Bà muốn ta ở lại trong cung, ngoan ngoãn nhận phong hiệu công chúa, để triều đình thể hiện sự thương xót đối với đứa trẻ mồ côi của liệt sĩ, thể hiện lòng nhân từ của triều đình Đại Dục.
Ngày ta nhận phong hiệu, khắp kinh thành tràn ngập tiếng nhạc lễ, còn Lương Châu thì chìm trong cơn bão tuyết lạnh lẽo.
Mọi người đều nói lời chúc mừng, nhưng ta chỉ thấy những khuôn mặt đó giống như những con quỷ dữ. Nụ cười của họ rạng rỡ, chẳng hiểu họ đang ăn mừng điều gì.
Ăn mừng cho lễ phong công chúa của ta sao? Hay là bọn họ đang ăn mừng vì mối họa lớn của triều đình Đại Dục cuối cùng cũng biến mất?
Ngày hôm đó ta nhận được rất nhiều lễ vật, chất đầy phòng đến mức ta không còn chỗ nào để đứng.
Ta co ro ở góc tường, nhìn đống châu báu, y phục lụa là ngổn ngang khắp nơi, cảm giác ngột ngạt đó khiến ta gần như nghẹt thở.
Cho đến khi một chiếc hộp gỗ mộc mạc rơi xuống chân ta. Trên hộp khắc tên người gửi — Thẩm Dịch Thanh.
Ta nhẹ nhàng mở ra, bên trong là một đóa hoa lụa trắng tinh khiết.
Sự im lặng dai dẳng bấy lâu nay cuối cùng bị phá vỡ, ta không thể kìm chế nổi nữa mà bật khóc nức nở.
13
Ta mang đến kinh đô không chỉ là một hạt giống bình thường. Đó là thiếu niên tài năng nhất dưới trướng Thanh Nhạc Môn của Lương Châu.
Chàng giỏi ngụy trang, thường xuyên trà trộn vào các chư hầu của mười bA Vânng đất.
Ta từng hỏi chàng vì sao học võ, chàng chỉ khẽ cúi mắt, dịu dàng nói:
“A Vân, ta chỉ tự bảo vệ mình thôi.”
Ngày ta dẫn chàng đến kinh thành, Thanh Nhạc Môn đã biết trước chuyện này nhưng họ giả vờ như không hay biết, cũng không ngăn cản.
Thẩm Dịch Thanh ở kinh đô âm thầm đọc sách, thi cử, vào triều.
Người khác chỉ nghĩ chàng là kẻ tài hoa xuất chúng, tuổi trẻ đã có thể dễ dàng thăng tiến, làm đến Tể tướng. Nhưng ít ai biết chính thế lực sau lưng chàng đã giúp chàng bám rễ trong triều đình.
Khi còn nhỏ, ta từng nghe phụ thân nói rằng Thanh Nhạc Môn là bang phái lớn nhất ở biên giới Lương Châu, dưới trướng họ có rất nhiều nhân tài, mạng lưới thông tin phủ khắp Đại Dục.
Họ vốn chỉ giữ con đường tơ lụa ở Lương Châu, buôn bán tin tức với các nước khác, không hề có ý định can dự vào các cuộc chiến tranh của quân đội.
Cuộc chiến ở Lương Châu tàn khốc đến mức quân phòng thủ trong thành gần như bị xóa sổ toàn bộ.
Nghĩ đến ân tình mà phụ thân ta từng dành cho họ, họ đã liều mạng cứu vài người còn sống sót trong quân đội cũ.
Những người thúc bá ấy đã ẩn nấp trong Thanh Nhạc Môn suốt bảy năm. Giờ đây, thời khắc trả thù đã đến.
14
Những ngày gần đây ta kiệt sức vì bôn ba đường xa, lại không được uống một giọt nước nào nên sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Sở Tĩnh Đường ngày càng trở nên điên loạn, khi thì hoảng hốt, nằm mơ thấy Kỳ Tú Chước đến giết nàng. Khi thì hưng phấn quá mức, lớn tiếng quát mắng, giục người đánh xe nhanh lên.
Nàng ta khi tỉnh táo lại trong sự kiệt quệ về tinh thần lẫn thể xác, đột nhiên lại đến gần ta, dùng dao găm vạch một nhát lên mặt ta.
