31
Triệu Tiểu thư nói năng nhẹ nhàng, phong thái cao quý.
Nghe nàng nói chuyện, quả thật là một niềm vui.
“Vì sao thiếu phu nhân lại nhìn ta như vậy?”
Triệu Kỳ Ngọc chưa bao giờ thấy một ánh mắt thuần khiết như vậy.
Bị nhìn lâu như thế, nàng còn tưởng mình có chỗ nào không ổn.
“Người thật xinh đẹp.”
Con gái trò chuyện với nhau rất đơn giản.
Chỉ cần khen chân thành vài câu, có thể nói chuyện cả ngày.
Ta và nàng đã thỏa thuận xong vụ làm ăn về “vải Cẩn Vân”.
Triệu Tiểu thư rất hào phóng.
Vệ gia cung cấp công thức bí mật về vải Cẩn Vân cho Triệu gia, đổi lại Vệ gia nhận năm trăm lượng bạc cùng một phần lợi nhuận từ việc bán vải.
Thương thảo xong, ta định giữ Triệu tiểu thư lại dùng bữa. Nhưng do có việc ở tiệm vải, nàng thật sự không thể ở lại.
Nhờ chuyện làm ăn, quan hệ giữa ta và nàng càng thêm thân thiết.
Ta gọi nàng là Kỳ Ngọc tỷ, nàng gọi ta là Miên Miên.
Sau Tết Nguyên Đán, Kỳ Ngọc tỷ phải xuống phía nam để mở rộng việc kinh doanh.
Vệ Vô Dạng thì rất có triển vọng, đứng đầu kỳ thi hương.
Nhưng khi lên kinh dự thi, chàng lại mắc phải một trận bệnh nặng.
Sau khi từ kinh thành trở về, chàng trở nên ốm yếu, không còn tinh thần.
Ta cùng chàng đến chùa xin quẻ để tâm được an.
Hiếm khi Vệ Vô Dạng vui vẻ lên, kéo sư thầy giải quẻ để hỏi về chuyện nhân duyên.
Sau khi hỏi, sư thầy nói rằng chàng sẽ “cưỡi ngựa dạo phố, lại gặp lương duyên.”
“Ý là gì vậy?”
“Công tử có mệnh tốt, điều gì mong muốn đều sẽ thành hiện thực. Chỉ có đường tình duyên là hơi trắc trở, phải hòa ly rồi tái giá mới gặp được thiên duyên.”
Nghe xong lời sư thầy, bệnh của Vệ Vô Dạng như biến mất.
Nhưng lửa giận trong chàng lại bùng lên, nếu không phải ta kéo lại, suýt nữa chàng đã đốt luôn ngôi chùa.
Ta tuy không đọc nhiều sách, nhưng cũng hiểu được lời sư thầy.
Lương duyên của Vệ Vô Dạng không phải là ta.
32
Nửa tháng sau, Vệ Vô Dạng cầm một bài thơ, hớn hở khoe với ta:
“Đại bàng một ngày cưỡi gió bay, vượt chín vạn dặm trời cao. Giả như gió lặng đáp xuống, còn có thể quẫy động cả biển khơi. Thế nhân thấy ta vốn khác biệt, nghe lời ta nói đều cười nhạo. Khổng Phu Tử còn kính sợ hậu sinh, bậc trượng phu không thể coi thường người trẻ tuổi.
“Lâm Miên Miên, ngươi có biết ai đã tặng ta bài thơ này không?”
Biết chứ, tất nhiên ta biết.
Bài thơ này là ta nhờ Kỳ Ngọc tỷ viết.
Sách nói rằng, lang tài nữ mạo, thiên tác chi hợp.
Chắc hẳn là chỉ Vệ Vô Dạng và Kỳ Ngọc tỷ.
Nhưng khi nhìn vào đôi mày tinh tế của Vệ Vô Dạng, lòng ta không khỏi có chút lưu luyến.
Tuy vậy, nghĩ đến gia tài hiện tại của mình, nỗi buồn ấy liền tan biến.
Không có Vệ Vô Dạng, tìm một phu quân biết nghe lời cũng rất tốt.
Vệ Vô Dạng cứ lẩm bẩm bên tai ta, nói gì đó.
Ta nghe không rõ.
Sau ngày hôm đó, chàng liền tràn đầy sức sống trở lại.
Sư thầy nói rất đúng, vận mệnh của Vệ Vô Dạng thật sự rất tốt.
Kỳ thi hương vốn ba năm một lần, Vệ Vô Dạng vì bệnh mà bỏ lỡ, phải đợi thêm ba năm nữa.
