6
Đợi khi mọi người rời khỏi, mẫu thân ta kéo ta về viện của ta trước khi xuất giá.
“Thư nhi, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Con kể rõ cho ta nghe.” Lúc này mẹ ta đã bình tĩnh trở lại.
Ta liền kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra, chỉ là có xen lẫn một chút chuyện trong giấc mơ, thứ chưa thực sự xảy ra ngoài đời.
Sắc mặt của mẫu thân càng lúc càng lạnh lẽo: “Thật quá đáng! Ta đã nghĩ rằng, những chuyện của phụ thân con ta không xen vào, chỉ cần quản lý tốt Bá phủ là đủ. Không ngờ ông ta vì con của người đàn bà kia mà tính kế với con như vậy!”
Ta nắm chặt tay mẫu thân: “Mẫu thân, thật ra cũng không tệ. Lục Trường Triết không tồi tệ như bên ngoài đồn đại, hơn nữa, với gia thế của Tĩnh Dũng Hầu phủ, nếu không có việc ông nội cứu người năm xưa và chuyện này, con e là muốn gả vào cũng không được.”
Mẫu thân ta thở phào nhẹ nhõm, tay nắm chặt lấy tay ta: “Thư nhi, mẫu thân nói cho con biết, sau này dù Lục Trường Triết có nạp thiếp hay nuôi ngoại thất, con cũng không cần bận tâm. Điều quan trọng nhất là phải tìm cách để mẹ chồng con giao quyền quản lý gia đình cho con, sau đó giữ thật chặt. Phụ nữ, như hoa vậy, làm sao nở rộ mãi được? Nhan sắc sớm phai, còn ân sủng của nam nhân, chẳng dựa được cả đời.”
Ta liên tục gật đầu.
Không ngờ mẫu thân lại có cảm xúc sâu sắc như vậy.
Nhớ đến cách cha đối xử, ta do dự hỏi: “Thế sao mẫu thân vẫn chịu đựng phụ thân bao nhiêu năm nay?”
Mẫu thân ta nhẹ nhàng vỗ tay ta: “Chuyện này con không cần lo, mẫu thân sẽ không chịu đựng nữa đâu. Yên tâm, toàn bộ gia sản của Bá phủ này, đều là của con, không ai có thể lấy đi.”
Ta tựa vào người mẫu thân, nhẹ nhàng gật đầu. Ăn cơm xong, ta cùng Lục Trường Triết trở về.
Trước khi đi, Yên Bảo kéo ta lại, cười lạnh lùng: “Đừng tưởng rằng gã lãng tử kia giờ cho ngươi chút mặt mũi thì ngươi đã giỏi giang gì. Đợi đến khi hắn có người mới, ngươi cũng chỉ là vật trang trí mà thôi.”
Ta liếc mắt, nhìn thấy bóng người thoáng qua, liền cười nhạt: “Tỷ tỷ đã vượt quá giới hạn rồi. Phu quân của ta là người thế nào, không cần tỷ quản. Hơn nữa, trong mắt ta, hắn lúc nào cũng rất tốt. Còn tỷ tỷ…”
Ta tiến sát tai nàng ta, hạ giọng nói: “Có lẽ nên lo lắng chuyện ngoại thất của mình thì hơn. Tỷ tỷ thấy sao?”
Mặt Yên Bảo lập tức trắng bệch.
Quả nhiên, trong lòng nàng ta cũng đã nghi ngờ.
Ta nhìn theo bóng lưng nàng ta hốt hoảng rời đi, không khỏi nở một nụ cười.
Lục Trường Triết bước tới, vỗ vai ta: “Không ngờ nương tử của ta cũng khôn ngoan phết.”
Ta liếc hắn một cái, quay người bỏ đi.
Lục Trường Triết ngơ ngác, lập tức đuổi theo.
7
Trên xe ngựa, ta chẳng muốn để ý đến Lục Trường Triết. Hắn cứ nhoài người qua hỏi hết chuyện này đến chuyện khác.
Ta bị hắn hỏi đến mức bực mình, liền giáng một cái tát, thế là thế giới yên tĩnh.
