lại để đốt lò, ai ngờ khói cay xè cả mắt.

Đợi đến khi Ôn Cẩn mang lò sưởi vào phòng, hỏi ta đã đốt gì, ta liền thật thà đáp.

“Rầm!” 

Nước văng đầy sàn. Ôn Cẩn ngây người, hốt hoảng kêu: 

“Hỏng rồi, hỏng thật rồi.”

Ta chỉ thấy tỷ ấy thật là chuyện bé xé ra to.

Ngày ta được lật thẻ bài cũng là hôm trời đổ tuyết, mặc dù đã quấn chặt nhưng vẫn không chịu nổi cái lạnh ngoài kia, vừa run rẩy vừa bị khiêng lên long sàng. 

May sao nơi hoàng thượng ở vừa ấm áp, lại thơm tho.

Khi ta đang đảo mắt, chăm chú ngắm nghía chiếc màn trên cao, thì một gương mặt từ từ xuất hiện trước mặt.

Hoàng thượng cúi người đánh giá ta, thần sắc lạnh nhạt như đang định giá một món ngọc quý.

Ta cũng quan sát ngài.

Nửa năm trước chỉ thoáng thấy từ xa, chẳng rõ mặt mũi, giờ nhìn kỹ mới thấy quả là tuấn tú, khí thế áp đảo đám huynh đệ nông cạn của ta.

“Bao nhiêu tuổi rồi?”

“Thần thiếp mười bốn… không đúng, gần mười lăm rồi ạ.”

“Mới có mười bốn.”

 Hoàng thượng hết hứng thú:

“Nhỏ thế sao?”

“…” 

Không phải chính ngài chọn ta vào cung sao?

Ta trong chăn không duỗi được, đành cố nghiêng cổ lại gần, sợ ngài đổi ý, vội nói:

 “Không nhỏ, không nhỏ nữa.”

Hoàng thượng không chớp mắt nhìn ta, ánh mắt thâm sâu, không phải loại thâm tình khắc cốt ghi tâm, nhưng lại thoáng vẻ hứng thú.

Về sau ngài bảo, thông thường phi tần lần đầu tiên hầu hạ sẽ hoặc là e ấp rụt rè, hoặc là quyến rũ mềm mại, chẳng ai như ta, trong mắt không một chút dục vọng, chỉ còn vẻ ngây ngô chưa mất.

Có lẽ ngài nhất thời quên mất, ta mới mười bốn, thực sự vẫn còn là một đứa trẻ.

“Ngươi sốt sắng thật đấy.”

 Ngài hỏi ta:

“Biết phải làm gì không?”

“Ngủ ạ?”

 Ta chần chờ mà đáp lại.

Hoàng thượng bật cười, khuôn mặt lạnh nhạt bỗng tỏa ra nụ cười nhẹ, còn ấm áp hơn cả lò sưởi.

“Vậy thì ngủ bên cạnh trẫm đi.”

 Nói rồi, ngài ném cho ta một chiếc áo:

“Tự bò ra mà mặc vào.”

Hai chúng ta nằm trò chuyện đôi câu, ngài hỏi quê quán ở đâu, trong nhà có những ai, thuở nhỏ sống thế nào.

Ta đều đáp thật, còn không quên phê bình mấy huynh đệ nghịch ngợm, suốt ngày bắt sâu dọa nạt, đi câu cá cũng chẳng nhường nhịn.

Hoàng thượng tựa tay lên gối hỏi: 

“Vậy để trẫm phạt bọn họ cho ngươi nhé?”

Mặc dù ngài nói nghe thì có vẻ nhẹ nhàng đấy, nhưng ta lại sợ quân vô hí ngôn, vội đáp:

 “Đừng phạt, bọn họ cũng làm nhiều điều tốt mà!”

“Thế kể trẫm nghe xem!”

“…” 

Câu này làm ta bí bách, nửa buổi cũng không thốt lên được câu nào.! Ta chầm chậm chui khỏi chăn, thở dài một hơi.

Nói ra thì cũng khổ lắm thay!