“Ngươi nói xem, nếu ta để lại một vết sẹo trên mặt ngươi, thì khi thương lượng với hắn, ta sẽ có thêm lợi thế hay không nhỉ?”
Nàng ta cười lớn rồi ghé sát tai ta:
“Thật ra ngươi cũng là kẻ đáng thương, ngần ấy năm mà vẫn không biết, vị Thái tử ca ca yêu thương ngươi sâu đậm chính là người đã dập tắt lửa báo động ở đài Lang Đầu ngày đó. Thế nào, rất bất ngờ đúng không?”
“Lương Châu bị tấn công, triều đình đã biết từ lâu. Họ phái Kỳ Tú Chước đến đón ngươi chỉ để làm trò trước mặt mọi người, đánh lạc hướng phụ thân ngươi mà thôi.”
Nàng ta cười đắc ý, ném tất cả sự thật tàn nhẫn đó vào mặt ta.
Nàng ta không thể chờ đợi để nhìn thấy phản ứng của ta mà cười lớn, nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của ta, nụ cười trên môi nàng chợt nhạt dần.
“Ngươi đã biết từ trước rồi?”
“Phải.”
Ta ngẩng đầu, nhẹ nhàng cười với nàng ta:
“Hắn là kẻ thù của Lương Châu ta, còn ngươi, là con mồi trong lưới của ta.”
Ngay giây tiếp theo, một mũi tên lông vũ xanh xẹt qua mặt nàng, cắm phập vào vách xe ngựa. Con ngựa bị hoảng sợ mà hí vang một tiếng rồi đứng bật lên, xe ngựa bị chặn đứng lại. Sở Tĩnh Đường không kịp giữ thăng bằng nên ngã khỏi xe ngựa.
Nàng ta đau đớn rên rỉ, khí thế kiêu ngạo lập tức biến mất.
Một đôi tay vững chãi ôm lấy ta, đưa ta ra khỏi màn xe. Người trước mặt khẽ cụp mi, ánh mắt tràn đầy xót xa:
“A Vân, nàng đã chịu khổ rồi.”
Hương cỏ thanh khiết tràn ngập trên vạt áo chàng, ồ ạt xông vào khoang mũi.
Không khổ chút nào.
Ta mệt mỏi dựa vào vòng tay chàng, cảm nhận sự bình yên đã lâu không thấy.
15
Gió đêm thổi nhẹ, ta và Thẩm Dịch Thanh ngồi trong trướng, ánh mắt giao nhau qua ngọn nến.
Nhớ lại đêm ở Nhiễm Sương Các, vốn dĩ chàng đến để cứu ta. Không ai ngờ Thái tử lại cố chấp với ta đến vậy, đến mức khiến hoàng đế nảy sinh sát ý với ta sớm hơn dự định.
Thẩm Dịch Thanh bảo ta hãy về Lương Châu trước, chàng sẽ ở lại kinh thành từ từ bày mưu tính kế.
Nhưng ta không thể đợi được.
Ta đã nhẫn nhịn bảy năm, giờ đây chỉ có thể dùng chính mình để nhập cuộc.
Đêm đó chàng đã đồng ý, nhưng trong đôi mắt thoáng qua một tia bi thương.
Khi ta bị Kỳ Tú Chước bế đi, ta đã kịp nhìn thấy biểu cảm cuối cùng của chàng. Giờ đây, dưới ánh nến mờ ảo, cảm xúc ấy lại hiện rõ.
Ta biết những ngày qua chàng đã phải chịu đựng thế nào. Rõ ràng là đau khổ vô cùng, nhưng chàng vẫn phải nhẫn nhịn, mặc cho ta và Kỳ Tú Chước ngày đêm bên nhau.
“A Vân, những ngày qua, nàng với hắn…”
Đuôi mắt Thẩm Dịch Thanh đỏ hoe, nhưng chàng không thể nói nốt câu hỏi.
“Thôi.”
Chàng tự trấn an bản thân:
“Chỉ cần nàng ở bên ta là đủ rồi. Ta không dám mong nàng thật sự thích ta, chỉ cần nàng chịu nhìn ta thêm một chút, ta đã mãn nguyện rồi…”
Ta nhướng mày, giả vờ trêu ghẹo:
“Tể tướng đại nhân quả thật tuấn mỹ vô song, ta tất nhiên là muốn ngắm nhìn nhiều hơn một chút rồi.”