“Yên Thư, nàng đừng được đằng chân lân đằng đầu!”
Ta liếc nhìn hắn, thản nhiên đáp: “Mặt mũi của ta, xưa nay đều do ta tự tạo ra, không cần ngươi ban cho.”
“Nàng… nàng… Được rồi, được rồi!” Lục Trường Triết lập tức cho dừng xe ngựa, rồi tức giận bỏ đi.
Ta nhìn theo bóng lưng hắn, khẽ nheo mắt. Sau khi trở về phủ, mẹ chồng gọi ta đến hỏi han vài điều.
Ta kể lại toàn bộ sự việc, không thiếu một chi tiết.
Càng nghe, sắc mặt bà càng cứng đờ. Đến khi nghe đến chuyện Lục Trường Triết bỏ đi, trên mặt bà chỉ còn lại sự xấu hổ: “Thư nhi, thật sự là xin lỗi con. Thằng nhóc Lục Trường Triết này đúng là không ra gì, chờ nó về, mẹ sẽ dạy dỗ lại nó…”
Ta ôm lấy tay mẹ chồng, tựa vào người bà, dịu dàng nói: “Mẫu thân, con biết người thương con. Thôi, phu quân vốn đã như vậy, cứ để mặc chàng đi.”
“Mẫu thân thật sự đã làm ủy khuất con rồi.”
Sau đó, ba ngày liền, Lục Trường Triết không hề bước chân vào viện của ta.
Ta chẳng bận tâm, vẫn tự nhốt mình trong viện mỗi ngày. Đến ngày thứ tư, Hầu phu nhân giao quyền quản gia cho ta.
Bà ấy thở dài nói: “Thư nhi, là mẫu thân không dạy dỗ Lục Trường Triết tử tế, khiến con phải chịu khổ theo nó. Tính cách của nó, về sau còn phải nhờ con dạy dỗ lại cho tốt. Gần đây mẫu thân thấy trong người không khỏe, việc quản gia đành phải làm phiền con rồi.”
Ta tự nhiên vui mừng, nhưng trên mặt không để lộ cảm xúc gì, chỉ lễ phép nhận lấy thẻ quản gia: “Tạ ơn mẫu thân đã tin tưởng, sau này nếu có gì không rõ hoặc không chắc chắn, con sẽ hỏi mẫu thân, xin mẫu thân chỉ bảo cho con.”
Mẹ chồng vui vẻ đáp ứng.
Đến ngày thứ bảy, Lục Trường Triết cuối cùng cũng trở về phủ, vào viện của ta.
Vừa bước vào, hắn đã lớn tiếng trách mắng: “Yên Thư, nàng không thể xin lỗi ta, nhượng bộ một chút à? Ta chưa từng thấy ai bướng bỉnh như nàng!”
Ta khoát tay cho mọi người lui ra, rồi mắt đỏ hoe nói: “Phu quân chưa về thăm nhà mẹ đẻ đã đến thanh lâu, tin tức này lại từ miệng của tỷ tỷ ta mà ra, khiến nàng ta lại được một phen cười nhạo ta, làm ta mất mặt. Giờ phu quân còn trách ta không xin lỗi chàng, ta… ta…”
Ta quay đầu sang một bên, lấy khăn tay ra lau nước mắt.
Lục Trường Triết nhìn ta khổ sở: “Được rồi, được rồi, là ta không tốt, là lỗi của ta, đừng khóc nữa… Yên Thư… Ta biết lỗi rồi…”
“Ta đã xin lỗi rồi, nàng còn muốn thế nào nữa?”
“Nàng đừng khóc nữa được không? Nếu nàng còn khóc, cha ta lại đánh ta mất.”
“Thôi được rồi, từ giờ ta không đi thanh lâu nữa, được chưa? Dù sao cũng chẳng có gì vui.”
Ta thấy vậy liền dừng lại: “Nói lời phải giữ lời đấy?”
“Tất nhiên.”
Ta hài lòng, khẽ lau nước mắt, mắt vẫn đỏ hoe gật đầu.
“Vậy… tối nay, ta về đây ngủ nhé?”
Ta gật đầu.