Nhà ta, ai nấy đều là người khẩu xà tâm phật. Phụ thân nghiêm khắc, mẫu thân keo kiệt, còn hai huynh trưởng đều lười nhác không học hành. Mỗi người sống đều muốn vui vẻ suốt đời, coi trọng sự an nhàn, thế nên đến nay trong nhà chỉ có chút ít tiền bạc tích góp. 

Trước lúc ta vào cung, phụ thân luôn tỏ vẻ buồn bã, đi qua đi lại trước cửa phòng của ta, cuối cùng chỉ nhìn vào bóng nến lờ mờ trong phòng, khẽ gọi một tiếng “con gái.”

Mẫu thân lấy hết số tiền để dành ra chuẩn bị cho ta vài món trang sức, còn có một chiếc vòng tay là của hồi môn của bà từ nhà mẹ đẻ, nó đã được truyền qua nhiều đời nên cũng xem như cổ vật, mẫu thân bảo rằng như thế cũng coi là “gả đi rồi.”

Còn hai huynh trưởng chẳng ra gì kia, đến lúc ta rời nhà mới miễn cưỡng trở về từ chốn phong trần, một người say khướt, một người mắt đỏ ngầu, liếc nhìn ta rồi chỉ cười cợt, nói thầm sau lưng: 

“Con bé xấu xí, còn bé thế mà đã gả đi rồi.”

Vào cung làm phi là chuyện tốt, như chim sẻ hóa phượng hoàng, thế mà cả nhà đều mặt ủ mày chau, cảm thấy ta đi là chịu chết.

Dù mỗi người đều có khiếm khuyết, nhưng ta biết họ yêu mình.

Tiếc là ta không thể nói với hoàng thượng, điều đó chẳng phải chứng tỏ rằng gia đình ta không coi trọng vị nữ tế này hay sao?

“Chuyện tốt thì chưa nghĩ ra, nhưng quả thật họ đều là người tốt.”

Ta nói với hoàng thượng như vậy.

Hoàng thượng thoáng ngạc nhiên, nhìn ta chăm chú. Quả thật, chỉ có tuổi như ta mới có thể thẳng thắn mà nói rằng họ đều là người tốt.

Trên đời này, đâu phải mọi thứ đều đen trắng phân minh.

“Vậy cũng không tệ.” 

Hoàng thượng mỉm cười. Tay hoàng thượng nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của ta, cảm giác ấm áp như đang vuốt ve mèo, thoải mái đến mức ta không muốn nói chuyện, chỉ muốn ngủ.

Phải biết rằng, nếu là thường ngày thì tầm này ta đã ngủ từ sớm, nay vì để bầu bạn với hoàng thượng mà đành cố giữ tinh thần trò chuyện.

Đôi mắt ta dần khép lại, tận hưởng sự ấm áp từ chăn, từ bếp than, và từ hơi ấm của hoàng thượng. Trước khi chìm vào giấc ngủ, ta chợt nhớ ra một việc, khẽ nắm áo hoàng thượng, lầm bầm hỏi: 

“Hoàng thượng, ngày mai ta có thể đến nữa không?”

Hoàng thượng nằm xuống bên cạnh, chống tay nhìn ta. Trong cơn mơ hồ ta cảm giác có ánh mắt đang lặng lẽ ngắm mình, hoàng thượng nhẹ giọng hỏi: 

“Ngươi muốn bầu bạn với trẫm?”

Rõ ràng là lời nói đầy tình ý, nhưng ta lại chẳng nghe thấy chút ấm áp nào. Nhưng vì quá buồn ngủ, không còn tâm trí để bịa chuyện, ta chỉ ậm ừ đáp:

 “Chủ yếu là vì ở chỗ ngài ấm áp… mùa đông lạnh quá.”

Rồi ta dần chìm vào giấc ngủ, lờ mờ cảm nhận có người ôm mình, hỏi: 

“Ngươi tên gì?”

Thật là, chúng ta đã nằm chung một giường rồi mà ngài còn chẳng biết tên ta.

Ai da, xem ra là đã trao nhầm tình cảm rồi. Thử nghĩ mà xem, ngay cả khi đi thanh lâu thì ngươi cũng phải biết cô nương đó tên gì chứ!

Ta giận đến mức suýt tỉnh dậy từ trong giấc mơ!

