31
Nếu theo lời của hoàng đế, khoảng nửa tháng trước hắn ta đã không gặp lại Thẩm Thanh Bích.
Cứ ngỡ tỷ ấy đang dưỡng bệnh trong phủ, cho đến khi ta công phá kinh thành, mới biết rằng tỷ ấy có thể đã gặp nạn.
Vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất.
Tỷ ấy đã bị Thái hậu giam lỏng.
Hoàng đế khuyên ta đàm phán với Thái hậu.
Đêm qua việc không thể điều động cấm quân Nam Nha đã khiến lão yêu bà đó cảnh giác.
“Chỉ có như vậy, bà ta mới chịu cho chúng ta gặp lại đại tỷ.”
Ta nhìn hoàng đế, đáp: “Được.”
32
Ta theo hoàng đế hồi cung.
Khi ra ngoài mới nhận ra thi thể trên mặt đất đã được dọn sạch.
Bạch Chu nhún vai nhìn ta: “Là cấm quân Nam Nha dọn dẹp.”
Sắc mặt hoàng đế tái nhợt.
“Nhị tỷ…”
Ta nói: “Hoảng hốt cái gì!”
Ta kéo hắn lên long liễn, còn ta cưỡi ngựa theo sau. Dọc đường, quả nhiên gặp cấm quân Nam Nha mặc giáp dọn sạch băng tuyết lẫn máu.
Chỉ với trăm người, chúng ta cứ thế vượt qua giữa hàng quân của họ. Dọc đường, hoàng đế còn ho khan mấy lần.
Chậc, bệnh hoạn thật.
33
Khi gặp lại Thái hậu, bà ta dường như già đi mười tuổi chỉ sau một đêm.
Lần này bà ta cũng không cản ta mang binh khí vào cung.
Hoàng đế run rẩy hành lễ: “Thái hậu…”
Ta không thương tiếc mà cười nhạo bà ta: “Đồ ngu.”
Hoàng đế nhìn ta đầy kinh ngạc: Chẳng phải đã nói là đàm phán rồi sao?
“Đến cấm quân Nam Nha còn không điều động được, còn dám mưu phản, giết vua.”
Thái hậu giận dữ đập bàn: “Là do Thẩm Thanh Bích nuôi hổ gây họa!”
“Thái hậu!”
Ta thản nhiên ngồi xuống, nhìn bà ta phát điên.
Cuối cùng có vẻ bà ta đã bình tĩnh hơn một chút.
Bà ta lại nói…
“Không thể để kẻ gian chiếm đoạt giang sơn, nếu không, ngươi sẽ là tội nhân thiên cổ.”
Ta lại cười.
“Chính ngươi đã giam giữ đại tỷ của ta, phá vỡ thế cân bằng, ngươi không hề nói đến điều đó.”
Bà ta lại định trách móc ta: “Ngươi cũng là con cháu hoàng tộc! Ngươi có trách nhiệm với bách tính trong thiên hạ…”
Ta ngẩng lên nhìn bà ta: “Ngươi nói thế có thể dùng để khuyên đại tỷ, nhưng không có tác dụng với ta.”
Thái hậu còn có gan tỏ vẻ tức giận.
Bà ta thậm chí tức đến mức run rẩy.
“Ngươi… ngươi xông vào kinh thành một cách liều lĩnh, đẩy kinh thành và bách tính vào tình thế nguy hiểm, ngươi sao lại… không biết đại nghĩa đến vậy…”
Đúng là đáng ngạc nhiên.
Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể đưa cổ chịu chết, để bà ta giẫm đạp, nếu không thì sẽ bị coi là không biết đại nghĩa, thậm chí là làm hại quốc gia?
Ta nghiêng đầu hỏi: “Thái hậu, ngươi nói xem, khi chúng ta qua đời, sử sách sẽ viết thế nào về đại tỷ của ta?”
Thực ra, ta đã đoán trước câu trả lời này.
Biết bao người ghét tỷ ấy, đạp đổ tỷ ấy, ghen tỵ với tỷ ấy.
Tỷ ấy sẽ bị ghi lại như một kẻ lạm quyền, không an phận, tranh giành phu quân…
Công lao đánh lui loạn quân, có lẽ sẽ được quy cho các tướng lĩnh.
Công lao tái thiết kinh thành, sẽ thuộc về Trì Kha.
Chỉ khi hạ thấp, bôi nhọ tỷ ấy, những người đó mới có thể ngẩng cao đầu làm người trên sử sách.
Ai sẽ nhớ rằng, tỷ ấy một mình kiên quyết, cứu viện kinh thành.
Ai sẽ nhớ rằng, từ sáng sớm đến đêm khuya, tỷ ấy tự mình cõng bao nhiêu người ra khỏi đống xác, trong đó có cả ta.
Thái hậu không tin nổi nhìn ta: “Đến lúc này rồi, ngươi vẫn còn tâm trí nghĩ đến những chuyện đó? Ngươi đúng là…”
Sự kiên nhẫn của ta đã cạn.