Đêm đó, Lục Trường Triết bận rộn đến nửa đêm, sau đó còn ngồi cùng ta trò chuyện nửa canh giờ về những chuyện đồn đại ở kinh thành.
Ta mãn nguyện mà chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, tâm trạng ta rất tốt, ra ngoài dạo phố.
Tình cờ gặp tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với vẻ mặt mệt mỏi.
“Ngươi đến để xem ta bẽ mặt phải không?” Tỷ tỷ cắn răng, mắt đầy vẻ tức giận.
Ta mỉm cười nhẹ nhàng: “Tỷ có chuyện gì để ta phải bẽ mặt sao?”
Nàng ta giận tím mặt.
Ta lại cười: “À, có phải là chuyện phu quân tốt của tỷ nuôi ngoại thất là thật không?”
Trước vẻ mặt ngày càng u ám của tỷ, ta lạnh lùng nói: “Nếu ta là tỷ, gặp một kẻ chồng phản bội như vậy, thì đã phế bỏ hắn rồi.”
“Ý ngươi là gì?”
“Ý ta là, hắn thích nuôi ngoại thất đúng không? Thế thì cứ để hắn nuôi thêm vài người nữa.” Ta mỉm cười đáp, rồi quay người bước đi.
“Yên Thư… Ngươi dám cười nhạo ta!”
8
Sau khi trở về, ta đem chuyện gặp tỷ tỷ kể cho Lục Trường Triết nghe như một trò cười.
Hắn uể oải đáp: “Nghe nói Chu Ngôn Thanh có một bạch nguyệt quang, người ấy mất sớm. Tỷ tỷ của nàng trông khá giống người đó, nên hắn mới vất vả cưới cho được. Đáng tiếc, có vẻ tỷ tỷ của nàng làm sai điều gì đó, khiến hắn không vừa lòng, nên mới khiến nàng ta bẽ mặt như vậy.”
Ta cười nhạt: “Thật là vừa muốn làm thanh cao, vừa muốn làm kẻ ti tiện.”
Lục Trường Triết liền quấn qua ôm ta: “Nương tử, ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện như thế.”
Ta gạt tay hắn ra: “Người hay lui tới thanh lâu thì chẳng có tư cách nói lời này, thôi, chàng mau đi thanh lâu ôm ấp cô nương nào đó mà ngủ đi, ta phải ngủ rồi.”
“Nương tử, không đi nữa, ta đã hứa với nàng rồi.”
Ta khẽ thở dài: “Ta đương nhiên tin chàng. Chỉ là, chàng cứ ngày ngày chơi bời lêu lổng thế này, gặp một người quen cũ, ta lại bị chế nhạo một phen. Thôi thì, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó vậy…”
“Nương tử, ta sẽ thay đổi, ta sẽ thay đổi mà…”
“Chàng định thay đổi thế nào?”
“Ta sẽ tiến bộ?”
“Thôi bỏ đi, chàng đừng thay đổi nữa. Thế này cũng tốt rồi, cùng lắm ta không ra ngoài là được.”
“Không, ta sẽ thay đổi, ta sẽ đọc sách. À không, ta sẽ học võ, ta sẽ làm ngay…”
“Nhưng phu quân sẽ không một ngày nào đó nghĩ rằng ta đã ép chàng làm vậy chứ?”
“Đương nhiên là không, là ta tự nguyện.”
Ngày hôm đó, Lục Trường Triết thật sự đã tập luyện một canh giờ, khi trở về, hắn ngồi phịch xuống ghế: “Nương tử, ta nghi ngờ là ta đã bị nàng giăng bẫy rồi. Ta có chứng cứ, nhưng ta biết nàng sẽ không thừa nhận.”
Ta mỉm cười, bưng chén mật nước đến: “Phần thưởng của chàng đây.”
“Ngày nào cũng có?”
“Chỉ cần chàng mỗi ngày đều có việc làm, thì ngày nào cũng có, còn có thể đút cho chàng nữa.” Nói rồi, ta múc một thìa đưa đến môi hắn.
Lục Trường Triết cười tít mắt, trông ngốc nghếch như đứa trẻ.