Nhưng đến tháng chín năm nay, cửu hoàng tử phát hiện ra vụ bê bối gian lận trong kỳ thi cử.
Hoàng thượng nổi giận, đã trừng phạt không ít người.
Kỳ thi cử mở lại vào tháng hai năm sau.
33
Vào ngày công bố kết quả, kinh thành truyền tin rằng Vệ Vô Dạng đã đỗ Hội nguyên.
Đến tháng ba, chàng lại được Hoàng thượng ưu ái trong kỳ thi Đình.
Tin vui truyền về nhà, tổ mẫu cười đến mức không khép miệng được.
Cả Vệ phủ đều tràn ngập niềm vui.
Ta cũng vui, nhưng ta sắp phải rời đi rồi. Ta vẫn nhớ lời thầy bói nói ngày đó ở chùa.
Ông nói Vệ Vô Dạng có mệnh tốt, sẽ cưỡi ngựa dạo phố, gặp lại lương duyên.
Giờ đã đến lúc chàng gặp lương duyên của mình rồi.
Từ khi Vệ Vô Dạng dạy ta viết chữ, ta ngày ngày luyện tập, bây giờ cũng có thể viết được những dòng chữ nhỏ nhắn, thanh tú.
Sau khi viết xong hưu thư, ta đến từ biệt tổ mẫu.
Nghe ta nói xong, bà khóc ròng, đưa tay vuốt ve đầu ta:
“Miên Miên rất tốt, là Vô Dạng không xứng với con. Con cứ yên tâm đi, chỉ cần tổ mẫu còn sống, Vệ phủ mãi có chỗ cho con.”
Trước khi đi, tổ mẫu lại nhét cho ta một túi vàng lá.
Khi Vệ Vô Dạng cưỡi ngựa dạo phố, gió xuân tươi cười, thì ta đã mở tiệm phấn son thứ sáu ở phía đông thành.
Ngày ngày khách đến nườm nượp, đếm tiền mỏi cả tay.
Trong lúc rảnh rỗi, ta còn nghiên cứu ra vài mẫu phấn son mới.
Do số lượng có hạn, giá cả lại đắt đỏ, nên chúng nhanh chóng trở thành sản phẩm nổi bật của tiệm.
Sau khi hưu thư đã được giải quyết, ta bắt đầu suy nghĩ có nên tuyển một phu quân ở rể, người biết nghe lời để giúp ta quán xuyến việc kinh doanh hay không.
Nhưng ta thật không ngờ, còn chưa kịp dán cáo thị tuyển phu, Vệ Vô Dạng đã tìm đến cửa.
34
Chàng đội mũ song trì ô sa, khoác áo bào đỏ thêu hoa văn tinh xảo.
Đôi mày thanh tú như vẽ, cử chỉ tao nhã, phong thái đầy kiêu hãnh.
“Chúc công tử sau khi chia ly, gió mát trăng thanh, mọi sự đều tốt đẹp hơn trước. Đường văn chương nho nhã, cưới một giai nhân kiều diễm, lưỡng sinh hoan hỉ, bạc đầu giai lão.”
Nguyên văn hưu thư, từ miệng chàng thốt ra lại nghe như một khúc ca đã soạn sẵn.
Nghe đến nỗi ta cảm thấy có chút say mê.
Ta lắc lắc đầu, nhắc nhở bản thân không nên mê đắm nhan sắc, phải tỉnh táo.
“Vệ trạng nguyên, hôm nay ghé thăm, có việc gì quan trọng sao?”
“Vệ trạng nguyên? Lâm Miên Miên, ta và nàng thành thân đã ba năm rưỡi, tay cũng nắm rồi, môi cũng hôn rồi, thứ nên thấy và không nên thấy nàng đều đã thấy, sự trong sạch của ta đều bị nàng phá hủy cả rồi, giờ nàng chỉ dùng một câu ‘Vệ trạng nguyên’ là định phủi sạch quan hệ với ta sao? Trên đời này làm gì có chuyện tốt đẹp như thế!”
Tim Vệ Vô Dạng như muốn vỡ tan.
Trời mới biết, những năm chuẩn bị cho kỳ thi cử này, hắn đã trải qua thế nào?
Hắn chỉ chờ đến ngày thi đỗ trạng nguyên, để làm chủ mọi việc, cho Lâm Miên Miên – kẻ ngốc kia – phải bẽ mặt, để nàng hiểu rằng tướng công của nàng tài giỏi đến nhường nào, và có bao nhiêu cô nương ngoài kia đang chờ đợi để gả cho hắn!
