Trong phòng, địa long sưởi ấm, Tạ Lăng ôm chặt ta vào lòng, như thể nắm giữ một báu vật đã mất rồi lại tìm thấy, chẳng chịu buông tay.
Vẫn là ta lên tiếng, nói rằng ta muốn ăn chút cam, Tạ Lăng mới chịu nới lỏng vòng tay.
Mấy lần, ta không kìm được mà đưa mắt ngắm Tạ Lăng.
Dưới ánh đèn, vẻ đẹp của chàng càng làm lòng người say mê.
Chàng đã cởi áo ngoài, chống tay ngắm nhìn ta, để lộ những vết sẹo chằng chịt trên cánh tay.
Thấy ta nhìn những vết sẹo ấy mà ngẩn ngơ, Tạ Lăng khẽ mỉm cười: “Không còn đau nữa.”
Một câu nói khiến ta như nhớ về thuở đầu gặp gỡ, khi ấy, chàng chưa là Thanh Lăng Vương, vẫn chỉ là tiểu thích khách mà một câu “ta muốn gả cho ngươi” đã khiến chàng nguyện lòng chịu đựng mọi khổ nhọc.
Khi đó, ta rời đi không lời từ biệt, hẳn chàng đã phải chịu không ít đắng cay.
Chàng lẽ ra phải hận ta.
“Xin lỗi…”
Chưa kịp nói hết, Tạ Lăng bỗng giữ lấy gáy ta, chặn mọi lời còn lại bằng một nụ hôn.
Có lẽ vì rượu quá nồng, trăng đêm nay quá đẹp, ta lại không sao có sức đẩy chàng ra.
Tạ Lăng thật dịu dàng, nhưng tiểu thích khách ấy thực sự vẫn nhớ chuyện xưa.
Một nụ hôn rơi trên bờ vai ta, mặc ta cầu xin thế nào, chàng vẫn nghiêm túc mà lần lượt nhắc lại từng nỗi giận dỗi trên giường, lật lại những chuyện cũ: “Không lời từ biệt?”
…
“Đã có hôn ước?”
…
“Một đôi lương duyên?”
…
“Chẳng phải tự nguyện?”
“…Ta sai rồi! Ăn không nổi nữa…”
“Những gì tiểu lừa gạt nói, ta sẽ không tin một chữ.”
Hương cam thoang thoảng hòa cùng mùi rượu thanh khiết. Ánh trăng mờ ảo, khiến lòng người say ngất ngây.
Hắn hết lần này đến lần khác kéo ta trở lại trong vòng tay, không để ta trốn thoát, bắt ta chầm chậm nhấm nháp chén rượu hợp cẩn mà ta từng hứa vào lần đầu gặp gỡ, ba năm trước.
(Hoàn)