“Ta nói lại lần nữa! Giao ra Thẩm Thanh Bích! Nếu không ta sẽ giết ngươi, để mọi người cùng chết!”
Cuối cùng bà ta đã sợ, không dám nói thêm gì về lợi ích hay hại nữa.
Chỉ nhìn ta hồi lâu, lẩm bẩm: “Ngươi, ngươi điên rồi…”
Ta ngẩng đầu: “Phải.”
34
Cuối cùng, hoàng đế đứng ra hòa giải.
Hắn khuyên Thái hậu giao Thẩm Thanh Bích ra.
Hoàng đế thậm chí còn khuyên bà ta: “Chỉ cần có đại tỷ ở đây, chắc chắn nàng sẽ khiến nhị tỷ bình tĩnh lại.”
Câu nói ấy rốt cuộc đã làm Thái hậu lung lay. Dù gì, mọi người đều biết Thẩm Thanh Bích là người tốt.
Cuối cùng bà ta nói: “Đúng vậy, chỉ có Thanh Bích mới không giống nàng, ngang bướng không hiểu đại nghĩa!”
Ta nửa cười nửa không, thu hoành đao vào vỏ.
35
Thái hậu dẫn theo hai thái giám, sai người dìu hoàng đế đi trước, để ta đi sau cùng.
Vào thư phòng trong Thái Cực điện, bà ta nhấn mở cửa ngầm, lối đi bí mật hiện ra trước mắt.
Mùi hôi hám từ dưới hầm xông lên.
Sắc mặt ta dần tối sầm.
Cho đến khi, một bóng dáng gầy guộc hiện ra trước mặt ta.
Trái tim ta lập tức đập dồn dập.
Tỷ tỷ quay đầu lại, nhìn ta với vẻ ngạc nhiên: “Ninh Ninh, sao muội lại vào kinh?”
Ta cố kìm nén sóng lòng cuộn trào, nhìn tỷ ấy chăm chú.
“Chẳng phải tại vì tỷ quá vô dụng sao.”
Thẩm Thanh Bích ho khẽ hai tiếng, khiến lòng ta siết lại, vội vàng bước tới đỡ lấy tỷ ấy.
“Tỷ thật sự bị bệnh sao?!”
Thẩm Thanh Bích cười bất lực: “Không sao, mọi bệnh khác đã khỏi, chỉ có chứng ho này mãi không dứt.”
Ta lập tức trừng mắt nhìn Thái hậu bằng ánh mắt sát nhân.
Thái hậu lạnh lùng nói: “Chuyện cũ đã qua thì nên cho qua. Giờ làm sao đối phó với mối nguy trước mắt mới là quan trọng nhất.”
Thẩm Thanh Bích ngạc nhiên nhìn ta: “Ninh Ninh, sao muội lại mặc giáp?”
Tỷ ấy dùng bàn tay lạnh buốt của mình nhẹ lau vết máu sau tai ta, cúi đầu nhìn ngón tay dính máu, cau mày.
Thái hậu lập tức lên tiếng tố cáo.
“Thanh Bích, muội muội của ngươi quả thật lợi hại, dám dẫn binh mã từ phong địa vào kinh, làm kinh thành náo loạn cả lên…”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt hoàng đế đột nhiên lóe lên một tia lạnh lẽo.
Hoàng thượng rút từ trong tay áo ra một con dao găm, trực tiếp đâm thẳng vào bụng lão yêu bà ta.
“Ngươi!”
“Chim Nhỏ!”
36
Thái hậu tuy đã lớn tuổi nhưng sức khỏe vẫn tốt, bà ta dồn sức đẩy mạnh hoàng đế ra một bên.
Hai thái giám lập tức lao tới, ta quyết đoán tiến lên, rút đao chém chết hai tên thái giám.
Thái hậu ôm bụng, nhìn Thẩm Thanh Bích mà rên rỉ: “Cứu, cứu ai gia…”
Hoàng đế yếu đuối, bị đẩy sang một bên mà không thể đứng dậy, Thẩm Thanh Bích vội vàng đỡ lấy hắn.
Hoàng thượng cười điên cuồng: “Thái hậu! Trên đường đến hoàng tuyền, bà cứ đi trước đi!”
“Chim Nhỏ!” Thẩm Thanh Bích vừa tức giận vừa lo lắng.
Hoàng thượng nắm chặt tay Thẩm Thanh Bích, khóc nói: “Đại tỷ, bà ta hủy hoại đệ! Hãy giết bà ta! Mau giết bà ta!”
Thẩm Thanh Bích bị giam cầm nửa tháng, hoàn toàn không hiểu tình hình, vẫn cố gắng khuyên hắn ta bình tĩnh lại.
Hoàng thượng cầu khẩn nhìn ta: “Nhị tỷ!”
Ta vung đao.
Lão yêu bà ngã xuống trong vũng máu.