Chỉ tính riêng trên đường về, hắn đã nhặt được một bao lớn toàn khăn tay do các cô nương ném cho.
Hắn định khi gặp Lâm Miên Miên, sẽ ném hết đống khăn tay đó vào mặt nàng.
Sau đó, hắn sẽ vươn vai đắc ý, nhìn nàng mềm nhũn ra như dòng nước trước mặt mình, vòng tay ôm chặt lấy cánh tay hắn, nhỏ nhẹ nói:
“Tướng công, chàng thật giỏi!”
Rồi cuối cùng, nàng sẽ hôn hắn.
Hôn từ đầu đến chân.
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh đó thôi, Vệ Vô Dạng đã phấn khích đến mức ba ngày không ngủ được.
Trong đầu hắn toàn là hình ảnh gương mặt trắng nõn và đôi mắt như quả mơ xuân của Lâm Miên Miên.
Nhưng khi hắn về nhà, gần như lật tung cả Vệ phủ lên mà vẫn không thấy bóng dáng Lâm Miên Miên đâu.
Người thì không có, nhưng lại để lại cho hắn một bức thư.
Vệ Vô Dạng hớn hở khoe với Lai Phúc:
“Thiếu phu nhân ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn quan tâm thiếu gia nhà ngươi mà.”
Nụ cười trên khóe môi Vệ Vô Dạng tắt ngấm ngay khoảnh khắc hắn mở lá thư ra.
Hưu thư!
Trời đánh! Lại là hưu thư!
Hắn đã đỗ trạng nguyên rồi, vậy mà Lâm Miên Miên lại viết hưu thư cho hắn.
Là hắn không biết chữ hay Lâm Miên Miên điên rồi?
Vệ Vô Dạng chạy ngay đến tìm tổ mẫu.
Tổ mẫu cười tươi bảo:
“Tốt mà, Miên Miên định tuyển phu quân ở rể, lần này có thể chọn người biết nghe lời.”
Vệ Vô Dạng tức đến phát điên.
Tuyển phu quân ở rể, còn phải nghe lời sao?
Hắn không tin, trên đời này làm gì có ai nghe lời hơn hắn, bị đánh không đánh trả, còn ngoan ngoãn đưa lưng ra chịu đòn.
Hắn chạy vội đến tìm Lâm Miên Miên tại tiệm phấn son.
Hứa Hán Khanh đứng ngay bên ngoài, thấy hắn còn chào hỏi: “Thiếu gia mạnh khỏe.”
Mạnh khỏe cái đầu!
Thê tử hắn còn chẳng còn nữa!
35
Ta không ngờ, sau khi trở thành trạng nguyên, Vệ Vô Dạng lại chẳng biết xấu hổ như thế này.
Chàng nắm chặt lấy tay ta, nghiến răng hỏi:
“Lâm Miên Miên, nàng và tên tiểu hoa công đó nhìn nhau vừa mắt rồi đúng không?
“Nàng định tuyển hắn làm phu quân ở rể phải không?
“Đồi trời đánh đánh nàng! Không nói à, để ta đoán đúng rồi phải không?”
Mãi một lúc sau ta mới hoàn hồn, nhận ra “hoa công” mà Vệ Vô Dạng nói đến là ai.
Nhưng…
“Hán Khanh ca không phải là hoa công, bây giờ huynh ấy là nhị chưởng quỹ của tiệm phấn son.”
“Tốt lắm, ta mới đi có vài tháng, nàng đã có Hán Khanh ca rồi! Sao không thấy nàng gọi ta là Vô Dạng ca?”
Vệ Vô Dạng càng nói càng gấp gáp.
Chàng cúi xuống, những nụ hôn dồn dập phủ kín ta. Đến môi cũng bị cắn đến rướm máu.
Ta giẫm lên chân chàng, chàng đau đớn nhưng vẫn không chịu buông.
Rõ ràng là Vệ Vô Dạng động tay trước, nhưng cuối cùng người khóc lại là chàng.
“Lâm Miên Miên, nàng không thể lấy đi trái tim của ta, rồi lại đập nó vỡ thành hai mảnh.”
Ta cũng bị chàng làm cho tức đến phát khóc.
“Ngươi dựa vào đâu mà đối xử với ta như vậy? Thế còn Kỳ Ngọc tỷ thì sao!”
“Lâm Miên Miên, nàng đúng là đồ ngốc! Ta đã thế này rồi, nàng còn nghĩ đến người phụ nữ khác à? Sao, một phu quân ở rể vẫn chưa đủ, còn muốn tìm thêm một vị tỷ tỷ tốt nữa đúng không!”