Sáng hôm sau khi ta tỉnh dậy thì  hoàng thượng đã dậy rồi, ngài bảo ta hôm nay không cần thỉnh an hoàng hậu, cứ ngủ thoải mái.

Quả thật ta đã dậy muộn, lại không ai nhắc nhở nên thực sự lỡ mất thời gian.

Một tiểu thái giám mang đến một đĩa cam, nói là hoàng thượng ban thưởng.

Ta nhớ lại hôm qua quả thật là có thuận miệng nhắc, ở nhà mọi người gọi ta là Tiểu Quýt, hai huynh trưởng thì lại chẳng gọi như thế, cha ta thích chơi chữ nên thỉnh thoảng gọi hai huynh ấy là Tiểu Câu, Tiểu Mã.

Đã nói rõ đến mức này rồi mà hôm qua ngài còn hỏi tên, quả thật là hơi ngốc.

Ta tên là Tần Quất, hôm mẫu thân sinh ra ta, bà mơ thấy một nhành hoa cát cánh, nên lấy chữ “Quất” thay cho âm hoa cát cánh để dễ nghe hơn.

Hoa cát cánh thanh cao, trang nhã, tuy thường thấy nhưng không hề tầm thường, dáng hoa kiêu sa, quý phái, dễ nuôi trồng, chịu được nóng lạnh.

Mẫu thân nói, Tiểu Quýt à, nhà ta tuy không giàu sang phú quý, nhưng con cũng nên có mệnh số khác biệt, vì con sinh ra là hoa nở rộ.

Tiếc là ta chẳng cao quý cũng chẳng trang nhã, giống hệt kẻ sa cơ lỡ vận, nên mẫu thân lại đổi lời, bà bảo ta làm hỏng danh tiếng của loài hoa ấy.

Sau khi hầu hạ hoàng thượng, quả thực ta được ban thưởng nhiều thứ, nội vụ phủ ngay trong đêm đã mang than đến cung ta.

Ta được ban đặc ân không cần phải thỉnh an hoàng hậu, mọi người đồn rằng ta được sủng ái, nhưng còn chưa kịp nịnh bợ thì ngày hôm sau hoàng thượng lại lật thẻ bài của Lệ Tần, rồi suốt một tháng không tìm đến ta nữa.

Có lẽ mấy giỏ than kia là ngầm nhắn nhủ ta rằng: không cần đến nữa, cung của nàng cũng đủ ấm rồi.

Ta mong chờ nhìn ra cửa, ngày đầu chờ, ngày thứ hai chờ, sang ngày thứ ba thì không chờ nữa.

Cũng đúng thôi, mỹ nhân trong cung nhiều như vậy, nhưng hoàng thượng chỉ có một.

Trong mắt ngài, ta có thể là trường hợp đặc biệt nhất, nhưng trong tâm ngài, ta chỉ là một đóa hoa dại bình thường nơi cung cấm mà thôi.

Khổ cho ta khi hồi cung đã cất công lục lọi ký ức, tìm ra những câu chuyện tuổi thơ, chuẩn bị kể cho ngài nếu ngài có đến.

Hơi đáng tiếc, nhưng sự thật là như vậy đấy, ta cũng đành chấp nhận thôi!

Hoàng cung rất rộng, riêng ngự hoa viên thôi cũng đủ để đi mất nửa ngày. Mùa đông thời tiết lạnh giá nên chẳng có hoa gì nở, người ta thích đến rừng mai hơn.

Ta cũng đến, thấy các nương nương ngồi lại cùng trò chuyện, ăn bánh uống trà thưởng hoa cũng nhộn nhịp lắm. Nhưng thật lòng mà nói, mỗi người một câu đều đầy ẩn ý, ám chỉ, mà lời hay thì chẳng có mấy.

Thật ra,  trong cái chốn cung cấm  ăn thịt người không nhả xương này, làm gì có mấy ai là tỷ muội thật lòng? 

Kể từ khi nhập cung, ta không ra ngoài nên cũng chẳng quen thân ai. Ta vừa đến thì họ lại chỉ chỉ trỏ trỏ ta mà đùa giỡn.