37
Khi chúng ta dìu nhau bước ra khỏi hầm ngầm.
Bạch Chu tiến tới báo tin: “Cấm quân Nam Nha đã bao vây hoàng cung.”
Ta lập tức quay lại, cho hoàng đế một bạt tai: “Đồ điên!”
Hoàng thượng nấp trong vòng tay của Thẩm Thanh Bích: “Đệ có cách nào chứ, dù chết cũng phải để kẻ thù chết trước đệ!”
Ta tức giận định đánh tiếp, nhưng bị Thẩm Thanh Bích ngăn lại.
“Thôi đi! Lúc này sao lại còn nội chiến!”
Ta chỉ cười lạnh, giễu cợt tỷ ấy.
“Thẩm Thanh Bích, tỷ thấy chưa, họ Thẩm chúng ta, chẳng có một ai tốt cả.”
Hoàng đế không phủ nhận.
Một hoàng đế bệnh hoạn, nhất rảnh rỗi, lại có thời gian rảnh để phái tai mắt khắp nơi dò la tin tức.
Chẳng hạn như hắn biết ta đang luyện binh ở phong địa. Và còn biết, Thẩm Thanh Bích mất tích là do Trì Kha lợi dụng Thái hậu giăng bẫy.
Thậm chí khi ta áp sát kinh thành, hắn cũng điều tra ra rằng Trì Kha cố ý tiết lộ tin tức cho ta, để dụ ta vào kinh.
Giờ đây, ta mới nhận ra tin tức mà ta nhận được có điều bất thường…
Ta nhận được tin cách đây mười lăm ngày, thực ra khi đó Thẩm Thanh Bích vừa mới gặp chuyện.
Kẻ đó cố ý gửi tin tức, thậm chí là trước khi chuyện xảy ra.
Và khi ta vào thành, mọi người đều nói “cách đây nửa tháng,” ta mới nhận ra sự bất thường.
Tên gian thần đó hiểu rõ rằng ta sẽ phát điên.
Còn về kế hoạch của ông ta.
Cuộc binh biến mười năm trước đã đưa nhà họ Trì lên địa vị cực cao trong triều đình.
Giờ đây, ông ta đang khẩn thiết cần thêm một cuộc binh loạn nữa.
Sau đó ông ta có thể ủng hộ một tôn thất, lấy danh nghĩa “bình loạn” mà điều quân.
Nếu chuyện này được ghi lại trong sử sách, hẳn sẽ viết thế này:
【Nhị công chúa khởi binh phản loạn, giết đế hậu trong cung, Trì Trụ quốc phò Lương vương khởi binh bình loạn.】
Hoàng thượng đến khi mọi chuyện đã rồi mới nhận ra, quyết tâm tự tay giết kẻ thù cho bõ tức.
Vậy mà hắn ta còn có mặt mũi đôi co với ta.
“Nhị tỷ mà sớm cùng ta thông tin qua lại, đâu đến nỗi bị động như hiện giờ!”
Ta lạnh lùng: “Ngươi giỏi nắm tin tức lắm, nhưng toàn là phán sau sự việc, có ích lợi gì chứ!”
“Nói cho cùng, tỷ vẫn không tin đệ!”
“Ngươi lại tin ta chắc?!”
Thẩm Thanh Bích mệt mỏi thở dài: “Thôi nào! Thôi nào!”
Cả hai chúng ta đều quay sang nhìn nàng.
Hoàng đế ôm chặt lấy cánh tay tỷ ấy: “Không sao, dù có phải chết, chỉ cần có đại tỷ bên cạnh, đệ cũng không sợ…”
Ta tức giận kéo hắn ra: “Cút! Ngươi cút đi!”
“Đại tỷ cứu đệ, nhị tỷ sắp đánh chết đệ rồi…”
Thẩm Thanh Bích tức giận hét lên: “A—”
Tỷ ấy nói: “Ta là một người bình thường, phải chen chân sống chung với đám điên các ngươi, thật là vô phương cứu chữa!”
38
Khác với hoàng đế, người chỉ biết an nhiên chờ chết, Thẩm Thanh Bích và ta đều không muốn buông tay.
Tỷ ấy hỏi ta về binh lực có thể chiến đấu cả trong lẫn ngoài thành.
“Muội nói tên Nhiễm Mục, đã phá tan hai doanh Kinh Tây và Thông Bắc?”
Ta đáp: “Phải.”
Thẩm Thanh Bích bảo: “Phải tìm cách để hắn tiến vào thành.”
Ta nhìn tỷ ấy.
Vẻ mặt Thẩm Thanh Bích tối lại, suy tư một hồi.
Ta nói: “Làm sao mà đưa vào? Chúng ta chẳng còn binh lực nào.”
Thẩm Thanh Bích đáp: “Chúng ta còn bách tính.”
Vì lo lắng cho bệnh tình của hoàng đế, tỷ ấy đã bị phân tâm. Thực ra, mâu thuẫn ở kinh thành đã tích tụ từ lâu.
Sau loạn mười năm trước, để nhanh chóng tái thiết kinh thành, tỷ ấy đã tái phân phối đất đai.
Nhưng khi thế gia phương bắc trở về, kinh thành bắt đầu xảy ra tranh chấp đất đai.
Bách tính mất đất, nhiều người phải ly tán khắp nơi.
Ta hơi không tin: “Thẩm Thanh Bích, tỷ đã bị phản bội thê thảm như vậy, vẫn còn uy tín sao?”
Tỷ ấy đứng lên.