Ký ức về hôm đó có chút mờ nhạt.
Ta chỉ nhớ rằng Vệ Vô Dạng khóc rất thảm, ta cũng khóc rất thảm.
Hai đứa chúng ta ôm nhau khóc, giống như hai con chó nhỏ vô gia cư.
Khóc xong rồi lại cười.
Hóa ra Vệ Vô Dạng thích ta.
Thật trùng hợp, ta cũng thích chàng.
Ta cảm thấy có chút áy náy với Kỳ Ngọc tỷ.
Khi Kỳ Ngọc tỷ biết chuyện này, nàng cười đến nỗi lăn cả người ra trước.
“Đồ ngốc Miên Miên, phụ nữ không thể chỉ dựa vào một nam nhân mà sống được. Có thời gian thì đến chỗ tỷ, mười tám mỹ nam tùy ý muội chạm.”
Vệ Vô Dạng tức giận mắng to:
“Tránh xa Miên Miên ra, đừng có phá hoại sự hòa thuận của phu thê chúng ta!”
36
Ta và Vệ Vô Dạng lại bái đường thành thân.
Chàng cưỡi ngựa cao to, mười dặm hồng trang, rước ta vào nhà một cách vinh quang.
Hóa ra, người lương duyên thứ hai mà Vệ Vô Dạng cưới lại chính là ta.
Lão đạo sĩ ở chùa quả thật tính toán rất chuẩn.
Ngày thành thân, Vệ Vô Dạng uống say khướt, hễ gặp ai là chàng lại nói:
“Hôm nay thời tiết thật đẹp! Ngươi làm sao biết ta thành thân vậy!
“Ăn nhiều vào nhé! Đúng đúng, ta cưới Lâm Miên Miên đấy!”
Chàng cười ngốc nghếch, bị ai cũng làm phiền đến chán ngấy.
Vệ Vô Dạng vẫn không hề hay biết, cứ cười ngây ngô như bọt nước.
Chàng muốn để cho tất cả mọi người biết rằng ta và chàng đã thành thân.
37
Nửa năm sau khi thành thân với Vệ Vô Dạng, phụ thân ta qua đời.
Nghe nói ông chết khi cố cứu một cô nương bị bán vào lầu xanh, bị người ta đánh chết tại chỗ.
Khi Vệ Vô Dạng đưa ta đến nhìn, ông ấy đã chẳng khác gì một đống bùn, ta gần như không nhận ra.
Dù vậy, ta vẫn thu thập hài cốt cho ông.
Vệ Vô Dạng vỗ nhẹ vào lưng ta, hát ru những bài hát trẻ con cho ta nghe.
Ta biết chàng sợ ta sẽ buồn.
Tên ngốc này.
Ta làm sao mà buồn được chứ.
Phụ thân ta đã chết rồi, chết từ lâu rồi.
Cho dù người chết trước mặt ta không phải ông ấy, mà là một người bình thường khác, ta cũng sẽ giúp đỡ.
Khi còn nhỏ, ta căm hận ông ta, hận đến mức muốn ăn tươi nuốt sống.
Nhưng sau này, ta không còn căm hận nữa.
Không phải vì tha thứ, không phải vì bỏ qua, mà là coi như xong.
Cuộc đời ta vội vã, gặp toàn những người tốt, hạnh phúc nhiều. Ta nào có thời gian để nhớ đến những kẻ tệ bạc.
38
Lại một đêm khác, Vệ Vô Dạng nói mớ.
“Lâm Miên Miên, nàng không được tuyển phu quân ở rể đâu.”
“Không tuyển, không tuyển.”
“Ngay cả nữ tử cũng không được tuyển!”
“Được rồi, được rồi.”
Ta hôn chàng dưới ánh trăng.
Vệ Vô Dạng giật mình tỉnh dậy, nép vào lòng ta, như một con chồn nhỏ bị giật mình.
“Lâm Miên Miên, phu quân của nàng là trạng nguyên đó, nếu sau này nàng còn dám trêu chọc tiểu hoa công hay tiểu cô nương nào, ta sẽ bắt nàng lại. Giống như thế này!”
“Được rồi, được rồi, chúng ta sẽ sống với nhau cả đời.”
Ánh trăng ngoài cửa thật trong trẻo.
Trong phòng, tình yêu đong đầy.
Một đời rất dài.
Câu chuyện của chúng ta vẫn còn tiếp diễn ở ngày mai.
Hoàn