“Thật sao?”
Đôi mắt Thẩm Dịch Thanh lập tức sáng lên, sự bất an chất chứa bao lâu cuối cùng cũng tan biến.
Đồ ngốc này! Ta khẽ hôn lên hàng mi của chàng.
“Thẩm Dịch Thanh, giấc mộng của ta đã sớm tỉnh rồi, nhưng ta sẽ không bao giờ rời bỏ chàng.”
Vui buồn hay khổ đau đều phải trải qua, đây là điều chàng đã dạy ta.
Y phục dần rơi xuống, bóng dáng thanh thoát của chàng in trên tấm vải của trướng.
Đêm dài vô tận, bóng dáng ấy nhiều lần cúi xuống, thì thầm những lời yêu thương bên tai người mình thương nhớ.
Lương Châu lạnh lẽo không giống với kinh đô ấm áp nhưng có thể khiến trái tim bị băng giá vây lấy của ta từ từ ấm lên, băng tuyết vỡ vụn, dần dần hồi sinh.
Cánh đồng rộng lớn, cỏ xanh mơn mởn, nơi này chính là bến đỗ của ta.
16
Con mồi đã vào bẫy.
Sở Tĩnh Đường thuận lợi rơi vào tay Thanh Nhạc Môn, trở thành con cờ để khống chế Sở tướng quân.
Những tay chân đắc lực nhất dưới trướng Kỳ Tú Chước cũng đã bị khéo léo loại bỏ, không còn có thể gây thêm sóng gió gì nữa.
Dựa vào những tin tức mà ta mang về, Thẩm Dịch Thanh đã giúp các chư hầu loại bỏ tai mắt mà triều đình cài cắm. Trong mười hai chư hầu, đã có tám nước quy thuận, đồng lòng cùng nhau báo thù cho Lương Châu.
Quần hùng tranh đoạt, thẳng tiến kinh thành.
Gốc rễ của Đại Dục từ lâu đã mục nát, giờ đây chỉ còn là một tòa nhà chực đổ.
…
Ba tháng sau, nghĩa quân công phá kinh thành.
Ta ghìm cương ngựa trước chiến trường, từ xa nhìn về phía Kỳ Tú Chước.
Lần này, hắn không còn sự kiêu ngạo như khi ta gặp lần đầu, không còn sự điên cuồng như trong căn phòng tối. Ánh mắt hắn nhìn ta mang theo nỗi bi thương và sự buông xuôi:
“A Vân, cuối cùng ngươi đã chọn đi con đường này.”
“Phải.”
“Thực ra ngươi chưa bao giờ thay đổi vì ta, phải không? Ngươi từng ngoan ngoãn đến gần ta, chỉ để có một ngày, ngươi có thể dễ dàng đẩy ta ra xa.”
Ta nắm chặt cây thương trong tay:
“Ngay từ ngày ngươi dập tắt lửa báo hiệu ở đài Lang Đầu, chúng ta đã định sẵn là kẻ thù không đội trời chung.”
“Hoàng huynh, lúc tuyết rơi vào tháng sáu ở Lương Châu, ngươi từng hứa với ta một điều ước trong lễ phong công chúa, lời hứa đó còn tính không?”
Đôi mắt Kỳ Tú Chước bỗng chốc đỏ hoe.
Như nhen nhóm tia hy vọng, hắn bước lên một bước, giọng run rẩy:
“Tất nhiên là tính, ngươi cứ nói.”
Ta nở nụ cười buồn bã.
“Vậy xin hoàng huynh khi đến cửu tuyền, thay ta gửi lời hỏi thăm cha ta Hãy nói với ông rằng đại thù đã báo, mười vạn oan hồn đã được yên nghỉ.”
Lời vừa dứt, tiếng gươm đao vang lên.
Vương triều mục nát suốt trăm năm, cuối cùng cũng sụp đổ.
Nước và cỏ ở Lương Châu vẫn tươi tốt, chiến mã vẫn khỏe mạnh.
Lần này, các chiến binh không còn bảo vệ cho những vùng đất bị kìm kẹp bởi quyền lực đế vương nữa mà là bảo vệ cho chính quê hương của họ.
Đại Dục diệt vong, chư hầu trỗi dậy.
Chín châu chia thành mười ba nước, mỗi nước tự trị, thái bình trăm năm.
End