“Ninh Ninh, muội từng hỏi ta, thời đại của ta như thế nào.”
Ta ngẩng đầu nhìn tỷ ấy.
Trước đây tỷ ấy nói về sự bình đẳng, ta không tin.
Tỷ ấy nói: “Bất công ở đâu cũng có, nhưng chúng ta phản kháng, và chúng ta ca ngợi sự phản kháng.”
39
Kế hoạch đã định xong.
Ta nhét hoàng hậu yếu ớt và một loạt cung nhân khác vào mật thất dưới hầm của lão yêu bà.
Sau đó, giấu Thẩm Thanh Bích trong tấm áo choàng cao lớn của Bạch Chu, để hắn hộ tống tỷ ấy phá vòng vây thoát ra ngoài.
Thẩm Thanh Bích vội vã kéo áo choàng xuống: “Người chỉ huy là ai?”
Bạch Chu cười: “Tự nhiên là chủ thượng của thần.”
Thẩm Thanh Bích kinh ngạc: “Muội biết cầm quân sao?!”
Ta rút đôi đao ra, vừa cảm thấy chút ghét bỏ nàng, vừa bất đắc dĩ.
Thực ra, ta vốn chẳng tin tỷ ấy có thể kích động được bách tính.
Bao phen thành loạn, chẳng phải nhà nào nhà nấy đều đóng chặt cửa, chờ đợi loạn lạc qua đi sao?
Trước quân chính quy, ra ngoài chẳng khác nào tìm đến cái chết?
Nhưng chết thì chết thôi, ta cũng không sợ.
“Những năm qua tỷ học hành vất vả, còn muội cũng có chút tiến bộ.”
Nói xong, ta đặt chân vào bàn đạp, nhảy lên ngựa.
40
Lúc này, quân số trong tay ta vẫn chưa đến một trăm người.
Cộng thêm một số cấm quân Bắc Nha trung thành với hoàng đế, khoảng ba bốn trăm người.
Sau lưng ta còn có hoàng đế bị người dìu theo. Giờ ta đang trực diện mở cửa cung đón địch.
Tiếng hô bên ngoài vang dội như sấm, Trì Kha trong bộ quan phục, bên cạnh là Trung Dũng hầu và Lương vương.
Ông ta kinh ngạc nói: “Hoàng thượng… Mau thả hoàng thượng ra!”
Ta cong khóe môi cười khinh.
Tên này muốn lưu danh sử sách, mang lại vinh quang trăm đời cho gia tộc, ông ta không dám mạo hiểm mà giết vua.
Hoàng đế lên tiếng: “Trì Trụ quốc! Khụ khụ khụ…”
Ta bực bội quay lại nhìn hắn: Có tác dụng gì không vậy?!
Hoàng đế giơ tay ra hiệu chờ hắn ho xong mới nói.
Lúc này, Lương vương là người đầu tiên hành động.
Hắn ta lớn tiếng hô: “Hoàng huynh! Huynh đừng sợ, chúng đệ đến cứu huynh đây!”
Có hắn ta làm tiên phong, ba quân Nam Nha liền hưởng ứng rầm rộ.
Mà hoàng thượng cũng không phải hoàn toàn vô dụng, có hắn ở đây, đối phương không dám công khai dùng cung nỏ.
Ta cầm lá cờ soái trên lưng: “Xung phong!”
Hoàng đế sợ đến trắng mặt: “Nhị tỷ! Nhị tỷ!”
“Nếu sợ thì nhắm mắt lại!”
41
Khi ngoại địch xâm nhập, nếu đánh đến kinh thành thật, thường sẽ xảy ra chiến đấu trong ngõ ngách.
Vì vậy, cấm quân Bắc Nha và Nam Nha trong kinh đều chủ yếu là bộ binh.
Còn loại kỵ binh xung kích mà ta dẫn theo, thường chỉ có ở biên cương, thích hợp cho chiến tranh chớp nhoáng.
Nhưng điều này đòi hỏi chủ tướng phải có kỹ năng cực cao.
Bởi họ chỉ chiến đấu theo lá cờ trên lưng chủ tướng và chủ tướng phải dẫn đầu xông lên.
Họ nghĩ rằng những tướng tài nhất dưới trướng ta đều đang ở ngoài thành.
Khi thấy ta đích thân dẫn quân, còn kéo theo cả hoàng đế, vẻ mặt của Trì Kha và bọn chúng như thể gặp phải ma quỷ.
Nhưng thời cơ chiến trận chỉ thoáng qua trong chớp mắt.
Kỵ binh của ta nhanh như chớp, chỉ trong chớp mắt đã xé toạc đội hình quân địch một đường mở lối.
Bạch Chu, người bị đối phương phòng bị chặt chẽ, thúc ngựa lao tới, tay cầm thanh trảm mã đao, vừa đi vừa chém giết, tấm áo choàng khổng lồ làm Thẩm Thanh Bích hiện ra thấp thoáng.
Lướt ngang qua ta, ta và tỷ ấy đối mắt.
Gương mặt tỷ đầy kinh hãi và lo lắng.
Ta khẽ mỉm cười với tỷ.
Hãy chạy đi.
Thời đại này không xứng đáng với tỷ.
“Nhị tỷ! Nhị tỷ!!”
Tiếng thét kinh hoàng của hoàng đế giống như tiếng gà làm ta giật mình quay lại.
Ngay lập tức, ta tỉnh táo trở lại, vung đao chém chết kẻ có ý định lợi dụng hỗn loạn để ám sát hoàng đế.
“Giết!”